Ngược Hóa Đau Thương
Chương 58: Gần gũi thân thuộc
Hai tháng sau .
Bây giờ Hạo Thiên chưa rõ tung tích cho nên Hiền Thy sẽ tạm tiếp nhận chức chủ tịch của anh hai mình .Cô gần đây cũng khá là bận rộn bởi vì mới sáng sớm đã đến công ty làm việc rồi, chứ không còn ở nhà như trước nữa .
" Hồ Chí ,phía bên cảnh sát tìm kiếm thế nào rồi"
" Vẫn chưa có tung tích .."
"Um"
" Mấy bản kinh doanh này có vấn đề rồi,anh bảo trưởng phòng xem lại đi "
" Vâng .."
" Cốc. ..cốc.."
" Vào đi."_ cô nhàn nhạt lên tiếng .
Người bước vào là Quân Sơn ,anh sợ cô lo làm việc quên ăn uống cho nên đã mua thức ăn đem đến cho cô gái nhỏ của mình .
" Là anh sao"
"Ừm ,chứ em nghĩ là ai .."
" Thì em nghĩ là nhân viên mà thôi "
" Anh có đem đồ ăn đến,em nghĩ tay một chút đi "
"Ừm "
Hiền Thy cũng nghĩ tay một chút rồi đi lại ghế ngồi xuống xem là anh đã mua gì....
'''Em ăn đi, đừng nhìn anh như thể chứ.."
" Em ăn đây ,anh khó tính quá đi "
" Anh chỉ muốn nhìn anh thôi mà ,tự nhiên hôm nay tốt thế"
" Anh lúc nào mà chả tốt.."
Bây giờ cô mới phát hiện ra là Quân Sơn và anh trai mình rất giống nhau, giống về độ tự luyến của bản thân mình .
" Buổi tối đi chơi với anh nha "'''
" Tối em phải ở lại tăng ca rồi, không đi được đâu.."
"Vậy thì tăng ca rồi đi, lâu lắm rồi chúng ta không có đi chơi "
"Ừm, nhưng mà hơi muộn đó"
"Ừm ,anh chờ được ''_ anh khẽ cười rồi cầm ly cà phê lên uống...
****
Y Lan ở nhà vẫn ăn uống bình thường nhưng vẫn có điều là cô hay nôn ra ngoài. Trừ khi những món mà cô thích
an ma thoi.
Ăn xong thì cô lên thư phòng đọc sách ,Ý Lan ngồi trên ghế nơi mà anh hay ngồi .Nơi này hình bóng của anh đã khắc sâu ở nơi này mất rồi .
Không có anh ấy ở đây khiến cho căn nhà này trở nên vắng bóng quá đi ,mọi thứ cũng dần trở nên yên tĩnh như con người của anh vậy .
Đã hơn 2 tháng trôi qua rồi nhưng vẫn không thấy hình bóng của anh ở đâu hết ,cô ở một mình cảm thấy rất cô độc ..
Ý Lan đọc sách mà ngủ quên từ lúc nào cũng không hay luôn ,cô nằm úp ở trên bàn rồi ngủ thiếp đi . Đến đầu giờ chiều thì Ý Lan mới thức dậy ,cô mơ màng thức giấc rồi ngồi ngã người ra sau .
" Haiz. "_ Y Lan thở dài một cái rồi mở đèn phòng lên .Sau đó thì mở hộc tủ ra xem có cuốn sách nào hay hay không. Nhưng tiếc là không có sách mà chỉ có những mảnh giấy nhỏ mà thôi,trên đó có viết .
" Anh nhớ em .."
" Ý Lan anh nhớ em "
"Ý Lan xin lỗi em, nhưng anh không thể ở bên em được nữa .Anh không thể để cho ba mẹ mìn chết oan được và anh cũng không muốn em chết '''
" Chia tay em khiến cho anh không vui một chút nào,trái tim của anh thật sự rất đau. "
"Em sống ở đâu anh điều biết nhưng anh lại không có can đảm để gặp em, người mà anh yêu "
Đọc những dòng chữ này khiến cho cô không chịu được, Ý Lan lại rơi nước mắt nữa rồi.Sau đó thì đem mấy tờ giấy để lại chỗ cũ và trở về phòng của mình.
Đau quá đi ,thật sự rất là đau luôn .Quá khứ khiến cho cô đau đớn và anh ấy cũng như thể nhưng cuối cùng cả hai cũng không đến được với nhau .Cô đau lòng quá đi ,trái tim của cô muốn xé rách làm hai luôn rổi ....
Lúc trước cô hay trách anh ấy nhẫn tâm ,anh ấy không còn yêu mình như trước nữa. Nhưng hóá ra là cô đã lầm rồi,cho dù quá khứ hay hiện tại thì Chu Hạo Thiên vẫn ở bên cạnh cô .
Vào khoảng thời gian 3 năm trước,cô nhớ có 1 lần bản thân đi làm về khuya thì suýt bị đám côn đồ cưỡng hiếp .Và ngay sau đó đã có 1 người mặc áo đen cứu cô, bây giờ cô mới chắc chẳn người đó là anh .Khi ấy anh ấy đã bị thương, nhưng ngay sau đó lại quay mặt ra chỗ khác rồi rời đi. Ngày đó cô cứ nghĩ đó là người qua đường giúp cô mà thôi, nhưng mà cô lại nhận ra bóng đáng đó rất quen thuộc luôn .Hoa ra xa lạ lại là gần gũi thần thuộc thường ngày .
Bây giờ Hạo Thiên chưa rõ tung tích cho nên Hiền Thy sẽ tạm tiếp nhận chức chủ tịch của anh hai mình .Cô gần đây cũng khá là bận rộn bởi vì mới sáng sớm đã đến công ty làm việc rồi, chứ không còn ở nhà như trước nữa .
" Hồ Chí ,phía bên cảnh sát tìm kiếm thế nào rồi"
" Vẫn chưa có tung tích .."
"Um"
" Mấy bản kinh doanh này có vấn đề rồi,anh bảo trưởng phòng xem lại đi "
" Vâng .."
" Cốc. ..cốc.."
" Vào đi."_ cô nhàn nhạt lên tiếng .
Người bước vào là Quân Sơn ,anh sợ cô lo làm việc quên ăn uống cho nên đã mua thức ăn đem đến cho cô gái nhỏ của mình .
" Là anh sao"
"Ừm ,chứ em nghĩ là ai .."
" Thì em nghĩ là nhân viên mà thôi "
" Anh có đem đồ ăn đến,em nghĩ tay một chút đi "
"Ừm "
Hiền Thy cũng nghĩ tay một chút rồi đi lại ghế ngồi xuống xem là anh đã mua gì....
'''Em ăn đi, đừng nhìn anh như thể chứ.."
" Em ăn đây ,anh khó tính quá đi "
" Anh chỉ muốn nhìn anh thôi mà ,tự nhiên hôm nay tốt thế"
" Anh lúc nào mà chả tốt.."
Bây giờ cô mới phát hiện ra là Quân Sơn và anh trai mình rất giống nhau, giống về độ tự luyến của bản thân mình .
" Buổi tối đi chơi với anh nha "'''
" Tối em phải ở lại tăng ca rồi, không đi được đâu.."
"Vậy thì tăng ca rồi đi, lâu lắm rồi chúng ta không có đi chơi "
"Ừm, nhưng mà hơi muộn đó"
"Ừm ,anh chờ được ''_ anh khẽ cười rồi cầm ly cà phê lên uống...
****
Y Lan ở nhà vẫn ăn uống bình thường nhưng vẫn có điều là cô hay nôn ra ngoài. Trừ khi những món mà cô thích
an ma thoi.
Ăn xong thì cô lên thư phòng đọc sách ,Ý Lan ngồi trên ghế nơi mà anh hay ngồi .Nơi này hình bóng của anh đã khắc sâu ở nơi này mất rồi .
Không có anh ấy ở đây khiến cho căn nhà này trở nên vắng bóng quá đi ,mọi thứ cũng dần trở nên yên tĩnh như con người của anh vậy .
Đã hơn 2 tháng trôi qua rồi nhưng vẫn không thấy hình bóng của anh ở đâu hết ,cô ở một mình cảm thấy rất cô độc ..
Ý Lan đọc sách mà ngủ quên từ lúc nào cũng không hay luôn ,cô nằm úp ở trên bàn rồi ngủ thiếp đi . Đến đầu giờ chiều thì Ý Lan mới thức dậy ,cô mơ màng thức giấc rồi ngồi ngã người ra sau .
" Haiz. "_ Y Lan thở dài một cái rồi mở đèn phòng lên .Sau đó thì mở hộc tủ ra xem có cuốn sách nào hay hay không. Nhưng tiếc là không có sách mà chỉ có những mảnh giấy nhỏ mà thôi,trên đó có viết .
" Anh nhớ em .."
" Ý Lan anh nhớ em "
"Ý Lan xin lỗi em, nhưng anh không thể ở bên em được nữa .Anh không thể để cho ba mẹ mìn chết oan được và anh cũng không muốn em chết '''
" Chia tay em khiến cho anh không vui một chút nào,trái tim của anh thật sự rất đau. "
"Em sống ở đâu anh điều biết nhưng anh lại không có can đảm để gặp em, người mà anh yêu "
Đọc những dòng chữ này khiến cho cô không chịu được, Ý Lan lại rơi nước mắt nữa rồi.Sau đó thì đem mấy tờ giấy để lại chỗ cũ và trở về phòng của mình.
Đau quá đi ,thật sự rất là đau luôn .Quá khứ khiến cho cô đau đớn và anh ấy cũng như thể nhưng cuối cùng cả hai cũng không đến được với nhau .Cô đau lòng quá đi ,trái tim của cô muốn xé rách làm hai luôn rổi ....
Lúc trước cô hay trách anh ấy nhẫn tâm ,anh ấy không còn yêu mình như trước nữa. Nhưng hóá ra là cô đã lầm rồi,cho dù quá khứ hay hiện tại thì Chu Hạo Thiên vẫn ở bên cạnh cô .
Vào khoảng thời gian 3 năm trước,cô nhớ có 1 lần bản thân đi làm về khuya thì suýt bị đám côn đồ cưỡng hiếp .Và ngay sau đó đã có 1 người mặc áo đen cứu cô, bây giờ cô mới chắc chẳn người đó là anh .Khi ấy anh ấy đã bị thương, nhưng ngay sau đó lại quay mặt ra chỗ khác rồi rời đi. Ngày đó cô cứ nghĩ đó là người qua đường giúp cô mà thôi, nhưng mà cô lại nhận ra bóng đáng đó rất quen thuộc luôn .Hoa ra xa lạ lại là gần gũi thần thuộc thường ngày .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương