Ngược Hóa Đau Thương
Chương 57: Phu nhân
Tuyết Giao vẫn còn ở trong phòng dọn dẹp phòng cho Ý Lan ,cô ta hút bụi rồi sau đó thì dọn nhà tắm và đem quần áo đi giặt .Cậu chủ không có ở đây rồi thử xem mày sống ở đây như thế nào .
Lát sau thì Ý Lan cũng thức giấc,sau đó cô rời giường đi vào trong nhà tắm thì gặp được Tuyết Giao .Cô biết là cô gái này không có thích mình cho nên cô cũng không nên đụng mặt nhiều để làm gì.
" Tôi ra ngoài trước,cô dọn dẹp đi.."
" Tôn Ý Lan,cô giả vờ thanh cao cái gì chứ, vì cứu cô mà cậu chủ mới biến mất như vậy .Chắc bây giờ cô hả hê lắm rồi chứ gì "
"Y của cô là sao, tôi không hiểu "
" Thì cậu chủ không có ở đây cho nên mày muốn làm gì thì làm .Với lại trong bụng của mày cũng đã có con với cậu ấy rồi"
" Cô định làm gì "_ Thấy cô ta cứ tiến đến khiến cho cô rất sợ hãi .
" Cô dừng lại cho tôi"
" Không dừng đó ,mày là cái gì mà ra lệnh với tao hả. "
" Là chủ cái nhà này, tôi và Hạo Thiên đã kết hôn với nhau rồi "
" Tao không tin "
" Không tin cũng phải tin ,bây giờ tôi là bà chủ của cô rồi.."
"An Tuyết Giao cô thích Hạo Thiên, nhưng tiếc là anh ấy không có thích cô, người anh ấy thích là tôi .Cô mau tỉnh mộng lại đi ,cô có muốn kết cục của mình giống như Tăng Đình Đình hay không "
Bất đắt dĩ thì cô mới nói ra cái tên này,chứ thật ra cô không muốn nhắc đến một chút nào cả. Chỉ cần nhớ đến thì cô lại đau đớn muốn khóc đi mà thôi .
An Tuyết Giao nghe những gì mà Ý Lan nói thì liền tiến đến mà bóp cổ của cô, nhưng cũng may là có quản gia đến ngăn kịp .Tô Thời tách hai người ra rồi tát cô ta một cái .
" An Tuyết Giao cô bị điên rồi à. "
" Phu nhân cô có sao không"
" Không, tôi không sao "
"Ông gọi cô ta là phu nhân sao"
"Ừm ,cô ấy và cậu chủ đã kết hôn rồi .."
" An Tuyết Giao cô chính thức bị đuổi việc ,cô mau về thu dọn quần áo của mình đi "''
" Nhưng tôi là người quen của nhà họ Chu đấy ..'
"Quen hay không quen thì cũng phải bị đuổi, trước kia cậu ấy có dặn là ai mà làm tổn hại đến phu nhân thì sẽ bị đuổi ra khỏi đây mà thôi "''.
"Được, đuổi thì tôi đi.."
" Phu nhân hay tôi gọi bác sĩ đến"
" Không cần đâu bác ,cháu ổn mà "
*米冰兴
Buổi tối sau khi ăn cơm xong thì cô lại lên phòng của mình mà không đi đâu chơi hết ,Hiền Thy có rủ như thể nào thì cô cũng không chịu đi ,cứ thế mà lên phòng ngồi ngắm bầu trời đêm qua ánh của sổ ở trong phòng của cả hai người.
Ý Lan mở cửa sổ ra rồi nhìn lên bầu trời đêm đầy sao ,trời hôm nay đẹp nhưng tâm trạng chẳng có cho nên đối với cô bầu trời hôm nay có chút u ám .Mấy năm qua đã không vui vẻ gì rồi vậy mà vậy giờ lại càng buồn và khó chịu hơn nữa .
Cuộc đời của cô sao mà hồng nhan bạc phận đến thế chứ ,mới vui vẻ được có mấy ngày mà ngày u ám lại trở về nữa rồi . Không biết kiếp trước cô có làm điều ác gì không,sao mà bây giờ cô phải chịu những chuyện đau thương như thế này đây .
Bàn tay cô đặt lên thành cửa sổ còn tay còn lại thì đặt lên bụng của mình, đây là kết tinh tình yêu của hai người đây mà .Anh ấy còn chưa biết giới tính của con mình nữa mà đã đi đâu mất rồi, rốt cuộc là anh ấy đang ở đâu chứ .
Cảnh sát kết luận thi thể đó không phải là của anh ấy,vậy rồi bây giờ anh ấy đang ở đâu được chứ .Giọt nước mắt cũng rơi xuống, mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì cô lại khóc như vậy đấy .
Đóng cửa sổ lại Ý Lan tắt hết đèn rồi leo lên giường nằm ,đêm nay cô lại ngủ một mình nữa rồi cái cảm giác này nó cô đơn quá đi..
Dạo gần đây Ý Lan khóc nhiều hơn là cười, sắc mặt rất là hốc hác và ốm đi nhiều lắm. Nhưng mà cô có thể làm được gì ngoài những chuyện này chứ ,khúc mắt đã gỡ được nhưng người mà cô yêu thì không còn ở bên cạnh cô nữa .
6 năm trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy ,anh ấy lúc nào cũng là người rời đi trước mà không bao giờ hỏi ý kiến của cô trước hết ,Hạo Thiên anh tàn nhẫn với em quá đi .
Lát sau thì Ý Lan cũng thức giấc,sau đó cô rời giường đi vào trong nhà tắm thì gặp được Tuyết Giao .Cô biết là cô gái này không có thích mình cho nên cô cũng không nên đụng mặt nhiều để làm gì.
" Tôi ra ngoài trước,cô dọn dẹp đi.."
" Tôn Ý Lan,cô giả vờ thanh cao cái gì chứ, vì cứu cô mà cậu chủ mới biến mất như vậy .Chắc bây giờ cô hả hê lắm rồi chứ gì "
"Y của cô là sao, tôi không hiểu "
" Thì cậu chủ không có ở đây cho nên mày muốn làm gì thì làm .Với lại trong bụng của mày cũng đã có con với cậu ấy rồi"
" Cô định làm gì "_ Thấy cô ta cứ tiến đến khiến cho cô rất sợ hãi .
" Cô dừng lại cho tôi"
" Không dừng đó ,mày là cái gì mà ra lệnh với tao hả. "
" Là chủ cái nhà này, tôi và Hạo Thiên đã kết hôn với nhau rồi "
" Tao không tin "
" Không tin cũng phải tin ,bây giờ tôi là bà chủ của cô rồi.."
"An Tuyết Giao cô thích Hạo Thiên, nhưng tiếc là anh ấy không có thích cô, người anh ấy thích là tôi .Cô mau tỉnh mộng lại đi ,cô có muốn kết cục của mình giống như Tăng Đình Đình hay không "
Bất đắt dĩ thì cô mới nói ra cái tên này,chứ thật ra cô không muốn nhắc đến một chút nào cả. Chỉ cần nhớ đến thì cô lại đau đớn muốn khóc đi mà thôi .
An Tuyết Giao nghe những gì mà Ý Lan nói thì liền tiến đến mà bóp cổ của cô, nhưng cũng may là có quản gia đến ngăn kịp .Tô Thời tách hai người ra rồi tát cô ta một cái .
" An Tuyết Giao cô bị điên rồi à. "
" Phu nhân cô có sao không"
" Không, tôi không sao "
"Ông gọi cô ta là phu nhân sao"
"Ừm ,cô ấy và cậu chủ đã kết hôn rồi .."
" An Tuyết Giao cô chính thức bị đuổi việc ,cô mau về thu dọn quần áo của mình đi "''
" Nhưng tôi là người quen của nhà họ Chu đấy ..'
"Quen hay không quen thì cũng phải bị đuổi, trước kia cậu ấy có dặn là ai mà làm tổn hại đến phu nhân thì sẽ bị đuổi ra khỏi đây mà thôi "''.
"Được, đuổi thì tôi đi.."
" Phu nhân hay tôi gọi bác sĩ đến"
" Không cần đâu bác ,cháu ổn mà "
*米冰兴
Buổi tối sau khi ăn cơm xong thì cô lại lên phòng của mình mà không đi đâu chơi hết ,Hiền Thy có rủ như thể nào thì cô cũng không chịu đi ,cứ thế mà lên phòng ngồi ngắm bầu trời đêm qua ánh của sổ ở trong phòng của cả hai người.
Ý Lan mở cửa sổ ra rồi nhìn lên bầu trời đêm đầy sao ,trời hôm nay đẹp nhưng tâm trạng chẳng có cho nên đối với cô bầu trời hôm nay có chút u ám .Mấy năm qua đã không vui vẻ gì rồi vậy mà vậy giờ lại càng buồn và khó chịu hơn nữa .
Cuộc đời của cô sao mà hồng nhan bạc phận đến thế chứ ,mới vui vẻ được có mấy ngày mà ngày u ám lại trở về nữa rồi . Không biết kiếp trước cô có làm điều ác gì không,sao mà bây giờ cô phải chịu những chuyện đau thương như thế này đây .
Bàn tay cô đặt lên thành cửa sổ còn tay còn lại thì đặt lên bụng của mình, đây là kết tinh tình yêu của hai người đây mà .Anh ấy còn chưa biết giới tính của con mình nữa mà đã đi đâu mất rồi, rốt cuộc là anh ấy đang ở đâu chứ .
Cảnh sát kết luận thi thể đó không phải là của anh ấy,vậy rồi bây giờ anh ấy đang ở đâu được chứ .Giọt nước mắt cũng rơi xuống, mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì cô lại khóc như vậy đấy .
Đóng cửa sổ lại Ý Lan tắt hết đèn rồi leo lên giường nằm ,đêm nay cô lại ngủ một mình nữa rồi cái cảm giác này nó cô đơn quá đi..
Dạo gần đây Ý Lan khóc nhiều hơn là cười, sắc mặt rất là hốc hác và ốm đi nhiều lắm. Nhưng mà cô có thể làm được gì ngoài những chuyện này chứ ,khúc mắt đã gỡ được nhưng người mà cô yêu thì không còn ở bên cạnh cô nữa .
6 năm trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy ,anh ấy lúc nào cũng là người rời đi trước mà không bao giờ hỏi ý kiến của cô trước hết ,Hạo Thiên anh tàn nhẫn với em quá đi .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương