Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 13: VĂN KINH VÕ KHỦNG



Ngọc Phương lật từng trang, mỗi trang nhìn vài giây. Mười phút sau, cô đẩy quyển sổ trở lại cho Tuấn Mã. Hắn thấy cô lướt quá nhanh, nghĩ rằng chị đại này có vẻ không rành xem sổ sách thu chi cho lắm nên xem qua cho có lệ. Con người vốn dĩ không thể vẹn toàn, võ giỏi thì văn kém, đó là chuyện bình thường. Thôi thì mình cứ giải thích sơ cho cô ấy vậy, dù sao từ bây giờ trở đi cô ta chính là thủ lĩnh của băng. Vừa định mở lời thì Tuấn Mã đã nghe Ngọc Phương hỏi:

-Sổ thu chi này do ai làm?

-Một tay tôi ghi chép tính toán hằng ngày. Để tôi nói sơ cho...

Ngọc Phương khoác tay từ chối:

-Không cần, tôi xem kĩ rồi.

-Xem kĩ, em thấy chị Phương nhìn mỗi trang chưa đến hai giây mà. -Tuấn Mã cực kỳ nghi ngờ chữ "Kĩ" này của Ngọc Phương.

-Tôi không xem từng hàng từng chữ như các anh, giờ anh có muốn tôi đọc thử vài con số không?

Tuấn Mã tuy lắc đầu nhưng nhìn bộ dạng của hắn, Ngọc Phương biết là hắn không tin, cô mỉm cười:

-Ngày 23 tháng 10 năm 2122, quán Lẩu bò con Tâm chưa đóng 3 triệu, xin khất đến 26 tháng 1, thu nhập sòng bạc ngày hôm đó sau khi trừ chi phí ăn uống của khách và tiền cho "thợ" (tiếng lóng: chỉ những người chuyên chơi bạc bịp cho các sòng bạc để ăn tiền của khách) là 14 triệu 870 ngàn đồng.

Tuấn Mã thất kinh, anh vội vàng lật ra trang giấy ngày 23 tháng 10. Không sai một từ, nhưng có khi nào cao thủ cố ý nhớ đại một chỗ để lòe mình hay không. Tuấn Mã băn khoăn nhìn cô.

Ngọc Phương đi guốc trong bụng Tuấn Mã, cô cười cười nói:

-Nếu anh nghĩ tôi chỉ nhớ có mỗi ngày đó để ra oai với anh thì cứ đọc đại một ngày đi.

Tuấn Mã lắc đầu, liếm môi:

-Không cần đâu chị Phương.

-Anh cứ nói đại một ngày đi. - Ngọc Phương giục.

-À, nếu vậy thì... - Tuấn Mã lật đại vài trang giấy nữa rồi nói tiếp - ... ngày 19 tháng 11.

Ngọc Phương từ tốn đọc:

-Ngày 19 tháng 11, sòng bạc tạm ngưng do "Chèo" (tiếng lóng chỉ cảnh sát) làm căng, Bin ứng 1 triệu, nhậu 3 triệu 800 ngàn , không có thu.

Tuấn Mã đổ mồ hôi hột, dù đã tin nhưng vẫn cố vớt vác thử một lần nữa:

-Chị Phương, ngày 24 tháng 8 ạ.



-Năm nào , sổ này của anh bao gồm năm 2122 và 2123.

-Dạ.. dạ... 2122 ạ.

Ngọc Phương cười lớn:

-Ngày 24 tháng 8 năm 2122, sinh nhật mình, nhậu 7 triệu 500 ngàn, thu nhập sòng bạc sau khi trừ chi phí cho "thợ" là 12 triệu 700 ngàn. Quán lẩu bò con Tâm đóng 3 triệu, chị Tám mượn 2 triệu, thu tiền vay được 6 triệu, thằng Hậu nghiện trốn không trả lãi.

Lần này Tuấn Mã tâm phục khẩu phục rồi, nếu không kềm chế, có lẽ hắn sẽ quỳ xuống cúng bái cô gái này. Cô bé này chỉ trạc chừng mười tám, nhưng giờ đây đối với Tuấn Mã, Ngọc Phương chính là chị đại cả trong lòng lẫn ngoài mặt.

Hắn cười lớn, dập bàn bôm bốp, mừng rỡ ra mặt:

-Trời ơi, chị Phương đúng là bá đạo, văn kinh võ khủng, chị cho phép em gọi chị một tiếng "Chị Hai" có được không ạ.

Lời này chính là lời từ đáy lòng của hắn, mà đâu chỉ mình hắn. Hai gã đàn em đứng bên ngoài cửa nãy giờ hóng chuyện cũng phục sát đất.

Ngọc Phương gật đầu:

-Anh gọi sao cũng được, quan trọng nhất là...

-Chị Hai cứ nói, em nghe.

-Chi phí "nhậu" của mấy anh quá nhiều, nó là cái gì vậy?

Tuấn Mã gãi đầu, hắn hơi xấu hổ lẫn ngạc nhiên:

-Chị Hai không hiểu "nhậu" là gì ạ, nó.. nó là ăn uống và ... bia rượu...

Ngọc Phương thở dài:

-Mấy anh bết bát quá, nếu cứ như vầy thì chỉ có thể ở mãi ở cái xó xóm Mả này.

Tuấn Mã nghiêm túc cúi đầu:

-Chị Hai cứ chỉ bảo, bọn em tuyệt đối nghe lời chị.

Ngọc Phương nói:

-Được, bắt đầu từ bây giờ, chuyện nhậu để giải trí sẽ chỉ cho phép 1 tháng 1 lần. Từ ngày mai tôi sẽ áp dụng kỷ luật quân đội và phương pháp tập luyện để nâng cao khả năng chiến đấu của mọi thành viên trong băng. Còn về mở rộng thu nhập, ngày mai chúng ta sẽ bàn đến, để tôi thu thập thêm thông tin.

Có tiếng cô Tám nói vọng vào từ ngoài cửa:



-Chị Phương, em mua đồ cho chị rồi, em để ngoài đây, tiền thối em để trong bịch đồ rồi ạ.

Ngọc Phương ừ một tiếng rõ to, tiếp tục bàn việc với Tuấn Mã. Đến gần trưa, cơ bản mọi việc đã xong, Ngọc Phương đứng dậy ra về. Tuấn Mã đi theo cô, xách giùm bịch đồ, vừa đi vừa hỏi han:

-Chị Hai có cần em cho lính chở chị về không?

Ngọc Phương lắc đầu:

-Nhà tôi gần đây, đi bộ cũng được.

-Để em đưa chị Hai về cho biết nhà nha.

Ngọc Phương nhìn hắn khó hiểu:

-Biết để làm gì?

Tuấn Mã gãi đầu:

-Để tiện liên hệ với chị lúc cần gì đó gấp mà không gọi được.

-Không tiện, tôi muốn giữ kín mọi chuyện, anh quên rồi sao?

Tuấn Mã giật mình đáp:

-Em quên mất, vậy chị Hai đi thong thả, xung quanh đầu hẻm vào xóm Mả đều là nhà người của mình, nên chị không cần lo bọn bép xép nhiều chuyện.

Hắn tiễn đến giữa bãi đất trống thì cúi đầu chào tạm biệt Ngọc Phương rồi quay vào trong. Tên đàn em đứng ngay cửa thấy hắn quay lại cười hềnh hệch hỏi nhỏ:

-Anh Tuấn, hôm nay có nhậu không?

Tuấn Mã trừng mắt nhìn hắn:

-Mày khùng hả? Muốn giống thằng Bin với thằng Tâm không? Mau tụ họp anh em lại để tao phổ biến qui định mới của chị Phương.

Ngọc Phương thong thả xách bọc đồ mà cô Tám mua giùm đi bộ về nhà. Cô mở cửa rồi vào trong, mở bọc đồ ra, bên trong có băng vệ sinh, trứng gà, thịt bò và thịt gà cộng thêm mớ rau hổ lốn. Giống hệt như một bà nội trợ bình thường nào khác, Ngọc Phương mở tủ lạnh cất đồ ăn rồi tranh thủ quét dọn nhà cửa, đoạn mở điện thoại tìm kiếm các thông tin cô muốn biết.

-"Chiếc điện thoại này giống hệt Đại Phu Đào Duy Từ ghê, thứ gì cũng biết." Ngọc Phương vừa tra thông tin vừa cảm thán.

(Chú Thích: Đào Duy Từ - sinh năm 1572 mất năm 1634. Ngài là quân sư kiệt xuất của Chúa Sãi - Nguyễn Phúc Nguyên. Tài năng của Ngài được người đời ví với Gia Cát Lượng trong Tiểu Thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung)
Chương trước Chương tiếp