Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 46: Kén



Sau tiết Tiểu Hàn, Đông Hà lại có tuyết rơi. Trời trong nắng đẹp, học kỳ mùa thu của năm bốn cũng kết thúc, nhưng Dụ Hà vẫn chưa rời trường.

Vì nhà ở Đông Hà nên Kiều Tiểu Điệp nhờ cậu chấm bài thi môn tự chọn. Lớp môn tự chọn của năm hai vốn dĩ quy mô dự tính khoảng 30 đến 50 người, tuy nhiên Kiều Tiểu Điệp không ngờ trong lúc vô tình cô đã trở thành giảng viên “xinh đẹp tốt bụng cho điểm cao” trong lòng lũ học trò, vậy nên số lượng người chọn môn của cô tăng đột biến, cuối cùng gần bằng quy mô lớp đại cương.

Môn của Kiều Tiểu Điệp bình thường chia ra hai đầu điểm là điểm bài tập và điểm thi, mỗi đầu điểm chiếm 50%, bây giờ sắp phải lên bảng điểm, mà các nghiên cứu sinh cô hướng dẫn ai cũng có việc riêng, nhân lực không đủ, cô bèn gọi Dụ Hà và Bồ Tử Liễu giúp đỡ.

Chấm thi không quá phức tạp, chẳng qua số lượng nhiều dẫn đến tốn thời gian.

Trong văn phòng, mọi người đã chấm cả buổi chiều. Số bài thi của Bồ Tử Liễu với Dụ Hà là ngang nhau, nhưng Bồ Tử Liễu quen tay hay việc nên chẳng mấy chốc đã xong một chồng, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, thi thoảng tán gẫu đôi câu với Dụ Hà.

Dụ Hà còn hơn mười bài, vừa phải tập trung vào đáp án của đàn em vừa không thể bơ đàn chị, thành thử tốc độ chấm ngày càng chậm. Đang chăm chú đọc nét chữ trên một bài thi thì Bồ Tử Liễu bất chợt lẩm bẩm một mình, nhưng nghe như bắt chuyện với cậu: “Hơ... Chị còn hỏi sao hôm nay không thấy Lý Bân, hóa ra là đi chơi với nữ thần.”

“Dạ?” Dụ Hà trả lời chống chế.

Bồ Tử Liễu nghĩ cậu hứng thú: “Trước kia bọn chị chấm bài, Lý Bân chạy đến nhanh nhất, thì ra nay đi Nam Kiều rồi, đông người lắm!” Cô rướn người về trước cho Dụ Hà xem điện thoại: “Đây này em xem, không thèm rủ chị, cũng không ới chị một tiếng!”

Lúc trước bị bắt come out, dù không nảy sinh xung đột nhưng Dụ Hà vẫn mất thiện cảm với loại người trước mặt lạnh nhạt, sau lưng nói xấu người ta như Lý Bân, tuy đã vào nhóm của Kiều Tiểu Điệp thì cậu cũng luôn không kết bạn Wechat với Lý Bân.

Xuất phát từ lịch sự cậu ngó qua trang cá nhân của anh ta, tức thì sửng sốt.

Lý Bân chỉ đăng một ảnh chụp tập thể chuyến đi chơi lần này, ba nam ba nữ, hai đôi trong đó cử chỉ thân mật, dễ nhận thấy là người yêu, Lý Bân với một cô gái khác đứng hai bên rìa, cô gái tóc đen dài thẳng, cười rất ngọt ngào.

Nếu cậu không nhận nhầm...

Cậu không thể nhận nhầm.

Cô gái đi chơi với Lý Bân rõ ràng là Uông Tư Nam.

Giơ điện thoại lâu không thấy Dụ Hà phản hồi, Bồ Tử Liễu tưởng cậu đang ngắm ảnh. Cô cười hỏi: “Em đi Nam Kiều bao giờ chưa? Lần sau chị em mình cũng hẹn mấy người khác đi.”

“Chị ơi, nãy chị bảo...” Dụ Hà thoáng chần chừ, cảm thấy thế này không ổn nhưng thật sự ngờ vực quá, bất chấp hỏi: “Đàn anh đi Nam Kiều với nữ thần gì đó của anh ấy, là chị này sao?”

Bồ Tử Liễu gật đầu: “Đúng rồi, cũng là nghiên cứu sinh trường mình.”

Dụ Hà hỏi: “Hai anh chị hồi đại học học cùng nhau à?”

“Không đâu.” Bồ Tử Liễu kể thêm: “Hình như hồi đại học Lý Bân với bạn kia cùng câu lạc bộ, lúc đó mấy đứa bọn chị đều biết cậu ta thích bạn ấy, có một dạo còn theo đuổi mà, nhưng bạn ấy có người yêu rồi nên từ chối cậu ta thì phải. Cơ mà cả hai nhiều bạn chung, bây giờ thi thoảng vẫn tụ tập.”

“Đàn anh vẫn thích chị ấy?”

“Chị gọi là nữ thần vậy thôi, đằng nào ngày xưa cũng thích còn gì!” Bồ Tử Liễu nhận ra cách diễn đạt của mình không đúng lắm, vội sửa lại: “Chắc giờ cả hai chỉ là bạn bè bình thường... À đúng, nhớ ra rồi, bạn ấy tên là cái gì Tư Nam ấy.”

“Uông Tư Nam?” Dụ Hà buột miệng.

“Đúng đúng, Tiểu Uông! Khi đó bọn chị cũng gọi bạn ấy là Uông Uông, Lý Bân còn chế giễu bọn chị là nghe như gọi chó con.” Nói đoạn Bồ Tử Liễu ngớ người: “Ơ Dụ Hà, em quen Uông Tư Nam hả?”

[1] 汪汪/Uông Uông giống tiếng chó sủa ẳng ẳng.

“Em từng gặp ở chỗ làm thêm.” Dụ Hà đáp, không tự tiện kể chuyện Uông Tư Nam là bạn gái Giản Hạo cho Bồ Tử Liễu.

Bồ Tử Liễu không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu cho qua việc này.

Cửa sổ văn phòng mở hé, cành khô bị tuyết đọng đè nặng rơi “cạch” xuống đất.

Dụ Hà sực tỉnh, cây bút đỏ trong tay đã vạch mấy đường dài trên trong lòng bàn tay từ khi nào không biết. Cậu chùi vết mực một lúc lâu, nhận ra mình không cách nào tập trung nổi.

Ánh mắt hứng thú của Uông Tư Nam trong bữa ăn hôm đó như kim chích sau lưng, vô vàn chi tiết ồ ạt hiện ra: Nét mặt sáng tỏ của cô sau khi nghe đến “viện Kiến trúc”; tự dưng nhắc về Hứa Vi Thủy cùng những tác phẩm không đến mức quá nổi tiếng.

Dụ Hà hít thở sâu, tự nhủ với mình có lẽ là trùng hợp, nhưng lý trí lại không ngừng kêu gào sao có thể là trùng hợp?

Hiện tại Dụ Hà không biết rốt cuộc đủ thứ chuyện về mình đã truyền đi đến mức độ nào, dường như không có ai đề cập, nhưng số người hoặc chủ động hoặc bị động thu nạp thông tin nhiều hơn hẳn dự liệu.



Giây phút này cậu không khác nào người sống trong một cái kén, trò cười người khác đã bàn tán lúc rảnh rỗi bao nhiêu lâu giờ mới đến mạng lưới thông tin của cậu, tiết lộ cho cậu một góc của tảng băng chìm.

Đầu tiên là Từ Nhuệ Thanh, rồi Lý Bân, dì, bây giờ lại có thêm Uông Tư Nam...

Dựa vào đâu cơ chứ? Dựa vào đâu mà cậu phải phơi bày việc riêng tư của mình cho bàn dân thiên hạ?

*

Nửa tiếng trôi qua, Dụ Hà không nhớ rõ mình đã chịu đựng thế nào. Cậu bần thần chấm nốt mấy bài thi còn lại để kịp giờ Kiều Tiểu Điệp họp xong về văn phòng, trả cô hai quyển sách bữa trước mượn cô.

Cậu xuống căng tin ăn đại chút gì với Bồ Tử Liễu, ngơ ngơ ngác ngác cùng nhau về ký túc xá.

Lúc sắp tạm biệt, cuối cùng Bồ Tử Liễu cũng nhận ra hình như tinh thần Dụ Hà không tốt, lo lắng hỏi: “Hôm nay em không khỏe à?”

Dụ Hà cố giữ tỉnh táo, giả vờ không có gì xảy ra: “Khỏe mà chị.”

“Thế thì được.” Bồ Tử Liễu suy nghĩ đơn giản, nghe vậy cũng không hỏi nhiều: “Mai chị về nhà, tuần sau đi chơi với bố mẹ. Hôm nay chúc em... nghỉ đông vui vẻ trước nha?”

Dụ Hà phản xạ có điều kiện nhoẻn miệng cười: “Vâng chị, chị cũng đi chơi vui vẻ.”

Phòng bốn người, hai người xác định dàn ý đồ án tốt nghiệp xong đã rời trường sớm. Dụ Hà cố ý về tránh giờ bạn cùng phòng còn lại, nhưng hôm nay mở cửa vào phòng vẫn gặp Từ Nhuệ Thanh.

Chắc Từ Nhuệ Thanh mới cắt tóc, mái tóc vốn đã không dài lại càng ngắn tợn, mặt mũi cậu ta đứng đắn, mặc áo gió màu đen, lúc không đứng ngả ngớn thật ra cũng rất vừa mắt. Cậu ta ngồi nghịch máy tính, không có ý định đi, nghe tiếng thấy là Dụ Hà thì tỏ vẻ chán ghét ngay mặt.

Quá quen với việc Từ Nhuệ Thanh ghét mình, lâu lâu còn móc mỉa đôi câu, Dụ Hà đi qua cậu ta đến thẳng giường mình, treo balo lên lưng ghế.

“Ồ, về rồi đấy.” Quả nhiên Từ Nhuệ Thanh bắt đầu đâm chọt cậu: “Tao còn tưởng mày không về ký túc nữa cơ.”

Dụ Hà không thèm nhìn cậu ta: “Hình như không liên quan đến mày nhỉ.”

Nếu là bình thường, thấy Dụ Hà có lẽ Từ Nhuệ Thanh sẽ như tiêm chất kích thích, vài ba câu cũng không thể xả hết nỗi tức giận không có lý do của cậu ta. Nhưng hôm nay cậu ta lại như đổi tính đổi nết, im ỉm không nói gì.

Dù vẫn không biết mình mất lòng Từ Nhuệ Thanh chỗ nào, hay tại sao cậu ta cực kỳ ác cảm và có thành kiến với đồng tính, song thái độ bất thường của cậu ta vẫn khiến Dụ Hà lấy làm lạ, cậu quay sang nhìn.

Chẳng hay Từ Nhuệ Thanh dừng gõ bàn phím từ khi nào, nhìn thẳng vào Dụ Hà.

Dụ Hà chưa kịp lên tiếng đã giật nảy mình, ban nãy chỉ nhìn thoáng qua nên không phát hiện, bây giờ nhìn thẳng mặt mới thấy má phải Từ Nhuệ Thanh sưng vù, môi bị rách, gò má tím bầm, góc trán dán băng cá nhân, cổ còn đeo đai cố định.

Đã nhiều ngày Dụ Hà không gặp Từ Nhuệ Thanh trong ký túc xá, lúc này chứng kiến tình trạng bi thảm của cậu ta, dù cả hai bất hòa nhưng vẫn bất giác hỏi: “Mày làm sao đây? Ngã à?”

“Viên Kim nhà mày đấy.” Từ Nhuệ Thanh cười khẩy, động đến vết thương lại nhăn mày xuýt xoa.

Nhìn Dụ Hà không hiểu chuyện gì, Từ Nhuệ Thanh giơ tay trái đang trong giai đoạn lành lại cho cậu xem: “Lúc mày được tuyển thẳng thạc sĩ tao viết thư báo cáo mày, Viên Kim thừa dịp trường nghỉ gọi người đến đánh tao. Rạn xương, giãn dây chằng, mặt còn biến dạng, vừa lòng mày chưa?”

Dụ Hà biết cậu ta là kẻ đầu têu báo cáo qua lời ám chỉ của Kiều Tiểu Điệp, nhưng việc này mọi người đều đã cho qua, trong lòng đôi bên tự rõ, vả lại cũng không xảy ra hậu quả xấu, không có gì đáng ngại nên Dụ Hà cũng không để bụng từ lâu.

Bây giờ nghe Từ Nhuệ Thanh nói, còn dính dáng tới cả Viên Kim, đầu óc Dụ Hà suýt không nhảy số kịp.

“Sao Viên Kim... Liên quan gì đến Viên Kim?”

“Mày cứ giả vờ vô tội, không phải mày tỉ tê với Viên Kim thì là ai?” Từ Nhuệ Thanh tin chắc là cậu, giọng điệu cũng trở nên gay gắt: “Đừng nói với tao Viên Kim thần thông quảng đại tới nỗi trộm được nguyên bộ hồ sơ trong hòm thư trường, còn trùng hợp như thế, tao vừa quyết định chọn cô Kiều thì bị anh ta đánh?”

Dụ Hà cau chặt mày: “Mặc kệ mày tin hay không, tao thật sự không nói với bất cứ ai.”

“Mày không nói mà anh ta biết trong thư báo cáo tao viết mày với anh ta yêu nhau?” Bỗng dưng Từ Nhuệ Thanh không đánh tự khai: “Cô Kiều cho mày đọc hết đúng không?”

Dụ Hà cảm thấy sao mà cậu ta bất chấp lý lẽ quá, vừa bực vừa không thể hiểu nổi, cho nên không biết làm sao: “Từ Nhuệ Thanh mày thần kinh à!? Thứ nhất cô Kiều sẽ không làm trái quy định cho tao xem hồ sơ báo cáo, thứ hai, tao thật sự không biết Viên Kim nghe nói từ đâu, mày thích tin thì tin, đừng làm phiền tao nữa!”

“Dụ Hà...”

“Từ Nhuệ Thanh mày nghe rõ cho tao, bất kể vì sao mày ngứa mắt tao, còn ghét đến mức viết thư báo cáo muốn hủy tư cách miễn thi của tao, tao cũng chưa từng trả thù hay kể cho người khác. Vì tao nhớ từ hồi tập quân sự tao với mày đã ở chung phòng, từng là bạn học thân thiết. Nhưng chính mày năm lần bảy lượt tiết lộ đời tư của bạn học, không vừa mắt người ta nên châm chọc báo cáo đủ kiểu, bây giờ Viên Kim vô tội bị thư báo cáo liên lụy đánh mày một trận. So với chừng ấy chuyện, lẽ nào người ta lại cho rằng tao là đồng tính nên bẽ mặt hơn?”



Dụ Hà nói không nhanh, giọng cũng thấp, đến cuối thì cơn giận đã gần như mất hẳn vì cảm giác bất lực và suy sụp. Cậu không hiểu được, cũng từ bỏ suy nghĩ về động cơ của Từ Nhuệ Thanh, chỉ cảm thấy tất cả chuyện này đều rất hoang đường.

Bị hiểu lầm, tự nhiên bị gắn mác, bị nghỉ chơi, bị báo cáo, bị coi là đề tài nói chuyện của người lạ. Dụ Hà không chống đỡ nổi những việc này, giống như cậu đang khỏa thân đi trong ánh mắt phán xét từ bốn phương tám hướng, tay chân đeo xiềng xích, chẳng biết trốn vào đâu.

Nếu có một người có thể cho cậu dựa vào...

Như thế đã đủ rồi sao?

Dụ Hà bàng hoàng nhận ra cậu không thể một mình chịu đựng mọi áp lực, cậu không dũng cảm như Khương Hoán nghĩ.

Đủ loại cảm xúc phức tạp rối rắm và tình cảm bỗng chốc trào dâng gần như nhấn chìm cậu, Dụ Hà không muốn bị bất cứ ai tiếp tục đánh giá, mắt cậu đỏ hoe, xách balo rảo bước ra cửa phòng.

“Mày thật sự... Từ Nhuệ Thanh, mày quá hẹp hòi.” Dụ Hà nói lời sau cuối: “Tao thật sự hối hận vì từng coi mày là bạn.”

*

Sau khi rời ký túc xá Dụ Hà gửi tin nhắn cho Viên Kim, tức thì tức nhưng cậu vẫn muốn gặp Viên Kim để hỏi rõ thắc mắc trong lòng. Dù sao mấy phút trước Dụ Hà mới biết nội dung thư báo cáo có dính dáng tới Viên Kim.

Lần gần nhất liên lạc với Viên Kim là từ đợt Bến đò Ngân Hà kết thúc các cảnh quay ở Đại học Đông Hà, Viên Kim đến đoàn phim phỏng vấn một vai diễn nhỏ, còn ký hợp đồng với công ty quản lý điện ảnh và truyền hình, coi như chính thức vào nghề. Khi đó Dụ Hà hay tin, nghĩ bụng mình có thể gặp lại Khương Hoán là nhờ Viên Kim ở giữa bắc cầu, dẫu cho chỉ là hành động vô tình, cậu bèn khao Viên Kim đồ nướng hắn thích nhất.

Gửi tin nhắn xong, Dụ Hà lo có khi nào Viên Kim rời Đông Hà rồi không. Hắn trả lời ngay, nói mình vẫn ở trường, hẹn gặp Dụ Hà tại một quán pub gần trường.

Có lẽ Viên Kim cảm nhận được cảm xúc của Dụ Hà khác thường từ mấy chữ ngắn ngủi, cho nên chọn địa điểm hẹn rất kín đáo.

Lối vào là cửa gỗ nhỏ, sau khi mở cửa phải đi qua hai đoạn cầu thang hẹp, rồi đến một cánh cửa kim loại màu đen không trang trí gì, chỉ có chỗ tay nắm treo móc kim loại màu cầu vồng.

Viên Kim ngồi ở bàn tròn nhỏ cạnh quầy bar, thấy ngay Dụ Hà đi vào và gọi tên cậu.

“Uống gì?” Viên Kim đã nhuộm tóc về màu đen, dưới ánh đèn tù mù, trông hắn không khác gì hồi mới quen: “Nhắn Wechat rõ kiệm lời, tâm trạng không tốt à?”

Dụ Hà không xem menu rượu, cũng không uống nước ngọt, cầm cốc nước chanh nhấp một hớp.

Cậu vào thẳng vấn đề: “Tôi nghe... nói, anh biết chuyện tôi bị báo cáo?”

“À.” Viên Kim không mấy bất ngờ: “Từ Nhuệ Thanh bép xép với em đúng không, hôm qua mới đánh thằng ngu ấy một trận, hôm nay nó đã nóng lòng đi mách lẻo với em?”

“Gặp cậu ta ở ký túc xá.” Dụ Hà không đề cập mâu thuẫn với Từ Nhuệ Thanh: “Ai kể cho anh?”

Có vẻ Viên Kim rất không hài lòng thái độ luôn không nóng không lạnh của Dụ Hà, nhưng lại nghĩ mình cũng không thể xen vào việc của cậu, bèn nói: “Từ từ truyền ra thôi, trên đời không có gì là bí mật.”

Dụ Hà im lặng.

“Lúc nó viết thư báo cáo sao không nghĩ đến ngày hôm nay?” Viên Kim đoán Dụ Hà chưa đọc nội dung: “Nó chỉ đích danh, gì mà 'tồn tại quan hệ bất chính với sinh viên Viên Kim chuyên ngành Biểu diễn kịch Học viện Nghệ thuật”, anh đệt! Đánh nó một trận là nhẹ đấy! Em đừng quan tâm, xem như anh trút giận thay em, tức lộn ruột.”

Nhìn tình trạng thương tích của Từ Nhuệ Thanh thì đoán cũng biết Viên Kim không nương tay, Dụ Hà suy tư chốc lát rồi hỏi: “Một mình anh đánh?”

“Ừa, anh từng tập mà.” Viên Kim còn hơi đắc chí: “Sao, hả giận chưa?”

Dường như hắn hoàn toàn không để ý việc này, Dụ Hà buồn cười trước cái tính trẻ con của Viên Kim, kế đó lại bắt đầu lo lắng: “Nhưng anh làm diễn viên, mấy vụ này... Đồn ra ngoài không hay lắm đâu.”

“Đừng lo cho anh, anh tự hiểu rõ.” Viên Kim không hề bận tâm, chuyển đề tài: “Em ấy, Dụ Hà, có chuyện này thật sự muốn hỏi em.”

“Ừm, anh hỏi đi.”

Viên Kim ngẫm nghĩ rồi ngập ngừng nói: “Nhưng em hứa với anh trước là nghe xong đừng kích động.”

Câu báo trước làm Dụ Hà không kìm được căng thẳng, linh cảm không phải chuyện tốt lành. Cậu siết cốc thuỷ tinh, khớp ngón tay gần như phát ra tiếng kêu cứng nhắc.

Viên Kim đổ người về trước, nói thều thào cứ như sợ người thứ hai ngoài Dụ Hà nghe thấy.

“Em với Khương Hoán có quan hệ gì?”
Chương trước Chương tiếp