Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 91: CÁ ĐÃ VÀO RỌ
Sau buổi họp đó, toàn bộ Bùi Gia lập tức chuyển qua trạng thái chiến tranh. Tất cả những lão đầu của nhà họ Bùi đều "ôm bình hơi lặn sâu", biến mất hoàn toàn. Đánh rắn phải đánh dập đầu, tin tức tình báo về vị trí của Tuấn Mã liên tục được cập nhật.
"Thắng này đúng là hữu dũng vô mưu." - Đó là suy nghĩ chung của các lão đầu Bùi Gia. Trong mắt của họ, Tuấn Mã vốn là đầu lĩnh của băng, chỉ cần cho thẳng này "lên đường" là xong chuyện. Thế mà nó cứ nhơn nhơn dẫn quân đánh hết chỗ này đến phá chỗ kia, đúng là không biết chữ "chết" viết ra sao. Đêm nay họ lại nhận được tin tình báo, Tuấn Mã sẽ đích thân dẫn người đến phá vũ trường Phương Đông, tụ điểm làm ăn được nhất của Bùi Gia.Gom hết "máy chém", phục kích "dứt" thằng chó đó. - Một lão đầu phát biểu.Chỉ có hai chục thằng, ông tụ cả đám "máy chém" lại có đáng không? - Một gã khác nhăn mày nhíu mặt, thả điếu thuốc hút dở xuống gạc tàn hỏi."Máy chém" là tiếng lóng dùng để nói về đám cao thủ đấm đá chuyên xài dao kiếm. Chiếc bàn nhỏ kê trong căn phòng lúc này đã chật chội kín hết chỗ ngồi, hơn mười bốn mạng toàn những nhân vật tai to mặt lớn của Bùi Gia đang tụ họp ở nơi này. Chỗ này vốn là căn cứ địa an toàn của nhà họ Bùi, nó là một khu phố biệt lập có sáu căn nhà kề nhau, ở giữa là một công viên nhỏ nhưng tầm nhìn rất thoáng. Hơn nữa chỉ có một lối vào, trong tình hình chiến sự, tất cả lão đầu và gia đình đều tập trung về đây để đảm bảo an toàn. Tuy nhận định Tuấn Mã chỉ là băng nhỏ, nhưng nhà họ Bùi cũng không mảy may khinh suất. Họ áp dụng đúng nguyên tắc chiến tranh băng nhóm từ thuở ban đầu. Lính gác gồm toàn những tay thân tin đều được tập trung về đây, đảm bảo cho các đầu lĩnh một sự bảo vệ tốt nhất.
Mọi người còn đang tranh luận ồn ào thì một người đàn ông lớn tuổi nhất, áng chừng hơn 60 dần mạnh ly rượu xuống bàn rồi cất tiếng:
-Chốt, tuy bọn nó chỉ có hai chục, nhưng theo thông tin báo về thì thực lực có chút đáng ngại. Gom hết, phục kích dứt điểm một lần cho xong, xác của thằng Tuấn thì quăng ra ngoài đường để cho mấy đứa nhóc con nhìn thấy mà l m gưng.
Những người trong bàn liền im bặt, đoạn gật đầu rồi đi ra ngoài truyền đạt lại mệnh lệnh. Không ai dám cãi lại câu nào, bởi vì người vừa nói chính là lão đầu lớn nhất của bà Trúc, cũng là em trai của bà ta, Bùi Thái Minh. Kế hoạch lập tức được triển khai, người nhanh chóng được đưa đến vũ trường Phương Đồng theo từng nhóm một để tránh tai mắt của băng Tuẩn Mã. Đám cao thủ hơn một bảy mươi người giả trang thành phục vụ, bếp và nhân viên của vũ trường. Vũ khí được dấu khắp nơi, chỉ chờ Tuấn Mã xuất hiện là đồng loạt tấn công, tiễn hắn đi gặp Diêm Vương.
Hơn mười một giờ tối, đây là lúc mà vũ trường đông "dân chơi" nhất, Tuấn Mã xuất hiện, tuy nhiên gã chỉ đi cùng hai thằng đàn em. Gã bảo vệ gác cửa thấy hắn đi vào liền gật đầu chào, Tuấn Mã nhếch mép cười nhét vào tay hắn tờ tiền năm trăm ngàn mới cứng rồi cất tiếng:
Không soát người à anh trai.Không cần đâu đại ca, chỗ này hồi đó tới giờ không có tiền lệ làm việc này, vả lại ở Phương Đông, làm gì có ai dám quậy.- Gã gác cửa lắc đầu, vô tư cười hề hề đáp, mắt sáng lấp lánh khi chạm vào tờ năm trăm bóng loáng.Để đảm bảo bí mật trong hành động phục kích này, toàn bộ đội bảo vệ bên ngoài đều không được thông báo về việc sẽ xử Tuấn Mã trong đêm nay để đảm bảo "cá" sẽ không ngửi thấy mùi nguy hiểm khi chui đầu vào rọ. Tuấn Mã mỉm cười, gật đầu nhẹ rồi cùng với hai thằng đàn em đi thẳng vào trong. Một thanh niên phục vụ nhanh nhẹn tiến đến, lễ phép hỏi:
Ba anh có bàn chưa ạ?Chưa. - Tuấn Mã đáp.Thanh niên phục vụ nghe thấy thế liền hỏi tiếp:
-Các anh muốn phòng riêng trên lầu hay ngồi bên dưới.
Tuấn Mã hất hàm vào một chiếc bàn trống ở góc xa nhất:
-Lấy anh bàn đó đi.
Thanh niên phục vụ cười cầu tài nói:
-Đại ca, chỗ đó có người đặt trước rồi ạ, anh có thể ngồi ở quầy bar được không?
Theo kế hoạch, lính tráng tinh nhuệ của Bùi Gia sẽ ép để cho Tuấn Mã không thể ngồi vào vị trí có tầm quan sát rộng và an toàn ở sau lưng như những chỗ ở góc vũ trường. Vừa ngồi xuống bàn, bartender vội vàng đon đả chào mời:
-Ba anh muốn dùng gì ạ?
Tuấn Mã hờ hững đáp:
-Dry Martini, ba shot.
Ở phòng an ninh, đội trưởng Bá có hỗn danh "Hà Bá" ngồi chễm chệ ở góc phòng đứng bật dậy khi nghe "cá" đã vào rọ. Gã đứng phía sau ba thằng đàn em đang quát hơn bốn mươi màn hình camera bao phủ hết từ trong ra ngoài của vũ trường Phương Đông. Ở màn hình ngay tại quầy bar, Hà Bá thấy rõ Tuấn Mã và hai thằng kia đang gọi rượu. Gã đưa bàn tay hộ pháp to như tay gấu vỗ vai thằng đệ rồi nói:
-Tụi nó chắc đã ém quân giả làm khách từ trước, mấy đứa coi cho kĩ, báo với anh em từng đứa khả nghi, khi tao nói là "bùm" ngay lập tức.
Ba thằng đệ tập trung hết sức, thậm chí chỉ dạ một tiếng để báo cho Hà Bá biết mình đã nghe rõ chứ không dám rời mắt khỏi màn hình. Những đối tượng khả nghi lúc này đã được lính tinh nhuệ của nhà họ Bùi tìm cách tiếp cận.
Hà Bá nhếch môi cười, xem ra phen này thằng chó con này phải bỏ xác tại đây. Còn đang chờ đợi thời cơ chín muồi để ra lệnh hành động thì đúng lúc này, toàn bộ bốn mươi màn hình quan sát đồng loạt bật lên bài hát "Con cò bé bé" của ca sĩ nhí Xuân Mai thay cho quan cảnh của vũ trường Phương Đông
"Thắng này đúng là hữu dũng vô mưu." - Đó là suy nghĩ chung của các lão đầu Bùi Gia. Trong mắt của họ, Tuấn Mã vốn là đầu lĩnh của băng, chỉ cần cho thẳng này "lên đường" là xong chuyện. Thế mà nó cứ nhơn nhơn dẫn quân đánh hết chỗ này đến phá chỗ kia, đúng là không biết chữ "chết" viết ra sao. Đêm nay họ lại nhận được tin tình báo, Tuấn Mã sẽ đích thân dẫn người đến phá vũ trường Phương Đông, tụ điểm làm ăn được nhất của Bùi Gia.Gom hết "máy chém", phục kích "dứt" thằng chó đó. - Một lão đầu phát biểu.Chỉ có hai chục thằng, ông tụ cả đám "máy chém" lại có đáng không? - Một gã khác nhăn mày nhíu mặt, thả điếu thuốc hút dở xuống gạc tàn hỏi."Máy chém" là tiếng lóng dùng để nói về đám cao thủ đấm đá chuyên xài dao kiếm. Chiếc bàn nhỏ kê trong căn phòng lúc này đã chật chội kín hết chỗ ngồi, hơn mười bốn mạng toàn những nhân vật tai to mặt lớn của Bùi Gia đang tụ họp ở nơi này. Chỗ này vốn là căn cứ địa an toàn của nhà họ Bùi, nó là một khu phố biệt lập có sáu căn nhà kề nhau, ở giữa là một công viên nhỏ nhưng tầm nhìn rất thoáng. Hơn nữa chỉ có một lối vào, trong tình hình chiến sự, tất cả lão đầu và gia đình đều tập trung về đây để đảm bảo an toàn. Tuy nhận định Tuấn Mã chỉ là băng nhỏ, nhưng nhà họ Bùi cũng không mảy may khinh suất. Họ áp dụng đúng nguyên tắc chiến tranh băng nhóm từ thuở ban đầu. Lính gác gồm toàn những tay thân tin đều được tập trung về đây, đảm bảo cho các đầu lĩnh một sự bảo vệ tốt nhất.
Mọi người còn đang tranh luận ồn ào thì một người đàn ông lớn tuổi nhất, áng chừng hơn 60 dần mạnh ly rượu xuống bàn rồi cất tiếng:
-Chốt, tuy bọn nó chỉ có hai chục, nhưng theo thông tin báo về thì thực lực có chút đáng ngại. Gom hết, phục kích dứt điểm một lần cho xong, xác của thằng Tuấn thì quăng ra ngoài đường để cho mấy đứa nhóc con nhìn thấy mà l m gưng.
Những người trong bàn liền im bặt, đoạn gật đầu rồi đi ra ngoài truyền đạt lại mệnh lệnh. Không ai dám cãi lại câu nào, bởi vì người vừa nói chính là lão đầu lớn nhất của bà Trúc, cũng là em trai của bà ta, Bùi Thái Minh. Kế hoạch lập tức được triển khai, người nhanh chóng được đưa đến vũ trường Phương Đồng theo từng nhóm một để tránh tai mắt của băng Tuẩn Mã. Đám cao thủ hơn một bảy mươi người giả trang thành phục vụ, bếp và nhân viên của vũ trường. Vũ khí được dấu khắp nơi, chỉ chờ Tuấn Mã xuất hiện là đồng loạt tấn công, tiễn hắn đi gặp Diêm Vương.
Hơn mười một giờ tối, đây là lúc mà vũ trường đông "dân chơi" nhất, Tuấn Mã xuất hiện, tuy nhiên gã chỉ đi cùng hai thằng đàn em. Gã bảo vệ gác cửa thấy hắn đi vào liền gật đầu chào, Tuấn Mã nhếch mép cười nhét vào tay hắn tờ tiền năm trăm ngàn mới cứng rồi cất tiếng:
Không soát người à anh trai.Không cần đâu đại ca, chỗ này hồi đó tới giờ không có tiền lệ làm việc này, vả lại ở Phương Đông, làm gì có ai dám quậy.- Gã gác cửa lắc đầu, vô tư cười hề hề đáp, mắt sáng lấp lánh khi chạm vào tờ năm trăm bóng loáng.Để đảm bảo bí mật trong hành động phục kích này, toàn bộ đội bảo vệ bên ngoài đều không được thông báo về việc sẽ xử Tuấn Mã trong đêm nay để đảm bảo "cá" sẽ không ngửi thấy mùi nguy hiểm khi chui đầu vào rọ. Tuấn Mã mỉm cười, gật đầu nhẹ rồi cùng với hai thằng đàn em đi thẳng vào trong. Một thanh niên phục vụ nhanh nhẹn tiến đến, lễ phép hỏi:
Ba anh có bàn chưa ạ?Chưa. - Tuấn Mã đáp.Thanh niên phục vụ nghe thấy thế liền hỏi tiếp:
-Các anh muốn phòng riêng trên lầu hay ngồi bên dưới.
Tuấn Mã hất hàm vào một chiếc bàn trống ở góc xa nhất:
-Lấy anh bàn đó đi.
Thanh niên phục vụ cười cầu tài nói:
-Đại ca, chỗ đó có người đặt trước rồi ạ, anh có thể ngồi ở quầy bar được không?
Theo kế hoạch, lính tráng tinh nhuệ của Bùi Gia sẽ ép để cho Tuấn Mã không thể ngồi vào vị trí có tầm quan sát rộng và an toàn ở sau lưng như những chỗ ở góc vũ trường. Vừa ngồi xuống bàn, bartender vội vàng đon đả chào mời:
-Ba anh muốn dùng gì ạ?
Tuấn Mã hờ hững đáp:
-Dry Martini, ba shot.
Ở phòng an ninh, đội trưởng Bá có hỗn danh "Hà Bá" ngồi chễm chệ ở góc phòng đứng bật dậy khi nghe "cá" đã vào rọ. Gã đứng phía sau ba thằng đàn em đang quát hơn bốn mươi màn hình camera bao phủ hết từ trong ra ngoài của vũ trường Phương Đông. Ở màn hình ngay tại quầy bar, Hà Bá thấy rõ Tuấn Mã và hai thằng kia đang gọi rượu. Gã đưa bàn tay hộ pháp to như tay gấu vỗ vai thằng đệ rồi nói:
-Tụi nó chắc đã ém quân giả làm khách từ trước, mấy đứa coi cho kĩ, báo với anh em từng đứa khả nghi, khi tao nói là "bùm" ngay lập tức.
Ba thằng đệ tập trung hết sức, thậm chí chỉ dạ một tiếng để báo cho Hà Bá biết mình đã nghe rõ chứ không dám rời mắt khỏi màn hình. Những đối tượng khả nghi lúc này đã được lính tinh nhuệ của nhà họ Bùi tìm cách tiếp cận.
Hà Bá nhếch môi cười, xem ra phen này thằng chó con này phải bỏ xác tại đây. Còn đang chờ đợi thời cơ chín muồi để ra lệnh hành động thì đúng lúc này, toàn bộ bốn mươi màn hình quan sát đồng loạt bật lên bài hát "Con cò bé bé" của ca sĩ nhí Xuân Mai thay cho quan cảnh của vũ trường Phương Đông
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương