Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 45: Cậu lấy cái gì bảo vệ cậu ta?
“Ớ?” Giọng Dụ Hà vẫn ngây ngô hồn nhiên, chẳng chút phòng bị: “Không có ai đi theo em mà.”
Phía xa có nhân viên công tác đang gọi Khương Hoán, anh không kịp giải thích quá nhiều với cậu, đành nói: “Vậy em cảm thấy có gì không đúng, gặp chuyện gì bất thường thì nhớ báo cho tôi.”
Dụ Hà ngoan ngoãn đáp: “Vâng anh.”
“Tôi mắc chút việc, cứ thế đã.” Khương Hoán nói ngắn gọn, vẫn chờ Dụ Hà cúp máy trước.
Cảm giác ngứa ngáy như có chiếc lông chim quét qua cổ họng rất không dễ chịu, đã bủa vây Khương Hoán suốt mấy ngày nay. Anh lắng nghe tiếng máy bận ở đầu bên kia, khi nhân viên công tác lại gọi tiếp thì mới cầm ly sâm banh để trên ban công xoay người vào phòng tiệc, đeo mặt nạ xã giao hòa vào những gương mặt tươi cười giả dối và các cuộc hàn huyên.
Doanh thu phòng vé của Va phải đá ngầm đã vượt mốc 30 triệu sau nửa tháng công chiếu toàn quốc, không chỉ hơn xa dự đoán của nhà đầu tư mà ngay cả Hứa Vi Thủy cũng hơi bất ngờ. Theo dự tính của họ, bộ phim với cả đề tài lẫn mối quan hệ tình cảm đều nhạy cảm này có thể hòa vốn đã là không thể nào, chỉ mong dư luận tốt chuẩn bị sang năm đánh vào các liên hoan phim và lễ trao giải, hoàn toàn không vì kiếm tiền. (≈106 tỷ VND)
Nào ngờ chẳng những hòa vốn mà với xu thế hiện tại, dường như rất có khả năng kiếm được chút đỉnh.
Nhà đầu tư vui như được mùa, nhờ Hứa Vi Thủy đứng ra tổ chức tiệc chúc mừng.
Trong số những thành viên chủ chốt của Va phải đá ngầm, Hứa Vi Thủy là người Anh gốc Hoa, đối với ông ta hầu hết các thành phố trong nước đều giống nhau, Diệp Hiệp Huy là dân thủ đô Bình Kinh, nhưng hội trường ở Bình Kinh không dễ duyệt lắm. Hơn nữa ba diễn viên chính, Khương Hoán và Cốc Phi Vũ đều lớn lên ở Tinh Đảo, Thái Tử Đồng đến từ vịnh Bắc, nó với Tinh Đảo được gọi chung là “vịnh Tinh“.
Cho nên chọn Tinh Đảo là thích hợp nhất.
Sau ba năm, cuối cùng Khương Hoán cũng đặt chân lên cảng Tinh Đảo, quay lại chốn yến tiệc linh đình.
Cốc Phi Vũ say nhanh nhất, đến nay cậu ta cũng chưa có trợ lý, Thái Tử Đồng và quản lý đỡ cậu ta lên phòng khách sạn nghỉ ngơi trước. Các nhà đầu tư chỉ góp mặt lúc mới đầu rồi đi nơi khác xã giao ngay, lúc này bữa tiệc đã gần kết thúc, phòng tiệc đều là nhân viên đoàn phim, không khí cực kỳ sôi nổi.
Khương Hoán bị mấy người ở tổ quay phim kéo đi uống vài ly, một người trong đó quen Chử Hồng nhưng không thân, cố tình lôi chuyện của anh và Chử Hồng ra trêu chọc: “Tiểu Chử đâu sao không đi với cậu.”
“Đi Ecuador rồi.” Khương Hoán trả lời đâu ra đấy, cụng ly nước nổi bọt với ly của anh ta.
Vòng thêm một vòng uống nước nhiều cũng hơi chán, hay là về khách sạn trước nhỉ?
Suy nghĩ này một khi xuất hiện thì sẽ nhanh chóng sục sôi. Tranh thủ không có ai túm lại nói chuyện, Khương Hoán liếc Trương Annie đang trao đổi với hai quản lý cấp cao của Lane ở trụ sở chính Tinh Đảo, gạt phăng ý định “hay là báo với chị một câu”, đặt ly sâm banh lên bàn rồi xoay người bỏ đi.
Tiệc chúc mừng tổ chức tại phòng tiệc tầng 21 khách sạn Vạn Duyệt nổi tiếng Tinh Đảo, thang máy có ba nhân viên trực sẵn, giây phút trông thấy người đứng ngoài thang máy, Khương Hoán bất giác dừng chân.
Hứa Vi Thủy nghe tiếng, đã quay đầu sang: “Ồ, cậu cũng định về?”
Ông ta vẫn như bình thường nên Khương Hoán không cần tỏ ra sợ hãi, chưa kể sự việc xảy ra đã lâu, Hứa Vi Thủy không còn làm phiền anh, anh cũng mất lập trường tránh né ông ta.
Khương Hoán bèn bình thản đứng cạnh Hứa Vi Thủy, cùng vào thang máy: “Ông không ở thêm lúc nữa?”
Có vẻ Hứa Vi Thủy rất ngạc nhiên khi Khương Hoán vẫn bắt chuyện với mình, đờ người một chốc: “Có cuộc hẹn đột xuất ở đại lộ Lập Sơn, qua đó chào hỏi người ta.”
Khương Hoán gật đầu, Hứa Vi Thủy hỏi anh: “Cậu thì sao?”
“Mệt.” Khương Hoán đáp gọn lỏn.
Hứa Vi Thủy nhìn anh với nét mặt nghiền ngẫm cùng nụ cười sâu xa, bộ dạng ấy cho Khương Hoán biết chắc chắn ông ta không có ý tốt. Đúng như anh nghĩ, Hứa Vi Thủy ngẩng lên liếc số tầng thang máy đang giảm không ngừng.
“Đã đến đây mà không về nhà tí à?”
Quả nhiên, Khương Hoán thầm cười khẩy, để ngoài tai lời ông ta nói.
Hứa Vi Thủy mặc kệ: “Mẹ cậu thay số điện thoại rồi, đợt trước mới gọi cho tôi, khóc thương tâm lắm. Bà ấy nói cậu với quản lý của cậu phớt lờ bà ấy, chất vấn tôi sao lại bỏ mặc cậu ký hợp đồng với Lane, muốn đổi quản lý, bây giờ bà ấy không gặp được cậu đã đành, đến cả nói chuyện cũng không có cách nào.”
“Ừ.” Khương Hoán hờ hững.
Hứa Vi Thủy: “Tuy không phải mẹ ruột nhưng tốt xấu gì cũng làm người một nhà hơn hai chục năm. Giờ cậu không coi tôi là bậc cha chú, tôi vẫn phải cằn nhằn vài câu...”
“Không cần.” Khương Hoán không chút khách sáo ngắt lời ông ta: “Không liên quan đến ông.”
Hứa Vi Thủy nhìn anh, ánh mắt không đoán được suy nghĩ: “Vậy là bà ấy nói thật, cậu vẫn còn hận bà ấy.”
Khoảng năm năm trước, Khương Hoán cần đi lên miền Bắc vì kế hoạch nghề nghiệp.
Sau gần hai mươi năm sống chung, anh và Khương Khải Đình nằm ở thế cân bằng tế nhị, lúc dẫn anh về nhà Khương Khải Đình chưa đầy ba mươi tuổi, bà không phải mẹ ruột của anh và cũng không có con. Năm xưa bà chịu đựng ánh mắt khác lạ của hàng xóm lẫn đồng nghiệp nhận nuôi Khương Hoán khi chưa lập gia đình, đến khi Khương Hoán bất ngờ gia nhập giới phim ảnh, bà lại không thể không sống dựa vào Khương Hoán.
Trong lòng cả hai đều hiểu rõ tình trạng hiện tại, không ai chủ động phá vỡ nó. So với những người chỉ muốn bóc lột con cái thậm tệ, Khương Khải Đình không can thiệp vào quá nhiều lựa chọn của Khương Hoán, nếu bà không phát hiện ra chuyện đó, có lẽ đến giờ họ vẫn đang chung sống hòa thuận.
Đêm trước ngày đi miền Bắc, Chử Hồng tới Tinh Đảo đón Khương Hoán, anh rủ hắn ngủ lại trong nhà. Thời điểm ấy Chử Hồng là bạn trai anh, mấy người thân thiết với anh đều biết, ví dụ như Trương Annie và Hứa Vi Thủy, mà Khương Hoán cũng không cảm thấy đây là chuyện gì xấu hổ.
Tối ấy Khương Khải Đình đi đánh bài về nhà muộn, mở cửa ra bắt gặp Chử Hồng và Khương Hoán đang dựa vào nhau xem phim.
Là một con chiên ngoan đạo, đương nhiên Khương Khải Đình không thể chịu được con nuôi thích đàn ông khi bà không hề hay biết, lập tức đuổi cả hai ra khỏi nhà, đồng thời chì chiết Khương Hoán đi ngược luân lý làm người. Bà không chấp nhận nổi, Khương Hoán bắt đầu dùng cách xử lý lạnh.
Nhưng hợp đồng đang tiếp diễn, phần lớn cát xê của Khương Hoán vẫn gửi cho Khương Khải Đình.
Kéo dài tới tận giờ, Khương Hoán dần dần thoát ra khỏi cái bóng của Khương Khải Đình, nhưng anh nhận ra hiện tại Khương Khải Đình mới là người sống dưới đôi cánh của anh.
Anh coi như mình mắc nợ mẹ nuôi, quay xong Va phải đá ngầm mới quyết định phải tách rời bà ấy triệt để.
Vậy nên Khương Hoán sẽ không bao giờ quay về căn hộ ở Tinh Đảo.
Hôm nay nghe Hứa Vi Thủy nhắc lại chuyện xưa, bỗng chốc Khương Hoán cảm thấy Hứa Vi Thủy nói đúng, có lẽ trong một đêm khuya nào đó chính anh cũng không thể chắc chắn, ở nơi đất khách quê người, không tìm thấy cố hương cũng không có nhà để về, đúng là anh hận Khương Khải Đình, hận tín ngưỡng của bà ấy, hận sự thờ ơ, hận những đòi hỏi thản nhiên không biết điểm dừng.
Nhưng lòng biết ơn và oán trách của anh với Khương Khải Đình đã lẫn lộn vào nhau đầy phức tạp, sau khi gặp Dụ Hà, Khương Hoán quay đầu nhìn lại, hình như thật sự không đáng hận tới thế.
Chữ “hận” quá nặng nề, nó nên đứng đối lập chữ “yêu” cũng mãnh liệt không kém.
Khương Hoán biết mình đang được yêu.
Nhờ “yêu” mà anh không còn trôi dạt vô định, lần nữa cập bờ. Khương Hoán nhìn nhận lại cách mình đối xử với Khương Khải Đình cũng như cách Khương Khải Đình đối xử với mình, từ thích hợp nhất để miêu tả là “thất vọng“.
*
Thang máy dừng ở tầng 1, trước mặt là bức tường vàng son lộng lẫy, Khương Hoán trả lời câu hỏi có hận hay không của Hứa Vi Thủy: “Nhưng hận có ý nghĩa gì? Tôi sẽ không hận.”
“Xem ra cậu nghĩ thông suốt thật rồi.”
Hiếm khi họ đi cạnh nhau cách một cánh tay hòa bình như thế này, trong phút ngẩn ngơ Khương Hoán có ảo giác anh đang bước từng bước về phía mình của năm 20 tuổi chông chênh mờ mịt, trên đường phố London, Hứa Vi Thủy gặp anh lần đầu đã chỉ cho anh một lối. Anh không thích lắm nhưng cũng không phản cảm, vì thế bèn nghĩ đi thử.
Bây giờ Dụ Hà nói “quan trọng nhất là anh phải thích phim”, so Va phải đá ngầm với Bến đò Ngân Hà, chúng đều là kịch bản hay hiếm có, nhưng nếu Khương Hoán tự mình chọn thì chắc chắn sẽ không chọn Va phải đá ngầm.
“Tất cả là nhờ ông.” Anh bình tĩnh nói: “Ai dạo một vòng quỷ môn quan mà chẳng nghĩ thông suốt.”
Hứa Vi Thủy đã biết toàn bộ, từng kiểm điểm về sự tắc trách của mình, cũng từng xin lỗi, lần này lại xin lỗi tiếp, nghe sao cũng thấy thật lòng hơn: “Xin lỗi cậu, khi đó tôi thật sự sơ suất...”
“Tình trạng của Cốc Phi Vũ tệ hơn tôi, bây giờ ông cũng không biết đúng không? Không phải ông sơ suất, chỉ là không quan tâm mà thôi.” Khương Hoán không nể tình: “Đạo diễn Hứa, vì tác phẩm, ông có thể làm một người nhẫn tâm ích kỷ nhỉ.”
Hứa Vi Thủy: “A Hoán, ý định ban đầu của tôi tuyệt đối không muốn giày vò bất cứ ai.”
Khương Hoán bật cười, không có cảm xúc gì trước ông ta: “Hiểu, nhưng hai chúng ta không đi chung một con đường.”
“Cậu muốn đi con đường nào?” Hứa Vi Thủy cảnh cáo và nhắc nhở: “Đừng chôn vùi tương lai của mình.”
“Nhìn đi, đạo diễn Hứa, đây chính là điểm khác nhau giữa chúng ta.” Khương Hoán mở điện thoại đặt xe, không buồn nhìn Hứa Vi Thủy: “Trong giới này có người cảm thấy tiền quan trọng nhất, có người cảm thấy fan đông với nổi tiếng quan trọng nhất, ông cảm thấy tương lai, sự nghiệp rộng mở mới là quan trọng nhất.”
Hứa Vi Thủy sững sờ, loáng thoáng hiểu ra hàm ý của Khương Hoán: “Cậu...”
“Nhưng theo tôi, những thứ đó đều rất ngu xuẩn.”
“Nên cậu mới chọn yêu đương?” Hứa Vi Thủy lạnh lùng nói: “Thậm chí là yêu một sinh viên nhỏ nhoi, chỉ biết cản trở cậu?”
Khương Hoán không hề ngạc nhiên khi bị ông ta phát hiện, lần trước với Chử Hồng cũng thế, Hứa Vi Thủy luôn có cách biết được mọi thứ ông ta muốn tìm hiểu. Nhưng nghe sự tồn tại của Dụ Hà từ miệng Hứa Vi Thủy, Khương Hoán bỗng thấy chán ghét.
Anh không thừa nhận, đáp hời hợt cho qua: “Ông nghe tin đồn ở đâu?”
“Có phải tin đồn hay không trong lòng cậu tự rõ.” Hứa Vi Thủy lắc màn hình điện thoại cho anh xem: “Rất nhiều thứ mọi người đều nắm được phần nào, chỉ là hiện giờ vẫn chưa đến lúc phơi bày.”
“Tôi sao cũng được.” Khương Hoán tỏ ý.
Hứa Vi Thủy như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm, cười to rồi nói: “Đúng, sao cũng được... Cậu cho rằng tương lai không quan trọng là vì đường cậu đi quá suôn sẻ, được công ty, tôi với Trương Annie bảo vệ quá tốt, không phải chịu ấm ức từ dư luận... Khương Hoán, tôi không phản đối cậu hẹn hò, nhưng vẫn mong tốt nhất lần này cậu cũng nổi hứng nhất thời, giống như lúc quay Mặt trời xanh, phim đóng máy thì trải nghiệm một hai tháng, tương đối thôi là được.”
Cái tên năm xưa Khương Hoán buột miệng nói ra nghe mà xa lạ, anh nhìn Hứa Vi Thủy, đuôi mắt sắc bén, con ngươi bị lông mi che khuất vẫn ác liệt không gì sánh bằng.
Hứa Vi Thủy cất giọng chân thành: “Vả lại cậu thật sự có thể bảo vệ một sinh viên chưa trải đời hay sao?”
“Không đến lượt ông khua tay múa chân.”
Khương Hoán nói xong, một chiếc xe con màu đen đỗ trước sảnh khách sạn.
Nhân viên hành lý đeo găng tay trắng mở cửa ghế sau, Khương Hoán lên xe, không nhìn Hứa Vi Thủy nữa. [1]
[1] Nhân viên hành lý (hay bellman) là nhân viên chuyên đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển hành lý tại khách sạn.
Khách sạn Vạn Duyệt nằm gần biển, đêm khuya, đảo cảng bốn mùa ấm áp, trời đông gần như không có tuyết. Xe chạy dọc đường cái về phía nội thành, cảm giác như quay lại mùa hè ở Đông Hà, xa xa đèn neon nhấp nháy, bầu trời ô nhiễm ánh sáng nổi sắc tím vàng nhàn nhạt, cũng khiến Khương Hoán nhớ đến cảnh hoàng hôn rực rỡ khó quên hôm ấy.
Anh tựa cửa sổ xe, chốc thì nhớ Dụ Hà, chốc lại bất an vì câu nói tuyên truyền thức tỉnh cuối cùng của Hứa Vi Thủy.
Bảo vệ.
Trong mối quan hệ này không có ai mạnh ai yếu, ai phải bảo vệ ai.
Vậy ngoài mối quan hệ này thì sao?”
Trừ khi Khương Hoán chắc chắn mình và Dụ Hà sống trong môi trường chân không, nếu không họ có thể bị lộ bất cứ lúc nào. Đó không phải chuyện xấu, nhưng sẽ kéo theo chất vấn và áp lực, anh nên trả lời như thế nào?
Ảnh trong USB luôn là tai họa ngầm, bấy giờ Khương Hoán mới nhận thức được vì sao Trương Annie cật lực khuyên anh nghĩ cách lấy lại toàn bộ để tiêu hủy. Điều Trương Annie lo lắng không phải sự việc khó giải quyết nếu bị lộ, mà là ai sẽ sử dụng những bức ảnh?
Một khi vượt quá tầm kiểm soát, anh nên phủ nhận hay nên thừa nhận?
Có lẽ mỗi lựa chọn khác nhau đều có thể tạo thành đả kích lớn cho sự nghiệp của Khương Hoán, dẫu anh không hề để ý vấn đề này.
Bỗng nhiên Khương Hoán nhận ra, anh không biết rốt cuộc đáp án nào mới “bảo vệ” được Dụ Hà.
Phía xa có nhân viên công tác đang gọi Khương Hoán, anh không kịp giải thích quá nhiều với cậu, đành nói: “Vậy em cảm thấy có gì không đúng, gặp chuyện gì bất thường thì nhớ báo cho tôi.”
Dụ Hà ngoan ngoãn đáp: “Vâng anh.”
“Tôi mắc chút việc, cứ thế đã.” Khương Hoán nói ngắn gọn, vẫn chờ Dụ Hà cúp máy trước.
Cảm giác ngứa ngáy như có chiếc lông chim quét qua cổ họng rất không dễ chịu, đã bủa vây Khương Hoán suốt mấy ngày nay. Anh lắng nghe tiếng máy bận ở đầu bên kia, khi nhân viên công tác lại gọi tiếp thì mới cầm ly sâm banh để trên ban công xoay người vào phòng tiệc, đeo mặt nạ xã giao hòa vào những gương mặt tươi cười giả dối và các cuộc hàn huyên.
Doanh thu phòng vé của Va phải đá ngầm đã vượt mốc 30 triệu sau nửa tháng công chiếu toàn quốc, không chỉ hơn xa dự đoán của nhà đầu tư mà ngay cả Hứa Vi Thủy cũng hơi bất ngờ. Theo dự tính của họ, bộ phim với cả đề tài lẫn mối quan hệ tình cảm đều nhạy cảm này có thể hòa vốn đã là không thể nào, chỉ mong dư luận tốt chuẩn bị sang năm đánh vào các liên hoan phim và lễ trao giải, hoàn toàn không vì kiếm tiền. (≈106 tỷ VND)
Nào ngờ chẳng những hòa vốn mà với xu thế hiện tại, dường như rất có khả năng kiếm được chút đỉnh.
Nhà đầu tư vui như được mùa, nhờ Hứa Vi Thủy đứng ra tổ chức tiệc chúc mừng.
Trong số những thành viên chủ chốt của Va phải đá ngầm, Hứa Vi Thủy là người Anh gốc Hoa, đối với ông ta hầu hết các thành phố trong nước đều giống nhau, Diệp Hiệp Huy là dân thủ đô Bình Kinh, nhưng hội trường ở Bình Kinh không dễ duyệt lắm. Hơn nữa ba diễn viên chính, Khương Hoán và Cốc Phi Vũ đều lớn lên ở Tinh Đảo, Thái Tử Đồng đến từ vịnh Bắc, nó với Tinh Đảo được gọi chung là “vịnh Tinh“.
Cho nên chọn Tinh Đảo là thích hợp nhất.
Sau ba năm, cuối cùng Khương Hoán cũng đặt chân lên cảng Tinh Đảo, quay lại chốn yến tiệc linh đình.
Cốc Phi Vũ say nhanh nhất, đến nay cậu ta cũng chưa có trợ lý, Thái Tử Đồng và quản lý đỡ cậu ta lên phòng khách sạn nghỉ ngơi trước. Các nhà đầu tư chỉ góp mặt lúc mới đầu rồi đi nơi khác xã giao ngay, lúc này bữa tiệc đã gần kết thúc, phòng tiệc đều là nhân viên đoàn phim, không khí cực kỳ sôi nổi.
Khương Hoán bị mấy người ở tổ quay phim kéo đi uống vài ly, một người trong đó quen Chử Hồng nhưng không thân, cố tình lôi chuyện của anh và Chử Hồng ra trêu chọc: “Tiểu Chử đâu sao không đi với cậu.”
“Đi Ecuador rồi.” Khương Hoán trả lời đâu ra đấy, cụng ly nước nổi bọt với ly của anh ta.
Vòng thêm một vòng uống nước nhiều cũng hơi chán, hay là về khách sạn trước nhỉ?
Suy nghĩ này một khi xuất hiện thì sẽ nhanh chóng sục sôi. Tranh thủ không có ai túm lại nói chuyện, Khương Hoán liếc Trương Annie đang trao đổi với hai quản lý cấp cao của Lane ở trụ sở chính Tinh Đảo, gạt phăng ý định “hay là báo với chị một câu”, đặt ly sâm banh lên bàn rồi xoay người bỏ đi.
Tiệc chúc mừng tổ chức tại phòng tiệc tầng 21 khách sạn Vạn Duyệt nổi tiếng Tinh Đảo, thang máy có ba nhân viên trực sẵn, giây phút trông thấy người đứng ngoài thang máy, Khương Hoán bất giác dừng chân.
Hứa Vi Thủy nghe tiếng, đã quay đầu sang: “Ồ, cậu cũng định về?”
Ông ta vẫn như bình thường nên Khương Hoán không cần tỏ ra sợ hãi, chưa kể sự việc xảy ra đã lâu, Hứa Vi Thủy không còn làm phiền anh, anh cũng mất lập trường tránh né ông ta.
Khương Hoán bèn bình thản đứng cạnh Hứa Vi Thủy, cùng vào thang máy: “Ông không ở thêm lúc nữa?”
Có vẻ Hứa Vi Thủy rất ngạc nhiên khi Khương Hoán vẫn bắt chuyện với mình, đờ người một chốc: “Có cuộc hẹn đột xuất ở đại lộ Lập Sơn, qua đó chào hỏi người ta.”
Khương Hoán gật đầu, Hứa Vi Thủy hỏi anh: “Cậu thì sao?”
“Mệt.” Khương Hoán đáp gọn lỏn.
Hứa Vi Thủy nhìn anh với nét mặt nghiền ngẫm cùng nụ cười sâu xa, bộ dạng ấy cho Khương Hoán biết chắc chắn ông ta không có ý tốt. Đúng như anh nghĩ, Hứa Vi Thủy ngẩng lên liếc số tầng thang máy đang giảm không ngừng.
“Đã đến đây mà không về nhà tí à?”
Quả nhiên, Khương Hoán thầm cười khẩy, để ngoài tai lời ông ta nói.
Hứa Vi Thủy mặc kệ: “Mẹ cậu thay số điện thoại rồi, đợt trước mới gọi cho tôi, khóc thương tâm lắm. Bà ấy nói cậu với quản lý của cậu phớt lờ bà ấy, chất vấn tôi sao lại bỏ mặc cậu ký hợp đồng với Lane, muốn đổi quản lý, bây giờ bà ấy không gặp được cậu đã đành, đến cả nói chuyện cũng không có cách nào.”
“Ừ.” Khương Hoán hờ hững.
Hứa Vi Thủy: “Tuy không phải mẹ ruột nhưng tốt xấu gì cũng làm người một nhà hơn hai chục năm. Giờ cậu không coi tôi là bậc cha chú, tôi vẫn phải cằn nhằn vài câu...”
“Không cần.” Khương Hoán không chút khách sáo ngắt lời ông ta: “Không liên quan đến ông.”
Hứa Vi Thủy nhìn anh, ánh mắt không đoán được suy nghĩ: “Vậy là bà ấy nói thật, cậu vẫn còn hận bà ấy.”
Khoảng năm năm trước, Khương Hoán cần đi lên miền Bắc vì kế hoạch nghề nghiệp.
Sau gần hai mươi năm sống chung, anh và Khương Khải Đình nằm ở thế cân bằng tế nhị, lúc dẫn anh về nhà Khương Khải Đình chưa đầy ba mươi tuổi, bà không phải mẹ ruột của anh và cũng không có con. Năm xưa bà chịu đựng ánh mắt khác lạ của hàng xóm lẫn đồng nghiệp nhận nuôi Khương Hoán khi chưa lập gia đình, đến khi Khương Hoán bất ngờ gia nhập giới phim ảnh, bà lại không thể không sống dựa vào Khương Hoán.
Trong lòng cả hai đều hiểu rõ tình trạng hiện tại, không ai chủ động phá vỡ nó. So với những người chỉ muốn bóc lột con cái thậm tệ, Khương Khải Đình không can thiệp vào quá nhiều lựa chọn của Khương Hoán, nếu bà không phát hiện ra chuyện đó, có lẽ đến giờ họ vẫn đang chung sống hòa thuận.
Đêm trước ngày đi miền Bắc, Chử Hồng tới Tinh Đảo đón Khương Hoán, anh rủ hắn ngủ lại trong nhà. Thời điểm ấy Chử Hồng là bạn trai anh, mấy người thân thiết với anh đều biết, ví dụ như Trương Annie và Hứa Vi Thủy, mà Khương Hoán cũng không cảm thấy đây là chuyện gì xấu hổ.
Tối ấy Khương Khải Đình đi đánh bài về nhà muộn, mở cửa ra bắt gặp Chử Hồng và Khương Hoán đang dựa vào nhau xem phim.
Là một con chiên ngoan đạo, đương nhiên Khương Khải Đình không thể chịu được con nuôi thích đàn ông khi bà không hề hay biết, lập tức đuổi cả hai ra khỏi nhà, đồng thời chì chiết Khương Hoán đi ngược luân lý làm người. Bà không chấp nhận nổi, Khương Hoán bắt đầu dùng cách xử lý lạnh.
Nhưng hợp đồng đang tiếp diễn, phần lớn cát xê của Khương Hoán vẫn gửi cho Khương Khải Đình.
Kéo dài tới tận giờ, Khương Hoán dần dần thoát ra khỏi cái bóng của Khương Khải Đình, nhưng anh nhận ra hiện tại Khương Khải Đình mới là người sống dưới đôi cánh của anh.
Anh coi như mình mắc nợ mẹ nuôi, quay xong Va phải đá ngầm mới quyết định phải tách rời bà ấy triệt để.
Vậy nên Khương Hoán sẽ không bao giờ quay về căn hộ ở Tinh Đảo.
Hôm nay nghe Hứa Vi Thủy nhắc lại chuyện xưa, bỗng chốc Khương Hoán cảm thấy Hứa Vi Thủy nói đúng, có lẽ trong một đêm khuya nào đó chính anh cũng không thể chắc chắn, ở nơi đất khách quê người, không tìm thấy cố hương cũng không có nhà để về, đúng là anh hận Khương Khải Đình, hận tín ngưỡng của bà ấy, hận sự thờ ơ, hận những đòi hỏi thản nhiên không biết điểm dừng.
Nhưng lòng biết ơn và oán trách của anh với Khương Khải Đình đã lẫn lộn vào nhau đầy phức tạp, sau khi gặp Dụ Hà, Khương Hoán quay đầu nhìn lại, hình như thật sự không đáng hận tới thế.
Chữ “hận” quá nặng nề, nó nên đứng đối lập chữ “yêu” cũng mãnh liệt không kém.
Khương Hoán biết mình đang được yêu.
Nhờ “yêu” mà anh không còn trôi dạt vô định, lần nữa cập bờ. Khương Hoán nhìn nhận lại cách mình đối xử với Khương Khải Đình cũng như cách Khương Khải Đình đối xử với mình, từ thích hợp nhất để miêu tả là “thất vọng“.
*
Thang máy dừng ở tầng 1, trước mặt là bức tường vàng son lộng lẫy, Khương Hoán trả lời câu hỏi có hận hay không của Hứa Vi Thủy: “Nhưng hận có ý nghĩa gì? Tôi sẽ không hận.”
“Xem ra cậu nghĩ thông suốt thật rồi.”
Hiếm khi họ đi cạnh nhau cách một cánh tay hòa bình như thế này, trong phút ngẩn ngơ Khương Hoán có ảo giác anh đang bước từng bước về phía mình của năm 20 tuổi chông chênh mờ mịt, trên đường phố London, Hứa Vi Thủy gặp anh lần đầu đã chỉ cho anh một lối. Anh không thích lắm nhưng cũng không phản cảm, vì thế bèn nghĩ đi thử.
Bây giờ Dụ Hà nói “quan trọng nhất là anh phải thích phim”, so Va phải đá ngầm với Bến đò Ngân Hà, chúng đều là kịch bản hay hiếm có, nhưng nếu Khương Hoán tự mình chọn thì chắc chắn sẽ không chọn Va phải đá ngầm.
“Tất cả là nhờ ông.” Anh bình tĩnh nói: “Ai dạo một vòng quỷ môn quan mà chẳng nghĩ thông suốt.”
Hứa Vi Thủy đã biết toàn bộ, từng kiểm điểm về sự tắc trách của mình, cũng từng xin lỗi, lần này lại xin lỗi tiếp, nghe sao cũng thấy thật lòng hơn: “Xin lỗi cậu, khi đó tôi thật sự sơ suất...”
“Tình trạng của Cốc Phi Vũ tệ hơn tôi, bây giờ ông cũng không biết đúng không? Không phải ông sơ suất, chỉ là không quan tâm mà thôi.” Khương Hoán không nể tình: “Đạo diễn Hứa, vì tác phẩm, ông có thể làm một người nhẫn tâm ích kỷ nhỉ.”
Hứa Vi Thủy: “A Hoán, ý định ban đầu của tôi tuyệt đối không muốn giày vò bất cứ ai.”
Khương Hoán bật cười, không có cảm xúc gì trước ông ta: “Hiểu, nhưng hai chúng ta không đi chung một con đường.”
“Cậu muốn đi con đường nào?” Hứa Vi Thủy cảnh cáo và nhắc nhở: “Đừng chôn vùi tương lai của mình.”
“Nhìn đi, đạo diễn Hứa, đây chính là điểm khác nhau giữa chúng ta.” Khương Hoán mở điện thoại đặt xe, không buồn nhìn Hứa Vi Thủy: “Trong giới này có người cảm thấy tiền quan trọng nhất, có người cảm thấy fan đông với nổi tiếng quan trọng nhất, ông cảm thấy tương lai, sự nghiệp rộng mở mới là quan trọng nhất.”
Hứa Vi Thủy sững sờ, loáng thoáng hiểu ra hàm ý của Khương Hoán: “Cậu...”
“Nhưng theo tôi, những thứ đó đều rất ngu xuẩn.”
“Nên cậu mới chọn yêu đương?” Hứa Vi Thủy lạnh lùng nói: “Thậm chí là yêu một sinh viên nhỏ nhoi, chỉ biết cản trở cậu?”
Khương Hoán không hề ngạc nhiên khi bị ông ta phát hiện, lần trước với Chử Hồng cũng thế, Hứa Vi Thủy luôn có cách biết được mọi thứ ông ta muốn tìm hiểu. Nhưng nghe sự tồn tại của Dụ Hà từ miệng Hứa Vi Thủy, Khương Hoán bỗng thấy chán ghét.
Anh không thừa nhận, đáp hời hợt cho qua: “Ông nghe tin đồn ở đâu?”
“Có phải tin đồn hay không trong lòng cậu tự rõ.” Hứa Vi Thủy lắc màn hình điện thoại cho anh xem: “Rất nhiều thứ mọi người đều nắm được phần nào, chỉ là hiện giờ vẫn chưa đến lúc phơi bày.”
“Tôi sao cũng được.” Khương Hoán tỏ ý.
Hứa Vi Thủy như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm, cười to rồi nói: “Đúng, sao cũng được... Cậu cho rằng tương lai không quan trọng là vì đường cậu đi quá suôn sẻ, được công ty, tôi với Trương Annie bảo vệ quá tốt, không phải chịu ấm ức từ dư luận... Khương Hoán, tôi không phản đối cậu hẹn hò, nhưng vẫn mong tốt nhất lần này cậu cũng nổi hứng nhất thời, giống như lúc quay Mặt trời xanh, phim đóng máy thì trải nghiệm một hai tháng, tương đối thôi là được.”
Cái tên năm xưa Khương Hoán buột miệng nói ra nghe mà xa lạ, anh nhìn Hứa Vi Thủy, đuôi mắt sắc bén, con ngươi bị lông mi che khuất vẫn ác liệt không gì sánh bằng.
Hứa Vi Thủy cất giọng chân thành: “Vả lại cậu thật sự có thể bảo vệ một sinh viên chưa trải đời hay sao?”
“Không đến lượt ông khua tay múa chân.”
Khương Hoán nói xong, một chiếc xe con màu đen đỗ trước sảnh khách sạn.
Nhân viên hành lý đeo găng tay trắng mở cửa ghế sau, Khương Hoán lên xe, không nhìn Hứa Vi Thủy nữa. [1]
[1] Nhân viên hành lý (hay bellman) là nhân viên chuyên đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển hành lý tại khách sạn.
Khách sạn Vạn Duyệt nằm gần biển, đêm khuya, đảo cảng bốn mùa ấm áp, trời đông gần như không có tuyết. Xe chạy dọc đường cái về phía nội thành, cảm giác như quay lại mùa hè ở Đông Hà, xa xa đèn neon nhấp nháy, bầu trời ô nhiễm ánh sáng nổi sắc tím vàng nhàn nhạt, cũng khiến Khương Hoán nhớ đến cảnh hoàng hôn rực rỡ khó quên hôm ấy.
Anh tựa cửa sổ xe, chốc thì nhớ Dụ Hà, chốc lại bất an vì câu nói tuyên truyền thức tỉnh cuối cùng của Hứa Vi Thủy.
Bảo vệ.
Trong mối quan hệ này không có ai mạnh ai yếu, ai phải bảo vệ ai.
Vậy ngoài mối quan hệ này thì sao?”
Trừ khi Khương Hoán chắc chắn mình và Dụ Hà sống trong môi trường chân không, nếu không họ có thể bị lộ bất cứ lúc nào. Đó không phải chuyện xấu, nhưng sẽ kéo theo chất vấn và áp lực, anh nên trả lời như thế nào?
Ảnh trong USB luôn là tai họa ngầm, bấy giờ Khương Hoán mới nhận thức được vì sao Trương Annie cật lực khuyên anh nghĩ cách lấy lại toàn bộ để tiêu hủy. Điều Trương Annie lo lắng không phải sự việc khó giải quyết nếu bị lộ, mà là ai sẽ sử dụng những bức ảnh?
Một khi vượt quá tầm kiểm soát, anh nên phủ nhận hay nên thừa nhận?
Có lẽ mỗi lựa chọn khác nhau đều có thể tạo thành đả kích lớn cho sự nghiệp của Khương Hoán, dẫu anh không hề để ý vấn đề này.
Bỗng nhiên Khương Hoán nhận ra, anh không biết rốt cuộc đáp án nào mới “bảo vệ” được Dụ Hà.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương