Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 7: Đến Từ thị quậy phá
Manh Manh, bà nhanh chân lên đi...nốt hôm nay nữa rồi thôi.
'Hàn Hàn à! Có thật là hết hôm nay nữa rồi thôi không?'
- Ừm! Bổn tiểu thư ta chán ngán rồi.
'Nhưng có được mấy đồng đâu?'
- Uống trà đá vậy.
'Cả trường uống trà đá sao?'
- Được trà đá uống đã mừng rồi.
'Không biết phía phó chủ tịch Mộ thế nào rồi nữa!'
- Lo làm gì những chuyện chả liên quan đến mình.
Cổ Mộc Hàn ngồi bệt xuống vỉa hè vì đôi chân đang mỏi nhừ, tay cô đấm bóp nhẹ nhàng vào đôi chân.
Tang Manh cũng ngồi xuống bên cạnh!
'Hàn Hàn nhìn kìa!'
- Nhìn gì?
'Bà thấy tòa nhà cao tầng kia không?'
- Tòa nào?
'Tòa nhà đối diện với Cổ thị của bà đó!'
Cổ Mộc Hàn đưa mắt nhìn về phía tòa nhà mà Tang Manh chỉ “ừ...rồi thế nào?”
'Đó là Từ thị, chủ nhân của nơi đó tên là Từ Diện Tư. Tôi nghe ba tôi kể...ông chủ của nơi đó đẹp trai anh tuấn và giàu có nhất nhì Hoa Hạ!'
- Rồi thì liên quan gì đến chúng ta?
Tang Manh đen mặt “bà đúng là rất biết cách làm người khác cụt hứng!”
'Chúng ta đi tiếp thôi Hàn Hàn, sắp hết ngày rồi '
Cổ Mộc Hàn gãi gãi mũi “họ Từ giàu như vậy, hay mình vào đó xin họ bố thí cho vài đồng nhỉ!”
'Hàn Hàn, bà quên đi...chủ nhân của Từ thị nổi tiếng máu lạnh, lại còn nổi tiếng tàn độc. Tôi với bà vào đó xin à? Tôi nghĩ chúng ta chưa được vào cổng thì đã bị ném ra đường rồi!'
- Ở thủ đô này có người dám ném con gái của Cổ Mộc Anh sao?
Tang Manh nhún vai!
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt đi về phía tòa nhà nguy nga cổ kính của họ Từ...”là Từ Diện Tư chứ gì? Tàn độc nhất Hoa Hạ chứ gì? Vậy để bổn tiểu thư ta xem Từ Diện Tư ba đầu sáu tay thế nào!”
'Nè...Hàn Hàn!'
Tang Manh lạch bạch chạy theo sau...
…………
Cốc...
Cốc...
Cốc....
*Già ơi...
Từ Diện Tư nhíu mày!
Cốc...
*Già ơi già!
“Vào đi!”
Nhìn Hàn Du thở hồng hộc, Từ Diện Tư lạnh mặt “cậu bị đuổi giết à?”
*Già, Cổ đại tiểu thư muốn gặp già.
“Gặp ta?”
Hàn Du gật đầu!
“Gặp ta làm gì?”
'Tôi cũng không rõ!”
“Cô ta đang ở đâu?”
'Bảo vệ không cho cô ta vào nhưng cô ta vẫn xông vào, hiện đang quậy tưng bừng dưới sảnh!'
“Quậy!''
Hàn Du gật đầu!
Từ Diện Tư nhanh chân đi về phía thang máy, đây là thang máy dành riêng cho Từ Diện Tư.
//Cô bé à! Chủ tịch không phải là người mà ai muốn gặp cũng có thể gặp.
'Hàn Hàn, chúng ta đi thôi'
- Manh Manh, tôi sẽ không đi đâu cả, tôi muốn gặp Từ Diện Tư.
Tang Manh đỡ trán “trời ạ!”
//Xin tiểu thư đi cho, chủ tịch sẽ không gặp cô đâu.
Cổ Mộc Hàn ngồi bệt ra đất “hu...hu...Từ Diện Tư, anh nhanh ra đây cho tôi!”
*Xảy ra chuyện gì?
Nhân viên quầy tiếp tân ấp úng lên tiếng “thưa quản lý, vị tiểu thư này nhất quyết đòi gặp chủ tịch cho bằng được“.
- Hu...hu...
Nhìn Cổ Mộc Hàn đang ngồi khóc lóc thảm thương, anh quản lý trẻ thoáng chạnh lòng “này cô bé, có gì thì từ từ rồi nói...đứng lên trước đã...ngồi trên sàn đất thế này kỳ lắm!”
- Hu...hu...tên khốn Từ Diện Tư khiến tôi mang thai rồi bỏ trốn...hu hu...
Mọi người kinh ngạc...”mang thai sao?”
//Cô bé này mang thai cùng chủ tịch thật sao?
Từ Diện Tư đen mặt “mẹ kiếp...cô ta thật to gan, dám ở đây nói năng xằng bậy!”
Hàn Du che miệng cười khúc khích!
Từ Diện Tư liếc Hàn Du một cái sắc lạnh rồi bước lên vài bước...đứng trước mặt Cổ Mộc Hàn, mặt anh lạnh lùng u ám nhìn cô.
//Chủ tịch!
“Kéo cô ta ném ra ngoài!”
- Hu...hu...
- Hu...hu...
- Các người thấy chưa...chủ tịch của các người là loại qua cầu rút ván. Làm tôi mang thai rồi chối bỏ.
//Như vậy thì sao mà được.
//Đúng rồi! Tội cho con gái nhà người ta.
“Các người không có lỗ tai à? Tôi bảo các người ném cô ta ra ngoài!”
//Dạ chủ tịch!
Vài bảo vệ bước đến kéo Cổ Mộc Hàn lên, nhưng cô hất văng tất cả “đừng chạm vào tôi, hãy thu bàn tay gấu của các người lại!”
“Quậy phá đủ chưa hửm?”
- Chưa!
Cổ Mộc Hàn chợt hốt hoảng “giọng nói này...”
Cô ngước mặt lên nhìn rồi không khỏi ngỡ ngàng “là chú!”
Từ Diện Tư lạnh lùng quét mắt một vòng “các người không lo làm tốt việc của mình, vây quanh đây làm gì? Không thích làm nữa thì nộp đơn xin thôi việc cả đi“.
Tang Manh đỡ trán “thôi rồi!”
Cổ Mộc Hàn lén lút rời đi...
“Đứng lại!”
- Chú...chỉ là hiểu nhầm thôi ạ! Mà sao chú ở đây vậy? Chú làm việc ở đây à?
Mồm sáu miệng mười, Cổ Mộc Hàn cứ luyên thuyên!
Hàn Du chỉ biết đứng cười.
Từ Diện Tư kéo Cổ Mộc Hàn đi về phía thang máy...
- Này chú! Mộc Hàn còn có việc phải làm.
“Làm gì?”
- Mộc Hàn muốn tìm chủ tịch của chú.
Từ Diện Tư giật giật mi mắt “hừ...ta còn có chủ tịch sao?''
Hàn Du nhẹ bước theo sau, anh cảm thấy Cổ Mộc Hàn rất buồn cười “cũng có người dám chọc phá già!”
- Chú ơi!
“Câm miệng!”
- Chú tên gì?
“Câm miệng!”
Cửa thang máy vừa mở ra, Từ Diện Tư đẩy Cổ Mộc Hàn vào bên trong.
Cả hai im lặng cho đến khi lên đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Cổ Mộc Hàn bị Từ Diện Tư ném nằm ngửa ra sofa.
- A...a...
- Chú làm gì vậy chứ?
Từ Diện Tư không trả lời Cổ Mộc Hàn, anh đến bên bàn làm việc của mình và ngồi dựa lưng vào ghế.
- Chú không có miệng để nói hả?
“Cô đến đây làm gì?”
- Tìm chủ tịch của nơi này!
Từ Diện Tư đỡ trán “tìm chủ tịch của nơi này mà không biết chủ tịch của nơi này là ai, lại còn bảo là đã mang thai với chủ tịch của nơi này!”
Cổ Mộc Hàn nhìn quanh căn phòng một lượt rồi nhăn mặt như ăn phải chanh “này chú ơi, sao chú chỉ trang trí cho nơi này một màu đen thui vậy!”
So với nội thất màu đen của căn phòng thì mặt mày Từ Diện Tư càng đen hơn, vì anh trước giờ rất ghét người nói nhiều...mà Cổ Mộc Hàn lại nói luyên thuyên không ngừng.
'Hàn Hàn à! Có thật là hết hôm nay nữa rồi thôi không?'
- Ừm! Bổn tiểu thư ta chán ngán rồi.
'Nhưng có được mấy đồng đâu?'
- Uống trà đá vậy.
'Cả trường uống trà đá sao?'
- Được trà đá uống đã mừng rồi.
'Không biết phía phó chủ tịch Mộ thế nào rồi nữa!'
- Lo làm gì những chuyện chả liên quan đến mình.
Cổ Mộc Hàn ngồi bệt xuống vỉa hè vì đôi chân đang mỏi nhừ, tay cô đấm bóp nhẹ nhàng vào đôi chân.
Tang Manh cũng ngồi xuống bên cạnh!
'Hàn Hàn nhìn kìa!'
- Nhìn gì?
'Bà thấy tòa nhà cao tầng kia không?'
- Tòa nào?
'Tòa nhà đối diện với Cổ thị của bà đó!'
Cổ Mộc Hàn đưa mắt nhìn về phía tòa nhà mà Tang Manh chỉ “ừ...rồi thế nào?”
'Đó là Từ thị, chủ nhân của nơi đó tên là Từ Diện Tư. Tôi nghe ba tôi kể...ông chủ của nơi đó đẹp trai anh tuấn và giàu có nhất nhì Hoa Hạ!'
- Rồi thì liên quan gì đến chúng ta?
Tang Manh đen mặt “bà đúng là rất biết cách làm người khác cụt hứng!”
'Chúng ta đi tiếp thôi Hàn Hàn, sắp hết ngày rồi '
Cổ Mộc Hàn gãi gãi mũi “họ Từ giàu như vậy, hay mình vào đó xin họ bố thí cho vài đồng nhỉ!”
'Hàn Hàn, bà quên đi...chủ nhân của Từ thị nổi tiếng máu lạnh, lại còn nổi tiếng tàn độc. Tôi với bà vào đó xin à? Tôi nghĩ chúng ta chưa được vào cổng thì đã bị ném ra đường rồi!'
- Ở thủ đô này có người dám ném con gái của Cổ Mộc Anh sao?
Tang Manh nhún vai!
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt đi về phía tòa nhà nguy nga cổ kính của họ Từ...”là Từ Diện Tư chứ gì? Tàn độc nhất Hoa Hạ chứ gì? Vậy để bổn tiểu thư ta xem Từ Diện Tư ba đầu sáu tay thế nào!”
'Nè...Hàn Hàn!'
Tang Manh lạch bạch chạy theo sau...
…………
Cốc...
Cốc...
Cốc....
*Già ơi...
Từ Diện Tư nhíu mày!
Cốc...
*Già ơi già!
“Vào đi!”
Nhìn Hàn Du thở hồng hộc, Từ Diện Tư lạnh mặt “cậu bị đuổi giết à?”
*Già, Cổ đại tiểu thư muốn gặp già.
“Gặp ta?”
Hàn Du gật đầu!
“Gặp ta làm gì?”
'Tôi cũng không rõ!”
“Cô ta đang ở đâu?”
'Bảo vệ không cho cô ta vào nhưng cô ta vẫn xông vào, hiện đang quậy tưng bừng dưới sảnh!'
“Quậy!''
Hàn Du gật đầu!
Từ Diện Tư nhanh chân đi về phía thang máy, đây là thang máy dành riêng cho Từ Diện Tư.
//Cô bé à! Chủ tịch không phải là người mà ai muốn gặp cũng có thể gặp.
'Hàn Hàn, chúng ta đi thôi'
- Manh Manh, tôi sẽ không đi đâu cả, tôi muốn gặp Từ Diện Tư.
Tang Manh đỡ trán “trời ạ!”
//Xin tiểu thư đi cho, chủ tịch sẽ không gặp cô đâu.
Cổ Mộc Hàn ngồi bệt ra đất “hu...hu...Từ Diện Tư, anh nhanh ra đây cho tôi!”
*Xảy ra chuyện gì?
Nhân viên quầy tiếp tân ấp úng lên tiếng “thưa quản lý, vị tiểu thư này nhất quyết đòi gặp chủ tịch cho bằng được“.
- Hu...hu...
Nhìn Cổ Mộc Hàn đang ngồi khóc lóc thảm thương, anh quản lý trẻ thoáng chạnh lòng “này cô bé, có gì thì từ từ rồi nói...đứng lên trước đã...ngồi trên sàn đất thế này kỳ lắm!”
- Hu...hu...tên khốn Từ Diện Tư khiến tôi mang thai rồi bỏ trốn...hu hu...
Mọi người kinh ngạc...”mang thai sao?”
//Cô bé này mang thai cùng chủ tịch thật sao?
Từ Diện Tư đen mặt “mẹ kiếp...cô ta thật to gan, dám ở đây nói năng xằng bậy!”
Hàn Du che miệng cười khúc khích!
Từ Diện Tư liếc Hàn Du một cái sắc lạnh rồi bước lên vài bước...đứng trước mặt Cổ Mộc Hàn, mặt anh lạnh lùng u ám nhìn cô.
//Chủ tịch!
“Kéo cô ta ném ra ngoài!”
- Hu...hu...
- Hu...hu...
- Các người thấy chưa...chủ tịch của các người là loại qua cầu rút ván. Làm tôi mang thai rồi chối bỏ.
//Như vậy thì sao mà được.
//Đúng rồi! Tội cho con gái nhà người ta.
“Các người không có lỗ tai à? Tôi bảo các người ném cô ta ra ngoài!”
//Dạ chủ tịch!
Vài bảo vệ bước đến kéo Cổ Mộc Hàn lên, nhưng cô hất văng tất cả “đừng chạm vào tôi, hãy thu bàn tay gấu của các người lại!”
“Quậy phá đủ chưa hửm?”
- Chưa!
Cổ Mộc Hàn chợt hốt hoảng “giọng nói này...”
Cô ngước mặt lên nhìn rồi không khỏi ngỡ ngàng “là chú!”
Từ Diện Tư lạnh lùng quét mắt một vòng “các người không lo làm tốt việc của mình, vây quanh đây làm gì? Không thích làm nữa thì nộp đơn xin thôi việc cả đi“.
Tang Manh đỡ trán “thôi rồi!”
Cổ Mộc Hàn lén lút rời đi...
“Đứng lại!”
- Chú...chỉ là hiểu nhầm thôi ạ! Mà sao chú ở đây vậy? Chú làm việc ở đây à?
Mồm sáu miệng mười, Cổ Mộc Hàn cứ luyên thuyên!
Hàn Du chỉ biết đứng cười.
Từ Diện Tư kéo Cổ Mộc Hàn đi về phía thang máy...
- Này chú! Mộc Hàn còn có việc phải làm.
“Làm gì?”
- Mộc Hàn muốn tìm chủ tịch của chú.
Từ Diện Tư giật giật mi mắt “hừ...ta còn có chủ tịch sao?''
Hàn Du nhẹ bước theo sau, anh cảm thấy Cổ Mộc Hàn rất buồn cười “cũng có người dám chọc phá già!”
- Chú ơi!
“Câm miệng!”
- Chú tên gì?
“Câm miệng!”
Cửa thang máy vừa mở ra, Từ Diện Tư đẩy Cổ Mộc Hàn vào bên trong.
Cả hai im lặng cho đến khi lên đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Cổ Mộc Hàn bị Từ Diện Tư ném nằm ngửa ra sofa.
- A...a...
- Chú làm gì vậy chứ?
Từ Diện Tư không trả lời Cổ Mộc Hàn, anh đến bên bàn làm việc của mình và ngồi dựa lưng vào ghế.
- Chú không có miệng để nói hả?
“Cô đến đây làm gì?”
- Tìm chủ tịch của nơi này!
Từ Diện Tư đỡ trán “tìm chủ tịch của nơi này mà không biết chủ tịch của nơi này là ai, lại còn bảo là đã mang thai với chủ tịch của nơi này!”
Cổ Mộc Hàn nhìn quanh căn phòng một lượt rồi nhăn mặt như ăn phải chanh “này chú ơi, sao chú chỉ trang trí cho nơi này một màu đen thui vậy!”
So với nội thất màu đen của căn phòng thì mặt mày Từ Diện Tư càng đen hơn, vì anh trước giờ rất ghét người nói nhiều...mà Cổ Mộc Hàn lại nói luyên thuyên không ngừng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương