Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn
Chương 56
Phát hiện nhược điểm này của hắn, Tạ Trì liền xách theo Trảm ma kiếm rượt hắn chạy khắp căn mộ. Dù sao thì trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không có biện pháp xử lý hắn một cách triệt để.
Cũng do cương thi đã đạt cấp bậc cao, thật sự rất khó đối phó, cơ thể càng trở nên cứng cáp, đến mức khi Trảm ma kiếm tạo ra vết thương dù sâu đến mấy cũng không thể một nhát chặt đứt.
Hắn mặc dù bị chém cũng sẽ không chết, trừ khi trực tiếp chặt đứt đầu mà thôi. Hơn nữa, dù có chặt bỏ đầu, Tạ Trì vẫn không hoàn toàn an tâm, nàng nhất định sẽ tạo ra một lò thiêu, duy trì việc đốt cháy thi thể hắn vài ngày, xem xem có thể biến hắn thành đống tro tàn hay không rồi tính tiếp.
Lão đạo sĩ bực tức, sau khi trở thành cương thi, hắn liền không thể sử dụng pháp khí như lúc làm người. Hồn phách cùng cơ thể hắn đã hòa làm một, cho nên sau khi cương thi chết, chuyện "hồn phi phách tán" sẽ không có cách nào tránh khỏi, đồng thời, cũng không thể đầu thai chuyển kiếp.
Cấp bậc của pháp khí càng cao, đều cần sử dụng nhiều linh khí để điều khiển. Cương thi vốn dĩ không tồn tại hồn phách, hiển nhiên không thể dùng tới chúng.
Khi còn sống, hắn rất mạnh cùng với đống pháp khí xịn sò của hắn. Thế nhưng, ở hiện tại, những thứ đó không khác gì một đống sắt vụn.
Hắn vốn dĩ chưa từng giáp lá cà bao giờ nên chỉ còn cách né tránh, dự định kéo dài thời gian. Bên cạnh đó, hắn vô cùng tin tưởng vào thứ mà hắn đã tạo ra - Quỷ vương. Hiện tại, hắn chỉ cần câu giờ, chờ đợi Quỷ vương xử lý xong Liễu Ý Nùng, tiếp đến, sẽ cùng hắn liên thủ hai đánh một. Đến khi ấy, Tạ Trì nhất định không phải là đối thủ của hắn.
Lão đạo sĩ còn chưa kịp ảo tưởng xong, Tạ Trì đã đâm thủng bụng của lão, kể ra, đâm lão cũng không mấy dễ dàng. Thiếu chút nữa, Tạ Trì đã không thể rút được thanh kiếm ra. Cuối cùng, nàng đạp lên đầu lão đạo sĩ, lấy đà mới rút kiếm ra khỏi người lão.
Thật sự a, lão đạo sĩ không khác gì con chó khi bị đuổi đánh, chỉ còn cách "vắt giò lên cổ" chạy trốn. Những ảo tưởng viễn vông ban nãy của hắn giờ đã tan thành mây khói.
Mặc dù tên Quỷ vương kia rất mạnh, song lại không đến mức có thể một chiêu hạ gục Liễu Ý Nùng. Hơn nữa, còn có nắm hỗ trợ nàng, đúng là nắm đang bị thương, không thể tung ra toàn bộ sức mạnh. Tuy nhiên, khi cả hai liên thủ, tỷ lệ áp chế Quỷ vương thành công không thấp.
Dựa theo tình hình hiện nay, phía đội bên lão đạo sĩ hoàn toàn trong thế bị động.
Lão đạo sĩ khó khăn lắm mới nhân được cơ hội nghía qua thành viên bên đội mình. Vừa thấy, lão liền trừng to mắt, bộ dạng không khác gì một ông lão cô đơn giữa trời đông lạnh giá, vừa bất lực vừa thất vọng. Mọi sự kì vọng dành cho đồng đội giờ đã tan tành. Loại cảm giác này, khiến chúng ta dễ dàng nghĩ tới chuyện đầu hàng, thế nhưng, đối với lão đạo sĩ, một là thắng hai là tử vong.
Cảm giác tổn thương ngày càng sâu sắc, lão đạo sĩ không ngờ rằng bản thân rồi cũng sẽ có ngày này. Hắn một thời oanh liệt, kiêu hãnh, giờ đây, hắn đã hết oanh tạc, chỉ còn liệt mà thôi.
"Lại nhìn đi đâu vậy!" Tạ Trì tặng hắn một cú đấm khiến hắn bay thẳng vào tường. Nàng phát hiện năng lực cận chiến của lão đạo sĩ chỉ như con số 0, liền hớn hở đánh hắn một trận cho hả giận.
Thật lòng mà nói, đã lâu Tạ Trì chưa gặp được một người như lão đạo sĩ, da vừa dày vừa chắc, không khác gì cái bao cát cho nàng tập luyện.
Tạ Trì vừa đánh vừa tám với lão ta: "Ngươi nói xem, lúc trước trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy?"
Chưa bao giờ luyện tập đánh cận chiến mà đã muốn biến đổi. Hiện giờ, nhận đến cay đắng đi. Đến cả việc đánh trả còn không làm được, tự vấn xem có tức hay không?
"Người tốt thì không muốn làm, lại đi làm súc sinh". Một quyền ngay má phải.
"Làm quỷ được thì không làm, lại muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ". Một quyền ngay má trái.
"Muốn trường sinh bất tử? Ngươi xứng đáng sao!!! Cho dù ông trời có đồng ý, những người ngươi đã nhẫn tâm hại chết tuyệt đối không!" Một quyền ngay giữa mặt.
Nếu dùng kiếm như ban nãy, lại không khiến hắn tổn thương bao nhiêu. Vì vậy, Tạ Trì đã đổi sang dùng tay đối phó hắn, liên tiếp vả mặt hắn thật sự sảng khoái a. Nhưng mà, tay hơi thốn một chút.
Bất quá, nắm tay có hơi đau, song nàng lại rất sảng khoái nha.
Mặc dù lão đạo sĩ không bị thương nặng nề về thể xác nhưng tinh thần lại bị đả kích rất lớn. Rốt cuộc, hắn bị một tên tiểu bối vô danh ấn xuống sàn, đấm liên tiếp vào mặt, tinh thần chịu không nổi cũng là bình thường.
Lão ta càng nổi giận bao nhiêu, Tạ Trì càng hớn hở bấy nhiêu. Hiện tại đã biết thống khổ rồi sao? Biết tức giận rồi sao? Những người năm đó ngươi hại chết, sao lại không biết a?
Tạ Trì dồn lực đá một cú thật mạnh vào vị trí dưới giữa hai ch@n hắn, nàng cũng không rõ sau khi biến thành cương thi bộ phận đó còn cảm giác gì hay không? Nhưng nàng suy đi ngẫm lại, nếu như là nam nhân, vị trí này bị công kích, ít nhiều cũng bị ám ảnh đi.
Cơn lốc phía trên càng lúc càng lớn, vô số âm khí dần dần hội tụ đến nơi đây. Toàn bộ quỷ đều bị giảo nát, biến thành âm khí và cuốn vào giữa lốc xoáy.
Tạ Trì vẫn luôn đề cao cảnh giác, nàng phát hiện đây mới chính là chiêu cuối của lão đạo sĩ. Vì không có nhiều kinh nghiệm giải quyết phương diện này nên nàng vẫn chưa biết phải xử lý ra sao, dù trong lòng nàng dần trở nên sốt ruột so với vẻ ngoài bình tĩnh, nàng chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào lão, dồn hắn về hướng khác, không để hắn tới gần cơn lốc kia.
Lão đạo sĩ bị đánh đến mức đôi mắt của hắn ngày càng chuyển đỏ. Hắn nhìn chăm chăm vào Tạ Trì như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn nghiến chặt răng, nhất thời không có biện pháp đối phó Tạ Trì, chỉ có thể di chuyển một cách âm thầm, điều chỉnh vị trí của bản thân một ít.
Lão ta vẫn luôn để ý đến cơn lốc kia, lốc xoáy ngày càng lớn, dần dần chuyển thành màu tro đen. Cơn lốc đang to lớn không ngừng, nhìn sơ không khác gì một một vòi rồng tầm trung.
Bên trong chứa không biết bao nhiêu âm khí, nhiều đến mức có thể bù đắp toàn bộ thời gian hắn bị thiếu, không chừng khi hấp thu nhiêu đây âm khí, đủ để hắn một bước lên mây, trở thành Không hóa cốt.
Nếu như không được, ít nhất vẫn dư sức giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.
Trong quá trình bị đánh, lão ta cố tình di chuyển về hướng đội bên kia, đến khi vị trí hai đội tương đối gần nhau, hắn liền nháy mắt ra hiệu. Tên Quỷ vương kia đỡ một chưởng của Liễu Ý Nùng, sau đó lập tức phản thân bay về hướng Tạ Trì. Đồng thời, lão đạo sĩ cũng tấn công nàng. Dựa vào thân thể cứng rắn, chỉ cần không phạm phải vết thương chí mạng, căn bản không cần lo lắng. Dù bị chọc thủng mười mấy nhát vào người vẫn không sao.
Nghĩ vậy nên hắn không hề phòng thủ mà ôm chặt Tạ Trì, ý định không để nàng di chuyển hoặc tấn công, động thái này của hắn thật sự khiến nắm nổi giận.
Nắm ban đầu vẫn luôn hỗ trợ Liễu Ý Nùng, bỗng dưng co người lại, ngay sau đó lấy đà phóng như bay tới. Giờ phút này càng chứng minh rõ độ ăn ý giữa nắm và Tạ Trì.
Tạ Trì không quan tâm đ ến lão đạo sĩ vẫn đang giữ chặt nàng, cũng chẳng màng đến tên Quỷ vương đang chuẩn bị áp sát kia. Nàng cầm chặt lấy Trảm ma kiếm, vươn người lấy thế.
Nắm đến bên Tạ Trì trước, lập tức tản âm khí ra, dùng thân thể của mình tạo thành lớp áo giáp, bao bọc lấy nàng. Tuy nhiên, đối thủ lần này đáng gờm hơn nhiều so với những lần trước, nắm lo sợ bọn chúng sẽ tìm ra khe hở tấn công nàng, nắm liền dồn âm khí của mình tạo thành một hình cầu, bao phủ cả người Tạ Trì, đặt biệt là trái tim nàng.
Nhân tiện, nắm duỗi ra thêm hai nhánh xúc tua, tát liên tiếp vào bản mặt lão đạo sĩ.
Lão già lưu manh! Đồ khốn! Thả tay ra!!!
Như nắm dự định từ trước, tên Quỷ vương kia tấn công ngay trái tim của Tạ Trì. Thế nhưng, có nắm che chở, cánh tay khô cằn của nó khó mà tiếp cận vào trong, càng cố gắng tiến vào, lại càng dính chặt, giờ đây, muốn rút tay ra ngoài cũng khó.
Lúc này, tay Tạ Trì cầm Trảm ma kiếm, đâm thẳng vào người Quỷ vương.
Vì vết đâm quá sâu, vết thương dường như tách người nó ra làm hai, đáng sợ hơn, không rõ lưỡi gươm của Trảm ma kiếm được luyện bằng thứ gì, khiến cho miệng vết thương của Quỷ vương không có cách nào lành lại trong một khoảng thời gian ngắn, viền xung quanh ánh hiện tia lửa, dù mỏng manh nhưng chưa từng tắt.
Nó lùi về sau không ngừng, có lẽ bị đánh đến sợ hãi đi. Thời khắc đó, nó cảm nhận được, nếu như lưỡi kiếm của Tạ Trì đâm sau hơn chút nữa, khả năng cao cả người nó lập tức sẽ bị chẻ thành hai. Đến lúc ấy, nó vẫn có thể sống sót được sao? Không ai dám bảo đảm điều đó.
Lão đạo sĩ nhận thức rõ tình thế không ổn, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, người bất lợi nhất định là hắn. Đồng đội hắn chỉ có hai thành viên, bên kia tận ba người. Ba đánh hai, không chột cũng què.
Hắn xoay chuyển một chút, vốn dĩ bị đánh đến sưng mặt vẫn nhất quyết không thả nhưng hiện tại, hắn bỗng dưng buông tay. Hắn không để ý đến hình tượng mà lăn vài vòng trên mặt đất, mục đích tránh xa Tạ Trì càng sớm càng tốt.
Ngay sau đó, tên Quỷ vương chịu sự khống chế của lão đạo sĩ kia, đột nhiên gào thét, thân hình dần dần phình to, chưa được một phút mà cơ thể nó đã căng phồng lên như khinh khí cầu. Thậm chí, xuất hiện một vài tia âm khí tỏa ra từ lỗ chân lông.
Liễu Ý Nùng hoảng sợ hét to: "Không ổn!"
Nàng vọt người lên, một tay ôm lấy nắm, một tay ôm lấy Tạ Trì.
Tạ Trì: "Nằm sấp xuống!"
Cũng do cương thi đã đạt cấp bậc cao, thật sự rất khó đối phó, cơ thể càng trở nên cứng cáp, đến mức khi Trảm ma kiếm tạo ra vết thương dù sâu đến mấy cũng không thể một nhát chặt đứt.
Hắn mặc dù bị chém cũng sẽ không chết, trừ khi trực tiếp chặt đứt đầu mà thôi. Hơn nữa, dù có chặt bỏ đầu, Tạ Trì vẫn không hoàn toàn an tâm, nàng nhất định sẽ tạo ra một lò thiêu, duy trì việc đốt cháy thi thể hắn vài ngày, xem xem có thể biến hắn thành đống tro tàn hay không rồi tính tiếp.
Lão đạo sĩ bực tức, sau khi trở thành cương thi, hắn liền không thể sử dụng pháp khí như lúc làm người. Hồn phách cùng cơ thể hắn đã hòa làm một, cho nên sau khi cương thi chết, chuyện "hồn phi phách tán" sẽ không có cách nào tránh khỏi, đồng thời, cũng không thể đầu thai chuyển kiếp.
Cấp bậc của pháp khí càng cao, đều cần sử dụng nhiều linh khí để điều khiển. Cương thi vốn dĩ không tồn tại hồn phách, hiển nhiên không thể dùng tới chúng.
Khi còn sống, hắn rất mạnh cùng với đống pháp khí xịn sò của hắn. Thế nhưng, ở hiện tại, những thứ đó không khác gì một đống sắt vụn.
Hắn vốn dĩ chưa từng giáp lá cà bao giờ nên chỉ còn cách né tránh, dự định kéo dài thời gian. Bên cạnh đó, hắn vô cùng tin tưởng vào thứ mà hắn đã tạo ra - Quỷ vương. Hiện tại, hắn chỉ cần câu giờ, chờ đợi Quỷ vương xử lý xong Liễu Ý Nùng, tiếp đến, sẽ cùng hắn liên thủ hai đánh một. Đến khi ấy, Tạ Trì nhất định không phải là đối thủ của hắn.
Lão đạo sĩ còn chưa kịp ảo tưởng xong, Tạ Trì đã đâm thủng bụng của lão, kể ra, đâm lão cũng không mấy dễ dàng. Thiếu chút nữa, Tạ Trì đã không thể rút được thanh kiếm ra. Cuối cùng, nàng đạp lên đầu lão đạo sĩ, lấy đà mới rút kiếm ra khỏi người lão.
Thật sự a, lão đạo sĩ không khác gì con chó khi bị đuổi đánh, chỉ còn cách "vắt giò lên cổ" chạy trốn. Những ảo tưởng viễn vông ban nãy của hắn giờ đã tan thành mây khói.
Mặc dù tên Quỷ vương kia rất mạnh, song lại không đến mức có thể một chiêu hạ gục Liễu Ý Nùng. Hơn nữa, còn có nắm hỗ trợ nàng, đúng là nắm đang bị thương, không thể tung ra toàn bộ sức mạnh. Tuy nhiên, khi cả hai liên thủ, tỷ lệ áp chế Quỷ vương thành công không thấp.
Dựa theo tình hình hiện nay, phía đội bên lão đạo sĩ hoàn toàn trong thế bị động.
Lão đạo sĩ khó khăn lắm mới nhân được cơ hội nghía qua thành viên bên đội mình. Vừa thấy, lão liền trừng to mắt, bộ dạng không khác gì một ông lão cô đơn giữa trời đông lạnh giá, vừa bất lực vừa thất vọng. Mọi sự kì vọng dành cho đồng đội giờ đã tan tành. Loại cảm giác này, khiến chúng ta dễ dàng nghĩ tới chuyện đầu hàng, thế nhưng, đối với lão đạo sĩ, một là thắng hai là tử vong.
Cảm giác tổn thương ngày càng sâu sắc, lão đạo sĩ không ngờ rằng bản thân rồi cũng sẽ có ngày này. Hắn một thời oanh liệt, kiêu hãnh, giờ đây, hắn đã hết oanh tạc, chỉ còn liệt mà thôi.
"Lại nhìn đi đâu vậy!" Tạ Trì tặng hắn một cú đấm khiến hắn bay thẳng vào tường. Nàng phát hiện năng lực cận chiến của lão đạo sĩ chỉ như con số 0, liền hớn hở đánh hắn một trận cho hả giận.
Thật lòng mà nói, đã lâu Tạ Trì chưa gặp được một người như lão đạo sĩ, da vừa dày vừa chắc, không khác gì cái bao cát cho nàng tập luyện.
Tạ Trì vừa đánh vừa tám với lão ta: "Ngươi nói xem, lúc trước trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy?"
Chưa bao giờ luyện tập đánh cận chiến mà đã muốn biến đổi. Hiện giờ, nhận đến cay đắng đi. Đến cả việc đánh trả còn không làm được, tự vấn xem có tức hay không?
"Người tốt thì không muốn làm, lại đi làm súc sinh". Một quyền ngay má phải.
"Làm quỷ được thì không làm, lại muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ". Một quyền ngay má trái.
"Muốn trường sinh bất tử? Ngươi xứng đáng sao!!! Cho dù ông trời có đồng ý, những người ngươi đã nhẫn tâm hại chết tuyệt đối không!" Một quyền ngay giữa mặt.
Nếu dùng kiếm như ban nãy, lại không khiến hắn tổn thương bao nhiêu. Vì vậy, Tạ Trì đã đổi sang dùng tay đối phó hắn, liên tiếp vả mặt hắn thật sự sảng khoái a. Nhưng mà, tay hơi thốn một chút.
Bất quá, nắm tay có hơi đau, song nàng lại rất sảng khoái nha.
Mặc dù lão đạo sĩ không bị thương nặng nề về thể xác nhưng tinh thần lại bị đả kích rất lớn. Rốt cuộc, hắn bị một tên tiểu bối vô danh ấn xuống sàn, đấm liên tiếp vào mặt, tinh thần chịu không nổi cũng là bình thường.
Lão ta càng nổi giận bao nhiêu, Tạ Trì càng hớn hở bấy nhiêu. Hiện tại đã biết thống khổ rồi sao? Biết tức giận rồi sao? Những người năm đó ngươi hại chết, sao lại không biết a?
Tạ Trì dồn lực đá một cú thật mạnh vào vị trí dưới giữa hai ch@n hắn, nàng cũng không rõ sau khi biến thành cương thi bộ phận đó còn cảm giác gì hay không? Nhưng nàng suy đi ngẫm lại, nếu như là nam nhân, vị trí này bị công kích, ít nhiều cũng bị ám ảnh đi.
Cơn lốc phía trên càng lúc càng lớn, vô số âm khí dần dần hội tụ đến nơi đây. Toàn bộ quỷ đều bị giảo nát, biến thành âm khí và cuốn vào giữa lốc xoáy.
Tạ Trì vẫn luôn đề cao cảnh giác, nàng phát hiện đây mới chính là chiêu cuối của lão đạo sĩ. Vì không có nhiều kinh nghiệm giải quyết phương diện này nên nàng vẫn chưa biết phải xử lý ra sao, dù trong lòng nàng dần trở nên sốt ruột so với vẻ ngoài bình tĩnh, nàng chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào lão, dồn hắn về hướng khác, không để hắn tới gần cơn lốc kia.
Lão đạo sĩ bị đánh đến mức đôi mắt của hắn ngày càng chuyển đỏ. Hắn nhìn chăm chăm vào Tạ Trì như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn nghiến chặt răng, nhất thời không có biện pháp đối phó Tạ Trì, chỉ có thể di chuyển một cách âm thầm, điều chỉnh vị trí của bản thân một ít.
Lão ta vẫn luôn để ý đến cơn lốc kia, lốc xoáy ngày càng lớn, dần dần chuyển thành màu tro đen. Cơn lốc đang to lớn không ngừng, nhìn sơ không khác gì một một vòi rồng tầm trung.
Bên trong chứa không biết bao nhiêu âm khí, nhiều đến mức có thể bù đắp toàn bộ thời gian hắn bị thiếu, không chừng khi hấp thu nhiêu đây âm khí, đủ để hắn một bước lên mây, trở thành Không hóa cốt.
Nếu như không được, ít nhất vẫn dư sức giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.
Trong quá trình bị đánh, lão ta cố tình di chuyển về hướng đội bên kia, đến khi vị trí hai đội tương đối gần nhau, hắn liền nháy mắt ra hiệu. Tên Quỷ vương kia đỡ một chưởng của Liễu Ý Nùng, sau đó lập tức phản thân bay về hướng Tạ Trì. Đồng thời, lão đạo sĩ cũng tấn công nàng. Dựa vào thân thể cứng rắn, chỉ cần không phạm phải vết thương chí mạng, căn bản không cần lo lắng. Dù bị chọc thủng mười mấy nhát vào người vẫn không sao.
Nghĩ vậy nên hắn không hề phòng thủ mà ôm chặt Tạ Trì, ý định không để nàng di chuyển hoặc tấn công, động thái này của hắn thật sự khiến nắm nổi giận.
Nắm ban đầu vẫn luôn hỗ trợ Liễu Ý Nùng, bỗng dưng co người lại, ngay sau đó lấy đà phóng như bay tới. Giờ phút này càng chứng minh rõ độ ăn ý giữa nắm và Tạ Trì.
Tạ Trì không quan tâm đ ến lão đạo sĩ vẫn đang giữ chặt nàng, cũng chẳng màng đến tên Quỷ vương đang chuẩn bị áp sát kia. Nàng cầm chặt lấy Trảm ma kiếm, vươn người lấy thế.
Nắm đến bên Tạ Trì trước, lập tức tản âm khí ra, dùng thân thể của mình tạo thành lớp áo giáp, bao bọc lấy nàng. Tuy nhiên, đối thủ lần này đáng gờm hơn nhiều so với những lần trước, nắm lo sợ bọn chúng sẽ tìm ra khe hở tấn công nàng, nắm liền dồn âm khí của mình tạo thành một hình cầu, bao phủ cả người Tạ Trì, đặt biệt là trái tim nàng.
Nhân tiện, nắm duỗi ra thêm hai nhánh xúc tua, tát liên tiếp vào bản mặt lão đạo sĩ.
Lão già lưu manh! Đồ khốn! Thả tay ra!!!
Như nắm dự định từ trước, tên Quỷ vương kia tấn công ngay trái tim của Tạ Trì. Thế nhưng, có nắm che chở, cánh tay khô cằn của nó khó mà tiếp cận vào trong, càng cố gắng tiến vào, lại càng dính chặt, giờ đây, muốn rút tay ra ngoài cũng khó.
Lúc này, tay Tạ Trì cầm Trảm ma kiếm, đâm thẳng vào người Quỷ vương.
Vì vết đâm quá sâu, vết thương dường như tách người nó ra làm hai, đáng sợ hơn, không rõ lưỡi gươm của Trảm ma kiếm được luyện bằng thứ gì, khiến cho miệng vết thương của Quỷ vương không có cách nào lành lại trong một khoảng thời gian ngắn, viền xung quanh ánh hiện tia lửa, dù mỏng manh nhưng chưa từng tắt.
Nó lùi về sau không ngừng, có lẽ bị đánh đến sợ hãi đi. Thời khắc đó, nó cảm nhận được, nếu như lưỡi kiếm của Tạ Trì đâm sau hơn chút nữa, khả năng cao cả người nó lập tức sẽ bị chẻ thành hai. Đến lúc ấy, nó vẫn có thể sống sót được sao? Không ai dám bảo đảm điều đó.
Lão đạo sĩ nhận thức rõ tình thế không ổn, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, người bất lợi nhất định là hắn. Đồng đội hắn chỉ có hai thành viên, bên kia tận ba người. Ba đánh hai, không chột cũng què.
Hắn xoay chuyển một chút, vốn dĩ bị đánh đến sưng mặt vẫn nhất quyết không thả nhưng hiện tại, hắn bỗng dưng buông tay. Hắn không để ý đến hình tượng mà lăn vài vòng trên mặt đất, mục đích tránh xa Tạ Trì càng sớm càng tốt.
Ngay sau đó, tên Quỷ vương chịu sự khống chế của lão đạo sĩ kia, đột nhiên gào thét, thân hình dần dần phình to, chưa được một phút mà cơ thể nó đã căng phồng lên như khinh khí cầu. Thậm chí, xuất hiện một vài tia âm khí tỏa ra từ lỗ chân lông.
Liễu Ý Nùng hoảng sợ hét to: "Không ổn!"
Nàng vọt người lên, một tay ôm lấy nắm, một tay ôm lấy Tạ Trì.
Tạ Trì: "Nằm sấp xuống!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương