Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 6: Đến nhà làm khách
Cổ Mộc Hàn đang tức giận tột độ, cô vừa đi vừa đá vừa đạp những vật cản trên vỉa hè.
Những động tác dỗi hờn trẻ con như thế lại rơi vào tầm ngắm của Từ Diện Tư, anh bật cười.
Hàn Du đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Cổ Mộc Hàn đang lủi thủi dưới đường, rồi liếc sang nhìn Từ Diện Tư, anh không khỏi kinh ngạc khi thấy Từ Diện Tư cười hiền hoà như một vị thần “già...đã lâu rồi, tôi mới thấy già cười“.
Từ Diện Tư lạnh mặt “lái xe đi, có gì mà nhìn!”
'Mà già, tôi thấy già đặc biệt quan tâm đến cô nhóc nhà họ Cổ đó thì phải!'
“Làm gì có”
Hàn Du cười cười “hay là già để mắt đến Cổ thị rồi?”
Từ Diện Tư trầm ngâm không lên tiếng, trước giờ đúng là anh đã thâu tóm không ít doanh nghiệp của người khác, có lớn có nhỏ. Trước đây anh cũng đã từng nhắm vào Cổ thị, nhưng vì Cổ lão phu nhân rất quý mến anh, đương nhiên anh không còn chút tạp niệm nào với họ Cổ.
Thấy sắc mặt Từ Diện Tư đang u ám, Hàn Du cũng không dám nói thêm gì. Anh tập trung lái xe.
…………
'Tư Tư cứ tự nhiên như ở nhà mình là được!'
“Dạ!”
//Đại tiểu thư, cô về rồi.
Cổ lão phu nhân đặt tách trà xuống bàn “Tiểu Hàn của nội đã về rồi đấy à?”
- Con chào nội!
Cổ Mộc Hàn định chạy đến ôm nội mình, nhưng thấy Giả Thiên Thiên đang ngồi bên cạnh bà, và còn có cả Từ Diện Tư đang ngồi nhàn nhã uống trà. Cô lủi thủi đi về phía cầu thang.
'Tiểu Hàn của nội hôm nay sao thế?'
- Con xin lỗi nội, hôm nay con thấy mệt nên muốn được nghỉ ngơi.
*Tiểu Hàn thấy mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, dì bảo người làm hầm cho con ít canh gà tẩm bổ.
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt “dì để lại mà uống đi, tôi không thích canh gà!”
'Tiểu Hàn, dì con có lòng...sao con lại từ chối'.
Cổ Mộc Hàn không nói gì chỉ lướt nhanh lên bậc cuối cùng của cầu thang rồi chạy một mạch về phòng.
Từ Diện Tư nhìn theo cho đến khi bóng dáng bé nhỏ ấy khuất dạng.
Cổ lão phu nhân khẽ cười và lên tiếng “Hàn Hàn nhà bà tính khí rất nóng, với lại trước giờ con bé không mấy hoà hợp với mẹ kế. Tư Tư đừng chê cười!”
Từ Diện Tư nắm tay Cổ lão phu nhân “Dạ không sao“.
Mắt Giả Thiên Thiên rơm rớm nước!
Từ Diện Tư nhíu mày “Bà ơi, sao Hàn Hàn lại không hòa hợp với mẹ kế vậy bà?”
'Hôm nay, Tư Tư gọi mình là bà sao?'
Cổ lão phu nhân thoáng kinh ngạc trước cách xưng hô của Từ Diện Tư, nhưng bà chỉ cười cười rồi giả vờ như không hay biết gì.
'Haiz...năm xưa con bé còn quá nhỏ nên nó không hiểu chuyện, trong đầu nó cứ nghĩ là do Thiên Thiên xuất hiện giữa cuộc hôn nhân của ba mẹ nó nên khiến mẹ nó ưu phiền sinh bệnh mà qua đời'.
“Ra là vậy! Thế sao cả nhà mình lại không giải thích cho cô bé hiểu?”
'Haiz...bà đã nhiều lần muốn nói cho nó hiểu, nhưng nó không chịu lắng nghe, chỉ cần thấy mặt Thiên Thiên là nó đã nổi cáu nổi cộm, vậy thì còn nói thêm được điều gì nữa chứ!'
“Nhưng cứ để thế này thì không ổn lắm đâu!”
Cổ lão phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Giả Thiên Thiên “thiệt thòi cho con rồi con dâu!”
Giả Thiên Thiên càng khóc nức nở “con không sao...mẹ hiểu cho con là được, Hàn Hàn còn nhỏ...từ từ rồi con bé sẽ hiểu“.
Cổ lão phu nhân gật đầu!
Từ Diện Tư không nói gì, anh chỉ nhìn về phía cầu thang “nhóc con này...đóng quân trong phòng không chịu ra ngoài!”
Cổ lão phu nhân quan sát từng cử chỉ của Từ Diện Tư rồi bà cười cười “lẽ nào Tư Tư thích Tiểu Hàn“.
“Không còn sớm nữa, con phải về đây bà”
'Tư Tư phải về rồi sao?'
“Hôm khác con lại đến thăm bà“.
'Ừ, con đi đường cẩn thận!'
“Dạ!”
*Để em đưa anh ra cổng.
Từ Diện Tư khẽ ừ.
*Tư Tư!
“Có chuyện gì?”
*Em thấy anh để tâm đến Cổ Mộc Hàn, đúng không ạ?
Từ Diện Tư nhíu mày “đừng nói linh tinh”
*Em không nói linh tinh, em có thể nhìn ra được điều đó mà.
“Tôi cấm em nói năng xằng bậy!”
*Em nói năng xằng bậy sao?
Mắt Giả Thiên Thiên đượm buồn “trước đây anh chưa từng đối với em như vậy, hôm nay em nhận thấy được...đôi mắt anh nhìn Cổ Mộc Hàn rất dịu dàng, còn chứa đầy những quan tâm lo lắng“.
“Không có!”
Từ Diện Tư sải bước đi về phía đổ xe, anh không muốn để tâm đến Giả Thiên Thiên và những lời nói của cô.
*Tư Tư!
………………
Tầng cao nhất của tòa nhà nguy nga cổ kính, là nơi ngồi làm việc của Từ Diện Tư.
Sau một ngày dài vật vã với cả núi công việc, Từ Diện Tư ngước lên nhìn đồng hồ treo tường rồi không khỏi nhíu mày...khi thấy kim đồng hồ đã điểm sáu giờ chiều. Anh bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố đang tấp nập người qua lại, những ánh đèn neon vừa lên khiến cho đường phố càng thêm phần xa hoa.
Đối diện bên kia đường là giang sơn của họ Cổ, nơi đó Cổ Mộc Anh cũng là vua một cõi.
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm về phía đối diện thêm một lúc rồi chợt cong môi cười.
'Già!'. Đam Mỹ Cổ Đại
“Có chuyện gì?”
'Tôi nghe nói Cổ đại tiểu thư mấy hôm nay luon lặn lội khắp nơi để tìm nhà tài trợ chính cho hội thao sắp tới!'
“Thế à?'
Những động tác dỗi hờn trẻ con như thế lại rơi vào tầm ngắm của Từ Diện Tư, anh bật cười.
Hàn Du đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Cổ Mộc Hàn đang lủi thủi dưới đường, rồi liếc sang nhìn Từ Diện Tư, anh không khỏi kinh ngạc khi thấy Từ Diện Tư cười hiền hoà như một vị thần “già...đã lâu rồi, tôi mới thấy già cười“.
Từ Diện Tư lạnh mặt “lái xe đi, có gì mà nhìn!”
'Mà già, tôi thấy già đặc biệt quan tâm đến cô nhóc nhà họ Cổ đó thì phải!'
“Làm gì có”
Hàn Du cười cười “hay là già để mắt đến Cổ thị rồi?”
Từ Diện Tư trầm ngâm không lên tiếng, trước giờ đúng là anh đã thâu tóm không ít doanh nghiệp của người khác, có lớn có nhỏ. Trước đây anh cũng đã từng nhắm vào Cổ thị, nhưng vì Cổ lão phu nhân rất quý mến anh, đương nhiên anh không còn chút tạp niệm nào với họ Cổ.
Thấy sắc mặt Từ Diện Tư đang u ám, Hàn Du cũng không dám nói thêm gì. Anh tập trung lái xe.
…………
'Tư Tư cứ tự nhiên như ở nhà mình là được!'
“Dạ!”
//Đại tiểu thư, cô về rồi.
Cổ lão phu nhân đặt tách trà xuống bàn “Tiểu Hàn của nội đã về rồi đấy à?”
- Con chào nội!
Cổ Mộc Hàn định chạy đến ôm nội mình, nhưng thấy Giả Thiên Thiên đang ngồi bên cạnh bà, và còn có cả Từ Diện Tư đang ngồi nhàn nhã uống trà. Cô lủi thủi đi về phía cầu thang.
'Tiểu Hàn của nội hôm nay sao thế?'
- Con xin lỗi nội, hôm nay con thấy mệt nên muốn được nghỉ ngơi.
*Tiểu Hàn thấy mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, dì bảo người làm hầm cho con ít canh gà tẩm bổ.
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt “dì để lại mà uống đi, tôi không thích canh gà!”
'Tiểu Hàn, dì con có lòng...sao con lại từ chối'.
Cổ Mộc Hàn không nói gì chỉ lướt nhanh lên bậc cuối cùng của cầu thang rồi chạy một mạch về phòng.
Từ Diện Tư nhìn theo cho đến khi bóng dáng bé nhỏ ấy khuất dạng.
Cổ lão phu nhân khẽ cười và lên tiếng “Hàn Hàn nhà bà tính khí rất nóng, với lại trước giờ con bé không mấy hoà hợp với mẹ kế. Tư Tư đừng chê cười!”
Từ Diện Tư nắm tay Cổ lão phu nhân “Dạ không sao“.
Mắt Giả Thiên Thiên rơm rớm nước!
Từ Diện Tư nhíu mày “Bà ơi, sao Hàn Hàn lại không hòa hợp với mẹ kế vậy bà?”
'Hôm nay, Tư Tư gọi mình là bà sao?'
Cổ lão phu nhân thoáng kinh ngạc trước cách xưng hô của Từ Diện Tư, nhưng bà chỉ cười cười rồi giả vờ như không hay biết gì.
'Haiz...năm xưa con bé còn quá nhỏ nên nó không hiểu chuyện, trong đầu nó cứ nghĩ là do Thiên Thiên xuất hiện giữa cuộc hôn nhân của ba mẹ nó nên khiến mẹ nó ưu phiền sinh bệnh mà qua đời'.
“Ra là vậy! Thế sao cả nhà mình lại không giải thích cho cô bé hiểu?”
'Haiz...bà đã nhiều lần muốn nói cho nó hiểu, nhưng nó không chịu lắng nghe, chỉ cần thấy mặt Thiên Thiên là nó đã nổi cáu nổi cộm, vậy thì còn nói thêm được điều gì nữa chứ!'
“Nhưng cứ để thế này thì không ổn lắm đâu!”
Cổ lão phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Giả Thiên Thiên “thiệt thòi cho con rồi con dâu!”
Giả Thiên Thiên càng khóc nức nở “con không sao...mẹ hiểu cho con là được, Hàn Hàn còn nhỏ...từ từ rồi con bé sẽ hiểu“.
Cổ lão phu nhân gật đầu!
Từ Diện Tư không nói gì, anh chỉ nhìn về phía cầu thang “nhóc con này...đóng quân trong phòng không chịu ra ngoài!”
Cổ lão phu nhân quan sát từng cử chỉ của Từ Diện Tư rồi bà cười cười “lẽ nào Tư Tư thích Tiểu Hàn“.
“Không còn sớm nữa, con phải về đây bà”
'Tư Tư phải về rồi sao?'
“Hôm khác con lại đến thăm bà“.
'Ừ, con đi đường cẩn thận!'
“Dạ!”
*Để em đưa anh ra cổng.
Từ Diện Tư khẽ ừ.
*Tư Tư!
“Có chuyện gì?”
*Em thấy anh để tâm đến Cổ Mộc Hàn, đúng không ạ?
Từ Diện Tư nhíu mày “đừng nói linh tinh”
*Em không nói linh tinh, em có thể nhìn ra được điều đó mà.
“Tôi cấm em nói năng xằng bậy!”
*Em nói năng xằng bậy sao?
Mắt Giả Thiên Thiên đượm buồn “trước đây anh chưa từng đối với em như vậy, hôm nay em nhận thấy được...đôi mắt anh nhìn Cổ Mộc Hàn rất dịu dàng, còn chứa đầy những quan tâm lo lắng“.
“Không có!”
Từ Diện Tư sải bước đi về phía đổ xe, anh không muốn để tâm đến Giả Thiên Thiên và những lời nói của cô.
*Tư Tư!
………………
Tầng cao nhất của tòa nhà nguy nga cổ kính, là nơi ngồi làm việc của Từ Diện Tư.
Sau một ngày dài vật vã với cả núi công việc, Từ Diện Tư ngước lên nhìn đồng hồ treo tường rồi không khỏi nhíu mày...khi thấy kim đồng hồ đã điểm sáu giờ chiều. Anh bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố đang tấp nập người qua lại, những ánh đèn neon vừa lên khiến cho đường phố càng thêm phần xa hoa.
Đối diện bên kia đường là giang sơn của họ Cổ, nơi đó Cổ Mộc Anh cũng là vua một cõi.
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm về phía đối diện thêm một lúc rồi chợt cong môi cười.
'Già!'. Đam Mỹ Cổ Đại
“Có chuyện gì?”
'Tôi nghe nói Cổ đại tiểu thư mấy hôm nay luon lặn lội khắp nơi để tìm nhà tài trợ chính cho hội thao sắp tới!'
“Thế à?'
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương