Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 45: Nhóc con lợi hại
“Cổ Đại Tướng hôm nay mang theo cả binh đội đến Từ gia làm khách sao? E là Từ gia chúng tôi không đủ trà để chiêu đãi”.
‘Ông chủ Từ quá khiêm tốn rồi, tuy Cổ Mộc Xuyên tôi sống trong quân ngũ nhưng từ lâu tôi đã nghe danh…Từ Diện Tư giàu có nhất Hoa Hạ’.
“Danh thì vẫn chỉ là danh mà thôi, sao có thể cho là thật được!”
Cổ Mộc Ngôn lạnh mặt “tôi không đùa với cậu nữa. Từ Diện Tư, cậu thừa biết mục đích của tôi hôm nay ghé Từ gia để làm gì mà”.
“Từ Diện Tư ngu muội, Cổ Đại Tướng xin cứ toạc móng ngựa, không cần phải quanh co”.
‘Tôi cũng không rảnh để quanh co với cậu. Từ Diện Tư, mẹ của tôi đâu?’
“Đường đường là một Đại Tướng, sao lại chạy đến Từ gia chúng tôi tìm mẹ vậy?”
‘Đủ rồi đấy Từ Diện Tư, sự nhân nhượng của tôi có giới hạn’.
“Ngài Đại Tướng có thể làm gì khi không nhân nhượng tôi?”
Cổ Mộc Ngôn nheo mắt ‘‘Tôi sẽ cho nổ tung Từ gia của cậu’’.
“Ngài Đại Tướng khiến tôi sợ quá!”
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng lên tiếng “ông chủ Từ không cần phải buông lời mai mỉa làm gì, họ Cổ chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu”.
“Ờ thế à? Vậy họ Từ của tôi chắc dễ bị bắt nạt lắm sao?”
‘Đừng nhiều lời’.
Cổ Mộc Hàn yểu điệu bước về phía sảnh lớn của Từ gia, cô cười dịu dàng “Tiểu Hàn chào bác cả, chào anh họ!”
Cổ Mộc Xuyên ôm lấy Cổ Mộc Hàn, đã lâu không gặp…anh thật sự rất nhớ cô.
*Tiểu Hàn!
Từ Diện Tư đen mặt, anh kéo Cổ Mộc Hàn về phía mình…“ôm đủ chưa?”
Cổ Mộc Xuyên nheo mắt “tên khốn Từ Diện Tư này là muốn chiếm lấy Tiểu Hàn làm của riêng đây mà!”
Cổ Mộc Ngôn lạnh lùng nhìn Cổ Mộc Hàn “Tiểu Hàn, con khiến bác thất vọng quá”.
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “bác cả sao lại thấy thất vọng về con vậy ạ?”
‘Tiểu Hàn, từ nhỏ con đã mồ côi mẹ…nội rất yêu thương con, sao con có thể tiếp tay kẻ xấu giam giữ nội của con vậy chứ?’
- Bác à! Con không thông đồng với ai cả.
‘Con còn chối?’
- Bác, đừng nói lời khó nghe đến như vậy.
‘Con hết thuốc chữa rồi Tiểu Hàn, người đó là nội của con đó’.
- Bác đừng kích động như vậy, có gì từ từ rồi nói.
‘Bác không ngờ con đã trở nên nham hiểm độc ác đến như vậy, vì danh lợi mà ra tay luôn cả với ruột thịt của mình’.
- Con độc ác đến mấy cũng không bằng em trai của bác được.
‘Tiểu Hàn, con lại ăn nói hàm hồ gì vậy?’
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn “bác cả, chỉ còn thiếu chút nữa thôi thì Cổ Mộc Anh…ông ấy đã giết chết con rồi, hổ dữ còn chưa nỡ ăn thịt con, vậy mà ông ấy…”
‘Đủ rồi Cổ Mộc Hàn!’
*Ba…có gì thì từ từ nói, đừng lớn tiếng với Tiểu Hàn.
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng lên tiếng “bác cả nên đưa đại bác và súng cối trở về quân đội đi, những thứ này chỉ để phục vụ cho quân sự, không phải để bác mang đi dọa giết người! Chuyện này mà đến tai chính phủ thì không những bác cả…mà trên dưới họ Cổ cũng không thể tránh khỏi liên luỵ”.
‘Cổ Mộc Hàn…con…’
Cổ Mộc Hàn ngước nhìn Cổ Mộc Ngôn ‘‘một tay bác không thể che hết cả bầu trời được’’.
//Cố thanh tra mới đến.
Mọi người có mặt tại Từ gia đều ngạc nhiên, trừ Cổ Mộc Hàn.
Cố Hiểu Đình từng bước điềm tĩnh đi về phía sảnh lớn của họ Từ. Ông đưa mắt nhìn quanh “hửm…tên Từ Diện Tư này đúng là không phải chỉ có hư danh”.
Nhìn những chiếc xe được trang bị vũ khí, Cố Hiểu Đình nheo mắt “Cổ Mộc Ngôn đúng là dám làm ra những chuyện này, vậy mà lúc đầu mình còn nửa tin nửa ngờ những lời Tiểu Hàn nói!”
Cổ Mộc Ngôn nhìn Cố Hiểu Đình, ánh mắt muôn vàn sâu xa, và cũng rất ngạc nhiên “sao ông ta lại đến đây chứ?”
Cổ Mộc Xuyên cũng thấy khó hiểu với sự xuất hiện đột ngột của Cố Hiểu Đình.
Người cảm thấy kinh ngạc nhất vẫn là Từ Diện Tư, anh đưa mắt nhìn Cổ Mộc Hàn và thấy cô vẫn đang rất điềm nhiên, anh hiểu ra vấn đề.
“Nhóc con lợi hại thật chứ không vừa!”
Cổ Mộc Hàn chạy đến nắm lấy tay Cố Hiểu Đình, muốn bao nhiêu thân thiết thì liền có bấy nhiêu.
- Bác Cố!
Cố Hiểu Đình cười hiền hoà “Tiểu Hàn, đã lâu không gặp cháu rồi!”
- Bác Cố khỏe không ạ?
Cố Hiểu Đình gật đầu “bác vẫn ổn”
‘Ông chủ Từ quá khiêm tốn rồi, tuy Cổ Mộc Xuyên tôi sống trong quân ngũ nhưng từ lâu tôi đã nghe danh…Từ Diện Tư giàu có nhất Hoa Hạ’.
“Danh thì vẫn chỉ là danh mà thôi, sao có thể cho là thật được!”
Cổ Mộc Ngôn lạnh mặt “tôi không đùa với cậu nữa. Từ Diện Tư, cậu thừa biết mục đích của tôi hôm nay ghé Từ gia để làm gì mà”.
“Từ Diện Tư ngu muội, Cổ Đại Tướng xin cứ toạc móng ngựa, không cần phải quanh co”.
‘Tôi cũng không rảnh để quanh co với cậu. Từ Diện Tư, mẹ của tôi đâu?’
“Đường đường là một Đại Tướng, sao lại chạy đến Từ gia chúng tôi tìm mẹ vậy?”
‘Đủ rồi đấy Từ Diện Tư, sự nhân nhượng của tôi có giới hạn’.
“Ngài Đại Tướng có thể làm gì khi không nhân nhượng tôi?”
Cổ Mộc Ngôn nheo mắt ‘‘Tôi sẽ cho nổ tung Từ gia của cậu’’.
“Ngài Đại Tướng khiến tôi sợ quá!”
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng lên tiếng “ông chủ Từ không cần phải buông lời mai mỉa làm gì, họ Cổ chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu”.
“Ờ thế à? Vậy họ Từ của tôi chắc dễ bị bắt nạt lắm sao?”
‘Đừng nhiều lời’.
Cổ Mộc Hàn yểu điệu bước về phía sảnh lớn của Từ gia, cô cười dịu dàng “Tiểu Hàn chào bác cả, chào anh họ!”
Cổ Mộc Xuyên ôm lấy Cổ Mộc Hàn, đã lâu không gặp…anh thật sự rất nhớ cô.
*Tiểu Hàn!
Từ Diện Tư đen mặt, anh kéo Cổ Mộc Hàn về phía mình…“ôm đủ chưa?”
Cổ Mộc Xuyên nheo mắt “tên khốn Từ Diện Tư này là muốn chiếm lấy Tiểu Hàn làm của riêng đây mà!”
Cổ Mộc Ngôn lạnh lùng nhìn Cổ Mộc Hàn “Tiểu Hàn, con khiến bác thất vọng quá”.
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “bác cả sao lại thấy thất vọng về con vậy ạ?”
‘Tiểu Hàn, từ nhỏ con đã mồ côi mẹ…nội rất yêu thương con, sao con có thể tiếp tay kẻ xấu giam giữ nội của con vậy chứ?’
- Bác à! Con không thông đồng với ai cả.
‘Con còn chối?’
- Bác, đừng nói lời khó nghe đến như vậy.
‘Con hết thuốc chữa rồi Tiểu Hàn, người đó là nội của con đó’.
- Bác đừng kích động như vậy, có gì từ từ rồi nói.
‘Bác không ngờ con đã trở nên nham hiểm độc ác đến như vậy, vì danh lợi mà ra tay luôn cả với ruột thịt của mình’.
- Con độc ác đến mấy cũng không bằng em trai của bác được.
‘Tiểu Hàn, con lại ăn nói hàm hồ gì vậy?’
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn “bác cả, chỉ còn thiếu chút nữa thôi thì Cổ Mộc Anh…ông ấy đã giết chết con rồi, hổ dữ còn chưa nỡ ăn thịt con, vậy mà ông ấy…”
‘Đủ rồi Cổ Mộc Hàn!’
*Ba…có gì thì từ từ nói, đừng lớn tiếng với Tiểu Hàn.
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng lên tiếng “bác cả nên đưa đại bác và súng cối trở về quân đội đi, những thứ này chỉ để phục vụ cho quân sự, không phải để bác mang đi dọa giết người! Chuyện này mà đến tai chính phủ thì không những bác cả…mà trên dưới họ Cổ cũng không thể tránh khỏi liên luỵ”.
‘Cổ Mộc Hàn…con…’
Cổ Mộc Hàn ngước nhìn Cổ Mộc Ngôn ‘‘một tay bác không thể che hết cả bầu trời được’’.
//Cố thanh tra mới đến.
Mọi người có mặt tại Từ gia đều ngạc nhiên, trừ Cổ Mộc Hàn.
Cố Hiểu Đình từng bước điềm tĩnh đi về phía sảnh lớn của họ Từ. Ông đưa mắt nhìn quanh “hửm…tên Từ Diện Tư này đúng là không phải chỉ có hư danh”.
Nhìn những chiếc xe được trang bị vũ khí, Cố Hiểu Đình nheo mắt “Cổ Mộc Ngôn đúng là dám làm ra những chuyện này, vậy mà lúc đầu mình còn nửa tin nửa ngờ những lời Tiểu Hàn nói!”
Cổ Mộc Ngôn nhìn Cố Hiểu Đình, ánh mắt muôn vàn sâu xa, và cũng rất ngạc nhiên “sao ông ta lại đến đây chứ?”
Cổ Mộc Xuyên cũng thấy khó hiểu với sự xuất hiện đột ngột của Cố Hiểu Đình.
Người cảm thấy kinh ngạc nhất vẫn là Từ Diện Tư, anh đưa mắt nhìn Cổ Mộc Hàn và thấy cô vẫn đang rất điềm nhiên, anh hiểu ra vấn đề.
“Nhóc con lợi hại thật chứ không vừa!”
Cổ Mộc Hàn chạy đến nắm lấy tay Cố Hiểu Đình, muốn bao nhiêu thân thiết thì liền có bấy nhiêu.
- Bác Cố!
Cố Hiểu Đình cười hiền hoà “Tiểu Hàn, đã lâu không gặp cháu rồi!”
- Bác Cố khỏe không ạ?
Cố Hiểu Đình gật đầu “bác vẫn ổn”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương