Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 46: Cổ Mộc Hàn muốn làm chủ nhân của họ Từ
Bác Cố ngồi đi ạ!Vừa nói, Cổ Mộc Hàn vừa đưa tay kéo chiếc ghế gỗ “bác ngồi đây!”
Từ Diện Tư xoa nắn nhẹ nhàng đôi đầu mày đang nhíu chặt của mình “nhóc con này đang thể hiện tình cảm thân thiết đó sao”.
Cổ Mộc Ngôn càng lúc càng nhíu mày thật chặt “Tiểu Hàn, con bé thân thiết với Cố Hiểu Đình đến như vậy sao? Vậy hôm nay ông ta đến Từ gia cũng là vì Tiểu Hàn báo lại sao?”
Cổ Mộc Hàn cười toe toét “bác cả cũng ngồi đi ạ!”
Cổ Mộc Ngôn lạnh giọng lên tiếng “thanh tra Cố không thấy lạ sao?”
Cố Hiểu Đình khó hiểu nhìn Cổ Mộc Ngôn “Cổ Đại Tướng muốn nói gì?”
Cổ Mộc Ngôn cười khẩy “con dâu của thanh tra Cố có mặt ở Từ gia và còn tỏ thái độ mình là gia chủ của họ Từ!”
Từ Diện Tư ngỡ ngàng, nghe Cổ Mộc Ngôn nhắc đến thì anh mới nhận ra…đúng là Cổ Mộc Hàn đang làm gia chủ “nhưng nhìn cô ấy cũng ra vẻ lắm, rất phù hợp với vai trò nữ chủ nhân của Từ gia”.
Cố Hiểu Đình nhìn Cổ Mộc Hàn, mắt ông trở nên đượm buồn, lòng chua chát “đúng vậy…chỉ còn thiếu chút nữa thôi thì Cổ Mộc Hàn đã trở thành con dâu của ông, nhưng giờ con trai ông lại chưa thể xác định được sống hay chết, mấy tháng trời trôi qua rồi vẫn cứ nằm yên bất động trên giường”.
Cổ Mộc Ngôn cười cười khi quan sát sắc mặt Cố Hiểu Đình.
Không riêng gì Cố Hiểu Đình, mà ngay cả Từ Diện Tư cũng cảm thấy ngột ngạt trước câu nói của Cổ Mộc Ngôn.
Cổ Mộc Hàn khẽ lên tiếng “bác Cố đừng nghe những lời bác cả của cháu nói, tấm lòng của cháu đối với Yên Thành có trời đất chứng giám. Thật ra hôm nay nội muốn đến Từ gia chơi nên bảo cháu đưa bà đến. Vừa đến nơi thì cháu đã thấy được cảnh tượng trước mắt, vì quá sợ hãi, cháu không biết làm thế nào nên mới gọi điện cho bác Cố”
Từ Diện Tư há hốc mồm “nhóc con này nói câu nào cũng thấu tình đạt lý, dù là đóng kịch thì cũng là những lời kịch đầy hoa mỹ, chẳng trách lại mời được Cố Hiểu Đình đến đây”.
Nhìn nét mặt xinh đẹp dịu dàng cộng thêm sự lo sợ của Cổ Mộc Hàn, Cố Hiểu Đình thấy lòng mình vô vàn xót xa “Tiểu Hàn, bác tin cháu”.
Cố Hiểu Đình nhìn Cổ Mộc Ngôn rồi khẽ cười “Cổ Đại Tướng, tôi nghĩ ngài nên đưa vũ khí trở về, ngài làm như thế này…được gọi là phạm pháp đấy, ngài cũng biết tình hình hiện tại của ngài rồi còn gì. Cố Hiểu Đình tôi cũng vì mối giao tình giữa hai nhà Cổ và Cố nên mới nhắc nhở Cổ Đại Tướng”.
Cổ Mộc Ngôn siết chặt tay, lòng ông vô cùng căm phẫn “Cổ Mộc Hàn, con bé đã thay đổi hoàn toàn. Chẳng trách Mộc Anh nhắc nhở mình nên cẩn thận với con bé”.
‘Thanh tra Cố, ngài tin lời Tiểu Hàn nói sao?’
Cố Hiểu Đình cười lạnh “lời con bé không đáng để tin sao?”
‘Tôi nghi ngờ mẹ tôi bị bắt cóc! Mà kẻ bắt cóc mẹ tôi lại chính là Từ Diện Tư, và kẻ thông đồng’.
Cố Hiểu Đình tức giận quát “đủ rồi Cổ Đại Tướng, ngài không nghe thấy Tiểu Hàn nói gì sao? Cổ lão phu nhân bảo Tiểu Hàn đưa bà đến Từ gia chơi…”
‘Tiểu Hàn nói như vậy mà ngài thanh tra cũng tin sao?’
Cộp…cộp…
Nghe có tiếng gậy gộc khua xuống mặt sàn, mọi người thôi tranh cãi và dồn ánh mắt về phía phát ra âm thanh của tiếng gậy khua.
Cổ Mộc Ngôn cười tươi “mẹ…”
Cổ Mộc Xuyên cũng vui mừng thốt lên “nội!”
Cổ lão phu nhân lạnh lùng lên tiếng “các người to tiếng như vậy để làm gì? Cho cả thiên hạ này biết sao?”
Cổ Mộc Ngôn nhanh chân tiến đến bên cạnh Cổ lão phu nhân và đỡ bà ngồi xuống “mẹ!”
Cổ lão phu nhân đưa mắt nhìn quanh, thấy Cố Hiểu Đình đang ngồi trầm tư, bà lại đưa mắt nhìn Từ Diện Tư rồi ngồi nghiêm mặt.
Cố Hiểu Đình ôn tồn lên tiếng “Cổ lão phu nhân, người khỏe chứ?”
*Haiz…ta tuổi già sức yếu, nay ốm mai đau.
‘Cổ lão phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe!’
*Lão cảm ơn Cố thanh tra.
Cố Hiểu Đình khẽ gật đầu “Cổ lão phu nhân cũng đến Từ gia làm khách sao?”
*Đương nhiên rồi, lão rất quý Tư Tư, đã lâu rồi không thấy nó ghé qua thăm nên ta bảo Tiểu Hàn đưa ta đến.
Cố Hiểu Đình cười hiền hoà, ông nhìn Cổ Mộc Ngôn rồi khẽ lên tiếng “Ngài Đại Tướng nghe rõ những lời Cổ lão phu nhân vừa nói rồi chứ?”
Cổ Mộc Ngôn nhíu mày “mẹ, mẹ không cần phải bao che cho loại người xấu xa này”.
*Mộc Ngôn, con đang nói gì vậy?
‘Mẹ!’
Cổ Mộc Hàn khẽ cười nhưng không lên tiếng.
Từ Diện Tư càng lúc càng thấy Cổ Mộc Hàn làm việc rất cẩn thận…“Hừ…nhóc con này, lời thoại cũng đã soạn sẵn cho Cổ lão phu nhân rồi còn gì”.
Mọi người đều im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề bội phần.
Từ Diện Tư lúc này mới bắt đầu lên tiếng “Đại Tướng, tôi nghĩ là ngài đã hiểu nhầm gì đó rồi. Hy vọng ngài nên cho quân đội rút lui, chuyện này hôm nay Từ Diện Tư tôi mắt nhắm mắt mở cho qua…nể mặt Cổ lão phu nhân, Từ Diện Tư tôi không truy cứu”.
Cố Hiểu Đình cũng cho rằng Từ Diện Tư nói đúng…“ông chủ Từ đã nhân nhượng như vậy thì chúng ta cũng nên…chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá thôi. Nói gì thì chúng ta cũng đã từng có giao tình, không nên làm lớn chuyện”.
Cổ lão phu nhân nhìn Cổ Mộc Ngôn “Mộc Ngôn, con nên nghe theo lời của Cố thanh tra”.
Từ Diện Tư xoa nắn nhẹ nhàng đôi đầu mày đang nhíu chặt của mình “nhóc con này đang thể hiện tình cảm thân thiết đó sao”.
Cổ Mộc Ngôn càng lúc càng nhíu mày thật chặt “Tiểu Hàn, con bé thân thiết với Cố Hiểu Đình đến như vậy sao? Vậy hôm nay ông ta đến Từ gia cũng là vì Tiểu Hàn báo lại sao?”
Cổ Mộc Hàn cười toe toét “bác cả cũng ngồi đi ạ!”
Cổ Mộc Ngôn lạnh giọng lên tiếng “thanh tra Cố không thấy lạ sao?”
Cố Hiểu Đình khó hiểu nhìn Cổ Mộc Ngôn “Cổ Đại Tướng muốn nói gì?”
Cổ Mộc Ngôn cười khẩy “con dâu của thanh tra Cố có mặt ở Từ gia và còn tỏ thái độ mình là gia chủ của họ Từ!”
Từ Diện Tư ngỡ ngàng, nghe Cổ Mộc Ngôn nhắc đến thì anh mới nhận ra…đúng là Cổ Mộc Hàn đang làm gia chủ “nhưng nhìn cô ấy cũng ra vẻ lắm, rất phù hợp với vai trò nữ chủ nhân của Từ gia”.
Cố Hiểu Đình nhìn Cổ Mộc Hàn, mắt ông trở nên đượm buồn, lòng chua chát “đúng vậy…chỉ còn thiếu chút nữa thôi thì Cổ Mộc Hàn đã trở thành con dâu của ông, nhưng giờ con trai ông lại chưa thể xác định được sống hay chết, mấy tháng trời trôi qua rồi vẫn cứ nằm yên bất động trên giường”.
Cổ Mộc Ngôn cười cười khi quan sát sắc mặt Cố Hiểu Đình.
Không riêng gì Cố Hiểu Đình, mà ngay cả Từ Diện Tư cũng cảm thấy ngột ngạt trước câu nói của Cổ Mộc Ngôn.
Cổ Mộc Hàn khẽ lên tiếng “bác Cố đừng nghe những lời bác cả của cháu nói, tấm lòng của cháu đối với Yên Thành có trời đất chứng giám. Thật ra hôm nay nội muốn đến Từ gia chơi nên bảo cháu đưa bà đến. Vừa đến nơi thì cháu đã thấy được cảnh tượng trước mắt, vì quá sợ hãi, cháu không biết làm thế nào nên mới gọi điện cho bác Cố”
Từ Diện Tư há hốc mồm “nhóc con này nói câu nào cũng thấu tình đạt lý, dù là đóng kịch thì cũng là những lời kịch đầy hoa mỹ, chẳng trách lại mời được Cố Hiểu Đình đến đây”.
Nhìn nét mặt xinh đẹp dịu dàng cộng thêm sự lo sợ của Cổ Mộc Hàn, Cố Hiểu Đình thấy lòng mình vô vàn xót xa “Tiểu Hàn, bác tin cháu”.
Cố Hiểu Đình nhìn Cổ Mộc Ngôn rồi khẽ cười “Cổ Đại Tướng, tôi nghĩ ngài nên đưa vũ khí trở về, ngài làm như thế này…được gọi là phạm pháp đấy, ngài cũng biết tình hình hiện tại của ngài rồi còn gì. Cố Hiểu Đình tôi cũng vì mối giao tình giữa hai nhà Cổ và Cố nên mới nhắc nhở Cổ Đại Tướng”.
Cổ Mộc Ngôn siết chặt tay, lòng ông vô cùng căm phẫn “Cổ Mộc Hàn, con bé đã thay đổi hoàn toàn. Chẳng trách Mộc Anh nhắc nhở mình nên cẩn thận với con bé”.
‘Thanh tra Cố, ngài tin lời Tiểu Hàn nói sao?’
Cố Hiểu Đình cười lạnh “lời con bé không đáng để tin sao?”
‘Tôi nghi ngờ mẹ tôi bị bắt cóc! Mà kẻ bắt cóc mẹ tôi lại chính là Từ Diện Tư, và kẻ thông đồng’.
Cố Hiểu Đình tức giận quát “đủ rồi Cổ Đại Tướng, ngài không nghe thấy Tiểu Hàn nói gì sao? Cổ lão phu nhân bảo Tiểu Hàn đưa bà đến Từ gia chơi…”
‘Tiểu Hàn nói như vậy mà ngài thanh tra cũng tin sao?’
Cộp…cộp…
Nghe có tiếng gậy gộc khua xuống mặt sàn, mọi người thôi tranh cãi và dồn ánh mắt về phía phát ra âm thanh của tiếng gậy khua.
Cổ Mộc Ngôn cười tươi “mẹ…”
Cổ Mộc Xuyên cũng vui mừng thốt lên “nội!”
Cổ lão phu nhân lạnh lùng lên tiếng “các người to tiếng như vậy để làm gì? Cho cả thiên hạ này biết sao?”
Cổ Mộc Ngôn nhanh chân tiến đến bên cạnh Cổ lão phu nhân và đỡ bà ngồi xuống “mẹ!”
Cổ lão phu nhân đưa mắt nhìn quanh, thấy Cố Hiểu Đình đang ngồi trầm tư, bà lại đưa mắt nhìn Từ Diện Tư rồi ngồi nghiêm mặt.
Cố Hiểu Đình ôn tồn lên tiếng “Cổ lão phu nhân, người khỏe chứ?”
*Haiz…ta tuổi già sức yếu, nay ốm mai đau.
‘Cổ lão phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe!’
*Lão cảm ơn Cố thanh tra.
Cố Hiểu Đình khẽ gật đầu “Cổ lão phu nhân cũng đến Từ gia làm khách sao?”
*Đương nhiên rồi, lão rất quý Tư Tư, đã lâu rồi không thấy nó ghé qua thăm nên ta bảo Tiểu Hàn đưa ta đến.
Cố Hiểu Đình cười hiền hoà, ông nhìn Cổ Mộc Ngôn rồi khẽ lên tiếng “Ngài Đại Tướng nghe rõ những lời Cổ lão phu nhân vừa nói rồi chứ?”
Cổ Mộc Ngôn nhíu mày “mẹ, mẹ không cần phải bao che cho loại người xấu xa này”.
*Mộc Ngôn, con đang nói gì vậy?
‘Mẹ!’
Cổ Mộc Hàn khẽ cười nhưng không lên tiếng.
Từ Diện Tư càng lúc càng thấy Cổ Mộc Hàn làm việc rất cẩn thận…“Hừ…nhóc con này, lời thoại cũng đã soạn sẵn cho Cổ lão phu nhân rồi còn gì”.
Mọi người đều im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề bội phần.
Từ Diện Tư lúc này mới bắt đầu lên tiếng “Đại Tướng, tôi nghĩ là ngài đã hiểu nhầm gì đó rồi. Hy vọng ngài nên cho quân đội rút lui, chuyện này hôm nay Từ Diện Tư tôi mắt nhắm mắt mở cho qua…nể mặt Cổ lão phu nhân, Từ Diện Tư tôi không truy cứu”.
Cố Hiểu Đình cũng cho rằng Từ Diện Tư nói đúng…“ông chủ Từ đã nhân nhượng như vậy thì chúng ta cũng nên…chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá thôi. Nói gì thì chúng ta cũng đã từng có giao tình, không nên làm lớn chuyện”.
Cổ lão phu nhân nhìn Cổ Mộc Ngôn “Mộc Ngôn, con nên nghe theo lời của Cố thanh tra”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương