Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 5: Xin tiền tài trợ
'Hàn Hàn, hay là bà về xin tài trợ từ ba bà đi, tôi nghĩ là ba của bà nhất định sẽ ra tay giúp đỡ bà'
- Hừ...tôi đâu có ngốc mà lấy tiền nhà mình đem cho thiên hạ vậy chứ.
'Chứ mình đã ghé qua mấy doanh nghiệp rồi, họ tài trợ chúng ta như bố thí ăn mày á. Bà xem, có mấy đồng thế này còn chưa đủ cho tôi với bà ăn bữa cơm trưa!'
Cổ Mộc Hàn không nói gì. Cô lặng lẽ đi phía trước, Tang Manh lủi thủi theo sau...cả hai vừa đói vừa mệt.
'Hàn Hàn, hay là mình cứ đi ăn trưa trước đã!'
- Được!
Cả hai cùng ghé vào quán cốc ven đường.
'Có chắc chắn là bà muốn ngồi đây ăn trưa không vậy Hàn Hàn?'
- Có vấn đề gì à?
'Tôi thì không, nhưng một thiên kim tiểu thư như bà...thì có chút không ổn đó!'
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “đói thì ăn, khát thì uống. Để ý nhiều làm gì!”
- Chủ quán...cho tôi hai tô mì siêu cay.
//Được...hai cô đợi cho một lúc.
Tang Manh cảm thấy cô bạn nhỏ của mình càng thân thiện và đáng yêu hơn. Cả hai chỉ quen biết nhau từ đầu năm học đến giờ. Tang Manh là người của thành phố S, cũng là con gái của một viên chức địa phương...cô đổ vào đại học A, đến đây thì cô được quen biết với Cổ Mộc Hàn. Lúc đầu thì cô cũng kiêng dè Cổ Mộc Hàn vì Cổ Mộc Hàn là đệ nhất thiên kim chốn thủ đô.
'Hàn Hàn!'
- Sao?
'Tôi cảm thấy bà rất bình dị, không kiêu căng như những cô tiểu thư nhà giàu khác'
- Ờ! Tôi có gì để mà kiêu căng...tất cả đều là của ba tôi, bản thân tôi vẫn còn hai bàn tay trắng, vẫn còn ăn bám ba tôi. Thì tại sao tôi lại phải kiêu căng khi tôi chưa làm được tích sự gì.
//Ha ha...cô bé à, cô thật thú vị. Nhưng những gì cô nói thì hoàn toàn đúng....nào...mì của hai cô đây.
- Cảm ơn chủ quán.
'Cảm ơn!'
//Chúc hai cô ngon miệng!
'Hàn Hàn à! Nửa ngày trôi qua rồi, mà chúng ta chỉ xin được vài đồng. Tuần sau là đến hội thao rồi!'
- Lo ăn đi.
'Nhưng!'
Cổ Mộc Hàn bực quá, gác đũa!
- Nếu cái tên Mộ Học Nhữ kia muốn được nhiều tiền thì hắn tự mình đi xin. Khả năng của Cổ Mộc Hàn tôi chỉ đến đó thôi.
Tang Manh không dám lên tiếng. Chỉ cúi đầu ăn mì, cô thấy được Cổ Mộc Hàn đã thật sự tức giận.
…………
Trong chuyến đi công tác trở về, Từ Diện Tư ngồi cho Hàn Du lái xe. Anh thật sự đang rất mệt mỏi, gần đây áp lực công việc quá lớn khiến anh không kịp thở. Từ Diện Tư nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua kính xe, từng khóm hoa ven đường đang nở rộ dưới ánh mặt trời. Thời tiết tháng ba mát mẻ nên cây cối vẫn tốt tươi.
Từng cảnh vật cứ thế trôi qua mắt anh nhanh một đoạn phim chiếu về khung cảnh thiên nhiên.
*Già!
“Hửm?”
*Giờ chúng ta đi đâu đây già?
“Đại học A”
Hàn Du há hốc mồm “khi khổng khi không già đến đại học A làm gì?”
Từ Diện Tư giật mình “mình đến đó làm gì chứ?”
“Quay xe!”
Hàn Du khó hiểu “quay xe?”
“Quay”
Hàn Du khẽ thở dài rồi từ từ quay đầu xe “gần đây già bị làm sao vậy chứ?”
Xe vẫn chạy với vận tốc vừa trên đường trở về Từ thị.
Từ Diện Tư cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, cộng thêm chút phiền não.
“Dừng xe!”
Két...
Hàn Du nhanh chóng phanh xe.
'Già sao vậy?'
Từ Diện Tư nhìn ra quán mì cay ven đường, nơi đó có hai cô bé đang ngồi ăn. Anh nhìn không chớp mắt, anh có cảm giác như hai cô bé kia ăn rất ngon.
'Già, già muốn ăn mì cay à?'
“Chạy đi!”
'Ồ!'
Hàn Du nhíu mày, anh thấy gần đây Từ Diện Tư cứ sao sao ấy, lạ lùng lắm nhưng anh không biết lạ chỗ nào “chẳng lẽ già bị trúng tà!”
Từ Diện Tư luyến tiếc nhìn vào quán thêm một lần rồi mới cam tâm rời đi.
……………
*Hàn Hàn!
Cổ Mộc Hàn khựng bước “phó chủ tịch Mộ”
*Thôi nào, gọi anh là Học Nhữ được rồi!
- Ờ...hay để em gọi là anh Mộ vậy.
Mộ Học Nhữ hài lòng gật đầu “ừ, vậy cũng được!”
- Anh Mộ đang tìm em đúng không?
*Đúng vậy, anh định hỏi thăm tình hình của việc xin tài trợ.
- Vẫn chưa đủ mua trà đá cho trường.
Mộ Học Nhữ thở dài “anh cũng vậy thôi!”
Cổ Mộc Hàn nhìn Mộ Học Nhữ rồi bật cười “xem ra thì trường của chúng ta chỉ có thể uống trà đá mà thôi!”
Mộ Học Nhữ cũng phì cười “đành vậy rồi!”
- Không doanh nghiệp nào chịu đứng ra làm tài trợ chính, họ chỉ quyên góp một ít...xem như là chút tấm lòng.
'Vậy em có dự định gì không Hàn Hàn?'
- Em không có kinh nghiệm trong việc này, thế anh Mộ có ý kiến gì không?
'Anh định nhờ ba anh làm nhà tài trợ chính!'
Cả hai cùng đi cùng bàn công việc, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại tưởng Cổ Mộc Hàn và Mộ Học Nhữ đang yêu đương tình tứ.
Két...
Tiếng phanh xe chói tai.
Mộ Học Nhữ quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau rồi khẽ lí rí “giàu có thì có quyền kiêu căng như vậy sao?”
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng liếc qua chiếc xe, rồi không khỏi ngỡ ngàng “là xe của chú ấy, mình không bị hoa mắt đấy chứ!”
Rất nhanh Cổ Mộc Hàn bị kéo mạnh và bị ném vào bên trong xe. Sự việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột...khiến cô vẫn còn ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.
*Hàn Hàn!
Mộ Học Nhữ đập đập vào xe...nhưng rất nhanh xe lăn bánh và rồi hun hút bóng.
'Mình đi đâu đây già?'
“Cổ gia!”
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “này...chú...chú muốn làm gì?”
“Trẻ con, chỉ mới từng ấy tuổi đầu đã bày đặt hẹn hò yêu đương!”
- Ai...ai hẹn hò yêu đương?
Từ Diện Tư lạnh mặt “còn muốn ngụy biện!”
- À, hoá ra là chú tưởng Cổ Mộc Hàn này đang hẹn hò yêu đương với cái tên thư sinh trói không nổi con gà đó à?
- Ha ha...
“Cô cười cái gì?”
- Dừng xe!
'Ơ...già...chuyện này...'
“Làm theo lời cô ấy đi!”
Hàn Du tấp xe vào ven đường.
Cổ Mộc Hàn mở cửa xe và nhanh chân bước xuống, cô mang theo cục tức rời đi. Còn không thèm nhìn lại người ngồi trong xe. Giờ này trong mắt cô không còn chú đẹp trai gì nữa cả...”hừ...đúng là tức chết mình mà!”
'Giờ sao già?'
“Đến Cổ gia”
'Ờ!'
- Hừ...tôi đâu có ngốc mà lấy tiền nhà mình đem cho thiên hạ vậy chứ.
'Chứ mình đã ghé qua mấy doanh nghiệp rồi, họ tài trợ chúng ta như bố thí ăn mày á. Bà xem, có mấy đồng thế này còn chưa đủ cho tôi với bà ăn bữa cơm trưa!'
Cổ Mộc Hàn không nói gì. Cô lặng lẽ đi phía trước, Tang Manh lủi thủi theo sau...cả hai vừa đói vừa mệt.
'Hàn Hàn, hay là mình cứ đi ăn trưa trước đã!'
- Được!
Cả hai cùng ghé vào quán cốc ven đường.
'Có chắc chắn là bà muốn ngồi đây ăn trưa không vậy Hàn Hàn?'
- Có vấn đề gì à?
'Tôi thì không, nhưng một thiên kim tiểu thư như bà...thì có chút không ổn đó!'
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “đói thì ăn, khát thì uống. Để ý nhiều làm gì!”
- Chủ quán...cho tôi hai tô mì siêu cay.
//Được...hai cô đợi cho một lúc.
Tang Manh cảm thấy cô bạn nhỏ của mình càng thân thiện và đáng yêu hơn. Cả hai chỉ quen biết nhau từ đầu năm học đến giờ. Tang Manh là người của thành phố S, cũng là con gái của một viên chức địa phương...cô đổ vào đại học A, đến đây thì cô được quen biết với Cổ Mộc Hàn. Lúc đầu thì cô cũng kiêng dè Cổ Mộc Hàn vì Cổ Mộc Hàn là đệ nhất thiên kim chốn thủ đô.
'Hàn Hàn!'
- Sao?
'Tôi cảm thấy bà rất bình dị, không kiêu căng như những cô tiểu thư nhà giàu khác'
- Ờ! Tôi có gì để mà kiêu căng...tất cả đều là của ba tôi, bản thân tôi vẫn còn hai bàn tay trắng, vẫn còn ăn bám ba tôi. Thì tại sao tôi lại phải kiêu căng khi tôi chưa làm được tích sự gì.
//Ha ha...cô bé à, cô thật thú vị. Nhưng những gì cô nói thì hoàn toàn đúng....nào...mì của hai cô đây.
- Cảm ơn chủ quán.
'Cảm ơn!'
//Chúc hai cô ngon miệng!
'Hàn Hàn à! Nửa ngày trôi qua rồi, mà chúng ta chỉ xin được vài đồng. Tuần sau là đến hội thao rồi!'
- Lo ăn đi.
'Nhưng!'
Cổ Mộc Hàn bực quá, gác đũa!
- Nếu cái tên Mộ Học Nhữ kia muốn được nhiều tiền thì hắn tự mình đi xin. Khả năng của Cổ Mộc Hàn tôi chỉ đến đó thôi.
Tang Manh không dám lên tiếng. Chỉ cúi đầu ăn mì, cô thấy được Cổ Mộc Hàn đã thật sự tức giận.
…………
Trong chuyến đi công tác trở về, Từ Diện Tư ngồi cho Hàn Du lái xe. Anh thật sự đang rất mệt mỏi, gần đây áp lực công việc quá lớn khiến anh không kịp thở. Từ Diện Tư nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua kính xe, từng khóm hoa ven đường đang nở rộ dưới ánh mặt trời. Thời tiết tháng ba mát mẻ nên cây cối vẫn tốt tươi.
Từng cảnh vật cứ thế trôi qua mắt anh nhanh một đoạn phim chiếu về khung cảnh thiên nhiên.
*Già!
“Hửm?”
*Giờ chúng ta đi đâu đây già?
“Đại học A”
Hàn Du há hốc mồm “khi khổng khi không già đến đại học A làm gì?”
Từ Diện Tư giật mình “mình đến đó làm gì chứ?”
“Quay xe!”
Hàn Du khó hiểu “quay xe?”
“Quay”
Hàn Du khẽ thở dài rồi từ từ quay đầu xe “gần đây già bị làm sao vậy chứ?”
Xe vẫn chạy với vận tốc vừa trên đường trở về Từ thị.
Từ Diện Tư cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, cộng thêm chút phiền não.
“Dừng xe!”
Két...
Hàn Du nhanh chóng phanh xe.
'Già sao vậy?'
Từ Diện Tư nhìn ra quán mì cay ven đường, nơi đó có hai cô bé đang ngồi ăn. Anh nhìn không chớp mắt, anh có cảm giác như hai cô bé kia ăn rất ngon.
'Già, già muốn ăn mì cay à?'
“Chạy đi!”
'Ồ!'
Hàn Du nhíu mày, anh thấy gần đây Từ Diện Tư cứ sao sao ấy, lạ lùng lắm nhưng anh không biết lạ chỗ nào “chẳng lẽ già bị trúng tà!”
Từ Diện Tư luyến tiếc nhìn vào quán thêm một lần rồi mới cam tâm rời đi.
……………
*Hàn Hàn!
Cổ Mộc Hàn khựng bước “phó chủ tịch Mộ”
*Thôi nào, gọi anh là Học Nhữ được rồi!
- Ờ...hay để em gọi là anh Mộ vậy.
Mộ Học Nhữ hài lòng gật đầu “ừ, vậy cũng được!”
- Anh Mộ đang tìm em đúng không?
*Đúng vậy, anh định hỏi thăm tình hình của việc xin tài trợ.
- Vẫn chưa đủ mua trà đá cho trường.
Mộ Học Nhữ thở dài “anh cũng vậy thôi!”
Cổ Mộc Hàn nhìn Mộ Học Nhữ rồi bật cười “xem ra thì trường của chúng ta chỉ có thể uống trà đá mà thôi!”
Mộ Học Nhữ cũng phì cười “đành vậy rồi!”
- Không doanh nghiệp nào chịu đứng ra làm tài trợ chính, họ chỉ quyên góp một ít...xem như là chút tấm lòng.
'Vậy em có dự định gì không Hàn Hàn?'
- Em không có kinh nghiệm trong việc này, thế anh Mộ có ý kiến gì không?
'Anh định nhờ ba anh làm nhà tài trợ chính!'
Cả hai cùng đi cùng bàn công việc, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại tưởng Cổ Mộc Hàn và Mộ Học Nhữ đang yêu đương tình tứ.
Két...
Tiếng phanh xe chói tai.
Mộ Học Nhữ quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau rồi khẽ lí rí “giàu có thì có quyền kiêu căng như vậy sao?”
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng liếc qua chiếc xe, rồi không khỏi ngỡ ngàng “là xe của chú ấy, mình không bị hoa mắt đấy chứ!”
Rất nhanh Cổ Mộc Hàn bị kéo mạnh và bị ném vào bên trong xe. Sự việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột...khiến cô vẫn còn ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.
*Hàn Hàn!
Mộ Học Nhữ đập đập vào xe...nhưng rất nhanh xe lăn bánh và rồi hun hút bóng.
'Mình đi đâu đây già?'
“Cổ gia!”
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “này...chú...chú muốn làm gì?”
“Trẻ con, chỉ mới từng ấy tuổi đầu đã bày đặt hẹn hò yêu đương!”
- Ai...ai hẹn hò yêu đương?
Từ Diện Tư lạnh mặt “còn muốn ngụy biện!”
- À, hoá ra là chú tưởng Cổ Mộc Hàn này đang hẹn hò yêu đương với cái tên thư sinh trói không nổi con gà đó à?
- Ha ha...
“Cô cười cái gì?”
- Dừng xe!
'Ơ...già...chuyện này...'
“Làm theo lời cô ấy đi!”
Hàn Du tấp xe vào ven đường.
Cổ Mộc Hàn mở cửa xe và nhanh chân bước xuống, cô mang theo cục tức rời đi. Còn không thèm nhìn lại người ngồi trong xe. Giờ này trong mắt cô không còn chú đẹp trai gì nữa cả...”hừ...đúng là tức chết mình mà!”
'Giờ sao già?'
“Đến Cổ gia”
'Ờ!'
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương