Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 55: Quả Thật Không Ngờ Tới



Thứ đó... quả thật rất xấu.

Thậm chí, chưa từng thấy qua thứ đồ nào lại xấu như nó, đầu bẹp, trên mặt tựa như từng bị tạt nước sôi, mọc đầy những mụn mủ.

Đôi tay của nó không khác gì hai nhánh cây khô, đen như mực cùng với những ngón tay dài ngoằng.

Trước khi bị phát hiện, nó vẫn đang núp ở bên cạnh khe nứt trên trần nhà. Sau đó, mới dần dần vươn cánh tay về hướng Liễu Ý Nùng.

Ác quỷ linh hoạt phóng như bay xuống chỗ các nàng.

Nắm lập tức phình to, chắn trước mặt Tạ Trì. Con quỷ xấu xí kia liền đâm trúng nắm, kế đến, ác quỷ như lò xo bị văng ra ngoài, va mạnh vào bức tường.

Tạ Trì nhìn ác quỷ, ánh mắt e ngại: "Thứ này chính là Quỷ Vương mà lão đạo sĩ kia nuôi dưỡng sao?"

Sao mà xấu quá vậy???

Nghĩ đến loài quỷ xấu xí này đều do Liễu Ý Nùng nuôi dưỡng, Tạ Trì lại không kìm được mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Ý Nùng cũng không phát hiện được hàm ý của Tạ Trì, chỉ gật đầu: "Chính nó".

"Hắn dưỡng vô số quỷ, khi dưỡng đến một khoảng thời gian nhất định, hắn sẽ đặt bọn chúng ở cùng nhau, cho đến khi chỉ còn lại duy nhất một con".

"Một vòng tuần hoàn cứ lặp lại như vậy. Cuối cùng, chỉ còn bảy con quỷ hung ác nhất sống sót. Tiếp đến, hắn lại tiếp tục nhốt những con còn lại vào cùng một chỗ. Phương thức như cũ, nhằm mục đích lưu lại một con quỷ mạnh nhất. Chính là nó".

Tạ Trì nghe đến đây cũng sáng tỏ, xã hội khắc nghiệt, đang sống yên lành lại phải chiến đấu để giành lấy sự sống. Khó trách trông khó coi như vậy.

Thừa lúc Quỷ vương vẫn chưa phản ứng, Tạ Trì hạ giọng hỏi Liễu Ý Nùng: "Giải quyết nó trước hay mở nắp quan tài trước?"

Liễu Ý Nùng rối rắm, bởi vì bất cứ lựa chọn nào cũng không tránh được nguy hiểm.

Nếu như giải quyết Quỷ vương trước, lão già kia nhất định sẽ càng có thêm thời gian để tiến hóa thành Không hóa cốt. Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, giết nhiều mạng người vô tội để bồi đắp cho bản thân. Hơn nữa, cấp bậc du thi cũng đã xuất hiện, nói chi hắn?

Mở nắp càng sớm, tỷ lệ giết hắn thành công sẽ cao hơn.

Nhưng đồng thời, phải cùng lúc tiêu diệt hai đối thủ nặng ký.

Nguy hiểm càng nhân đôi.

Cuối cùng, Liễu Ý Nùng đáp: "Hay là giải quyết tên Quỷ vương này trước đi!"

"Cũng được". Tạ Trì gật đầu. Mang danh Quỷ vương, song năng lực cũng không đến mức quá mạnh. Con người khi chết đi sẽ biến thành du hồn, không mang nặng oán khí. Hoặc, vừa mới chết, chỉ cần vẫn chưa nhận thức được bản thân còn sống hay đã chết, không làm tổn hại người khác, đều được xem như là du hồn mà thôi.

Thậm chí, du hồn khó có thể hù dọa người. Nếu muốn hù dọa người khác, phải phí không ít công sức mới đủ khả năng thao túng một ít âm khí, tựa như tắt mở đèn, khuấy động nước trong ly, v...v....

Ngược lại, có khả năng làm tổn hại hoặc gi ết chết người sống đều được gọi là lệ quỷ. Lệ quỷ cũng phân chia thành hai loại như cấp bậc phổ thông và cao cấp. Năng lực của cấp bậc phổ thông hữu hạn, cho dù gây ra sát thương đến người sống cũng không phải dễ, nói chi đến gi ết chết một ai đó a.

Tuy nhiên, một lệ quỷ chân chính, chỉ cần có ý niệm giết người đều là chuyện dễ dàng.

Thêm vào đó, giết người càng nhiều, sát khí càng nặng, năng lực càng cường đại.

Ở nơi trần thế, đa số đều là du hồn cùng lệ quỷ. Bất luận là loại nào, làm chuyện thương thiên hại lý đều được xem là ác quỷ. Bên cạnh đó, trên cả lệ quỷ vẫn tồn tại một thế lực mạnh mẽ hơn.

Cũng chính là Quỷ vương. Trong dân gian, Quỷ vương có khả năng thống trị hàng nghìn quỷ, vô cùng cường đại. Còn tên được xem như Quỷ vương trước mặt Tạ Trì, dĩ nhiên chưa tới mức. Nhưng so với lệ quỷ, năng lực của bọn chúng là vô hạn.

Tạ Trì tay cầm Trảm ma kiếm, xông lên phía trước. Vừa tiến được hai bước, sàn nhà bỗng nhiên rung lắc dữ dội khiến Tạ Trì phải quay đầu lại nhìn.

Nguyên nhân gây ra chấn động, không phải động đất mà do chính quan tài kia.

Quan tài động đậy không ngừng khiến những sợi xích va đập vào nhau, tạo ra âm thanh vô cùng to lớn. Thậm chí, Tạ Trì còn cảm nhận được toàn bộ âm khí nơi đây liên tục chuyển động, tạo ra một cơn lốc hướng về phía quan tài.

Bên cạnh đó, Tạ Trì còn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của những hồn ma xung quanh. Hồn phách của bọn họ bị xé nát, hóa thành âm khí hòa vào cơn lốc.

Tạ Trì nhanh tay ném nắm về phía Liễu Ý Nùng: "Bắt lấy! Hai người các ngươi đi đối phó với Quỷ vương đi!"

Liễu Ý Nùng sửng sốt, lập tức nói: "Ngươi điên rồi sao!"

Tạ Trì không đáp nàng, nhanh chóng phóng tới bộ quan tài kia. Quỷ vương tức giận, gầm rú vài tiếng, nhào tới Tạ Trì. Nàng cũng chẳng quan tâm, Liễu Ý Nùng không còn cách nào khác, đành phải ra tay ngăn chặn Quỷ vương.

Trong phút chốc, Tạ Trì đã đứng trước quan tài. Tạ Trì nắm chặt chuôi kiếm, chầm chậm tách ra khỏi vỏ. Dường như Trảm ma kiếm cũng đang vô cùng phấn khởi, thân kiếm rung chuyển không ngừng. Rõ ràng lưỡi kiếm vẫn chưa được mài bén nhưng lại không giấu nổi sát khí.

Tạ Trì vung kiếm, bề ngoài của Trảm ma kiếm dần dần xuất hiện vết nứt. Càng chứng minh rằng, dù chưa được mài giũa, song, Trảm ma kiếm lại vô cùng sắc bén.

Quan tài tựa hồ bị chém thành một nửa. Tuy nhiên, người bên trong lại không hề bị thương tổn. Lão đạo sĩ mặc một bộ y phục màu đen, dáng vẻ tiên phong đạo cốt*. Thời khắc quan tài bị vỡ vụn, cũng chính là lúc hắn tỉnh giấc.

(*tiên phong đạo cốt: phong thái của tiên, cốt cách của người tu Đạo)

Đôi mắt của lão đạo sĩ đã ánh lên huyết sắc nhưng ẩn sâu trong đó vẫn còn lẫn một ít tạp chất. Hắn bắt đầu ngồi dậy, khởi động cổ, sau đó đến những bộ phận khác. Dần dần, các khớp xương của hắn bắt đầu di chuyển linh hoạt hơn.

Lão đạo sĩ đứng lên, nhìn Tạ Trì lên tiếng: "Xin hỏi, hiện tại là triều đại nào?"

"Vô triều vô đại, hiện tại là chế độ xã hội chủ nghĩa, một quốc gia văn minh tiến bộ, ngươi hiểu chưa? Cái triều đại của ngươi đã không còn tồn tại từ lâu rồi". Tạ Trì đứng nơi đó, bắt đầu khởi động cơ thể, ánh mắt không giấu nổi sự hưng phấn.

Lão đạo sĩ ngạc nhiên: "Vị hoàng đế đó tên Xã Hội Chủ Nghĩa?"

"Ngươi cần gì biết nhiều như vậy? Loại cặn bã của thời đại phong kiến như ngươi, không nên chui từ quan tài ra đây mới đúng". Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, lập tức phóng tới lão đạo sĩ, đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn: "Cút về trong quan tài đi".

Có lẽ vẫn chưa quen với sự biến đổi của cơ thể, lão đạo sĩ như chết trân nhận một đòn từ Tạ Trì, "rầm" một tiếng đâm thẳng vào vách tường.

Tạ Trì mau chóng xoa xoa bàn tay của mình: "Chết tiệt! Sao cứng thế".

Bàn tay của nàng ửng đỏ, hơi hơi thốn một chút, không khác gì dùng tay đấm vào một bộ giáp sắt. Thế nhưng, tay Tạ Trì vẫn không sưng lên, so ra tay nàng cũng cứng cáp không kém.

Liễu Ý Nùng vốn dĩ vẫn đang lo lắng cho Tạ Trì, cho dù vẫn đang đối phó với Quỷ vương, cũng không ngừng nhìn về hướng nàng. Vừa trông thấy một màn đánh đấm như vậy xong, đột nhiên không còn lo lắng nữa.

Nói sao nhỉ? cơ thể của cương thi vô cùng cứng rắn, dù có là bạch cương đi chăng nữa. Dùng tay không để đói phó với bọn chúng, bên bị thương chắc chắn sẽ là con người, chứ không phải cương thi.

Đầu của cương thi cũng đâu phải quả dưa hấu, đấm một phát liền vỡ ra a.

Thế nhưng Tạ Trì... Nàng đấm vào đầu của lão đạo sĩ, làm cho hắn bay thẳng vào vách tường. Trong khi tay của nàng chỉ ửng đỏ lên mà thôi.

Đám cương thi hắn nuôi dưỡng, đã đạt đến cấp bậc Du thi, huống chi là hắn a...

Cho dù chưa luyện đến Không hóa cốt, ít nhất là cấp bậc Phục thi nha.

Ngươi dám lấy tay không đi đánh nhau với Phục thi? Ngươi chính là "Thiết quyền" sao?

Về phần Tạ Trì, nàng cũng không dám tùy tiện lấy tay đi thử độ cứng của đầu lão đạo sĩ nữa rồi. Tạ Trì quyết định dùng Trảm ma kiếm đi đối phó với lão ta. Trảm ma kiếm vừa được "thức tỉnh", đang chuyển động không ngừng, hiển nhiên đã vào trạng thái vô cùng hưng phấn.

Thanh kiếm này đã tiêu diệt vô số yêu ma quỷ quái, đã xuất hiện linh tính từ lâu. Thậm chí, có thể nói, Trảm ma kiếm đã có tư tưởng riêng, chẳng qua, suy nghĩ không khác gì một đứa trẻ hai ba tuổi mà thôi.

Giờ phút này, Trảm ma kiếm đã bật công tắc chiến đấu, khao khát được uống máu, không chém được một vài tên ác quỷ hay cương thi, nhất định không thể giữ bình tĩnh.

Lão đạo sĩ chui ra khỏi tường, chầm chậm hoạt động gân cốt: "Hậu sinh khả úy*, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hậu sinh mà thôi".

(*Hậu sinh khả úy: Giới trẻ, lớp người sinh sau thật đáng tôn kính và sợ hãi, ám chỉ giới trẻ có thể vượt qua thế hệ trước).

Hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Trì, dường như đã khám phá ra điều gì đó, đôi mắt dần trở nên nham hiểm: "Vậy mà lúc nãy ta không phát hiện ra. Tốt, quá là tốt, ngươi cố ý tới đây nộp mạng cho ta sao?"

"Nếu ngươi đồng ý đứng im cho ta chém hai nhát vào cổ, ta liền để cho ngươi hầm đông trùng hạ thảo". Miệng nói như vậy, song Tạ Trì lại bắt đầu cảnh giác, nàng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ hắn, tuyệt đối không đơn giản.

Nhưng mà, hắn chưa đến mức biến thành Không hóa cốt đi?

Tạ Trì cảm thấy, các nàng vẫn có khả năng đánh bại lão đạo sĩ. Hơn nữa, nếu như lão ta đã thật sự trở thành không hóa cốt, ắt hẳn đã không đứng lải nhải cùng với bọn họ rồi.

Lão đạo sĩ cũng có nổi khổ tâm a. Năm đó, theo như kế hoạch của hắn, nếu như không ai tìm thấy quan tài được giấu trên trần nhà, Quỷ vương cũng sẽ không bị đánh thức. Một khi quan tài bị phát hiện, ác quỷ thức tỉnh, kế hoạch lập tức sẽ bị thay đổi, toàn bộ âm khí được tích tụ trong lăng mộ đều sẽ tập trung về phần mộ của hắn để hắn có thể dễ dàng hấp thu từng ấy âm khí, nâng cao năng lực.

Nói thẳng ra, lão đạo sĩ cố ý muốn kéo dài thời gian.

Hiển nhiên, Tạ Trì không hề biết điều này, cho nên hai người vẫn giữ tư thế giằng co, mặt đối mặt, không ai động thủ trước. Cuối cùng, Trảm ma kiếm không còn nhịn được nữa. Vốn dĩ ở nhà, thông thường Trảm ma kiếm đều bị nắm bắt nạt, khi không chẳng ai làm gì lại bị đẩy xuống giường, nổi khổ trong lòng khó có thể tâm sự cùng ai.

Ngày thường cũng vậy, Tạ Trì ra ngoài diệt ma quỷ, cũng chẳng đả động gì đến nó. Hiện tại, có cơ hội được ra trận, sao có thể chỉ đứng im như thế a?

Trảm ma kiếm rung động không ngừng, ý định thúc giục Tạ Trì nhanh chóng ra tay. Nàng cũng không muốn nhịn nữa, chuẩn bị "tiên hạ thủ vi cường*". Thực lực của lão đạo sĩ kia đến đâu, phải đánh một trận thử mới biết được, cứ đứng chờ đợi thế này cũng không phải là cách.

(*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh. Ra tay sau sẽ trở nên thua thiệt, bất lợi)

Tạ Trì cầm Trảm ma kiếm xông tới, lão đạo sĩ liền rút ra cây phất trần trong ống tay áo để đối phó Tạ Trì. Nhưng Trảm ma kiếm là linh khí cực kỳ hung hãn, một cây phất trần làm sao có thể ngăn cản. Lão đạo sĩ từng bước, từng bước lui về sau, thấy tình thế không ổn, hắn liền vứt phất trần, dùng tay không đối phó.

Chắc hắn vừa mới nhận ra bản thân đã trở thành cương thi, đồng nghĩa với việc cơ thể cương thi rất rắn chắc, chỗ nào cũng có thể sử dụng như vũ khí được, cho nên tự mình ra tay sẽ mạnh hơn khi dùng phất trần nhiều.

Móng tay của hắn rất dài, mang màu tro đen. Khi va chạm với Trảm ma kiếm liền phát ra âm thanh chói tai. Vừa rồi, lão đạo sĩ vẫn còn dáng vẻ "tiên phong đạo cốt". Tuy nhiên, sau khi chính thức động thủ, tà khí trong người hắn dần dần tỏa ra.

Ánh mắt tàn ác nhìn chăm chăm vào Tạ Trì, có lẽ hắn a đang tìm cách để moi tim của Tạ Trì đi? Không đợi hắn nghĩ xong, móng vuốt sắc nhọn của hắn văng lên một tiếng "răng rắc", lập tức bị cắt đứt.

Lão đạo sĩ vốn dĩ không quá đề phòng, liền thuận theo bản năng, duỗi tay ra chắn đòn, dẫn đến việc dính một nhát chém rất sâu từ phía Tạ Trì.

Hắn lẳng lặng hít một hơi thật sâu, lùi về sau vài bước, mặc dù miệng vết thương rất sâu nhưng không hề xuất hiện máu chảy ra.

Tạ Trì phát hiện khuyết điểm của hắn, liền từng bước áp sát.

Khuyết điểm của hắn sao? Chuyên môn của hắn vốn dĩ là dùng phép tà để dưỡng quỷ. Chính xác hơn, hắn chính là một pháp sư. Sau này, hắn lại tôi luyện bản thân để trở thành cương thi, chẳng khác nào đột ngột biến thành một chiến sĩ.

Đúng vậy, hắn không hề nâng cấp một điểm nào vào kỹ năng giáp lá cà cả, hắn vốn dĩ không hề có khả năng cận chiến nha, toàn dựa dẫm vào da dày thịt béo. Hắn quả thật là một phế vật cận chiến a.
Chương trước Chương tiếp