Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 74: Cổ Mộc Hàn không lung lay quyết định
‘Tiểu Hàn!’
- Ngoại, sao ngoại không ở trong phòng nghỉ ngơi? Ngoài này lạnh lắm.
Vân lão phu nhân khẽ cười “Tiểu Hàn!”
- Ngoại có chuyện quan trọng muốn nói với con sao?
‘Ừm!’
- Ngoại nói đi ạ!
‘Việc con sáp nhập Cổ thị vào Vân thị, ngoại hoàn toàn không có ý kiến gì vì dù là Cổ thị hay Vân thị…đều là của con, con có quyền quyết định tất cả vì con chính là người vận hành nó’.
- Ngoại muốn đề cập đến điều gì ạ?
‘Ngoại nghĩ ba của con sẽ rất khó chịu vì điều này!’
- Con không quan tâm đến cảm xúc của ông ấy.
‘Kìa Tiểu Hàn, Mộc Anh là ba của con…sao con lại…’
- Ông ấy không phải là ba của con.
Vân lão phu nhân kinh ngạc “Tiểu Hàn, đã xảy ra chuyện gì?”
- Ngoại, ngoại có biết nhiều về bác cả của con không?
‘Tiểu Hàn, sao tự dưng con lại hỏi về bác cả của con?’
- Con muốn biết thêm về bác ấy.
Vân lão phu nhân thở dài “Mộc Ngôn, nó là một người chính trực, khác hẳn với Mộc Anh”.
- Vậy bác cả và mẹ của con đã từng qua lại với nhau có đúng không ngoại?
Vân lão phu nhân trố mắt nhìn Cổ Mộc Hàn “kìa Tiểu Hàn, sao con lại biết được chuyện này?”
- Ngoại sao vậy ạ?
Vân lão phu nhân buồn phiền nhìn về phía xa xăm “Tiểu Hàn, chuyện đã qua rất lâu rồi, con không nhắc đến thì ngoại cũng thật sự quên mất”.
- Mẹ và bác cả từng có giai đoạn yêu nhau, là thật sao ngoại?
Vân lão phu nhân gật đầu “ừm! Đúng là có chuyện này, năm xưa ngoại cũng cực lực phản đối chuyện này…vì Mộc Ngôn nó đã là người có gia đình, ngoại không muốn mẹ con là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác”.
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn!
*Nhưng ngoại lại không ngờ, một ngày kia mẹ của con dẫn ba con về Vân gia và tuyên bố trước mọi người là sẽ kết hôn cùng với ba của con.
Nước mắt Cổ Mộc Hàn bất chợt rơi xuống “ngoại nghỉ ngơi đi nhé! Con có việc nên phải ra ngoài”.
‘Mà này Tiểu Hàn, lần này con về…Tư Tư không về cùng với con à?’
- Dạ không ạ! Anh ấy còn có nhiều việc cần phải giải quyết.
……………………
Mùa thu trên đất Bạch Thành thật sự quá yên bình, khiến cho người ta có cảm giác mình đang ở trong một bức tranh tuyệt đẹp nào đó. Cổ Mộc Hàn rời khỏi Vân gia thì men theo con đường mòn đi đến khe suối nhỏ, cô thích nhất là khe suối nhỏ này…lần nào về Bạch Thành, cô cũng ra đây đứng ngắm, mùa thu càng khiến nơi đây đẹp hơn vạn phần.
Vài chiếc lá vàng tung bay trong gió, vài cơn gió nhẹ man mát lạnh, vài sợi nắng vàng thưa thớt không đủ để sưởi ấm lòng người, chỉ như vậy thôi cũng vẽ lên được nét đẹp của mùa thu.
Đứng bên khe suối nhỏ thật lâu, mùa này nước dưới khe trong veo nhìn thấy được cả màu sắc của những con cá đang tung tăng bơi lội. Cổ Mộc Hàn cởi bỏ chiếc áo măng tô và chiếc mũ len xuống, cô đang tay hứng lấy cái mát lạnh của mùa thu, gió thu man mát lướt nhẹ qua làn da mềm mại của cô, khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn.
‘Tiểu Hàn!’
Nghe có giọng nói quen thuộc, Cổ Mộc Hàn quay đầu nhìn, thấy người đang đi về phía mình là Cổ Mộc Ngôn, tâm trạng cô liền trở nên hỗn loạn “người đó thật sự là ba ruột của mình sao?”
‘Tiểu Hàn, sao con lại đứng đây một mình vậy?’
- Dạ…con không sao, chỉ hóng gió thôi ạ!
‘Ghé quán trà phía trước, bác có chuyện muốn nói với con’.
Cổ Mộc Hàn thừa biết Cổ Mộc Ngôn muốn nói với cô chuyện gì, cô lạnh lùng lên tiếng “nếu bác cả muốn hỏi vì sao con lại sáp nhập Cổ thị vào Vân thị thì không cần thiết đâu ạ!”
Cổ Mộc Ngôn cảm nhận được Cổ Mộc Hàn đang khó chịu, nhưng ông vẫn tiếp tục hỏi “con có biết Cổ thị là tâm huyết cả một đời của ông nội con không?”
- Đương nhiên là con biết!
‘Vậy tại sao con lại…’.
Không đợi Cổ Mộc Ngôn nói hết câu, Cổ Mộc Hàn đã nhanh miệng cắt ngang “con không làm gì sai hay có lỗi gì, mà ai cũng hạch hỏi con là sao? Cổ thị vốn đã trở thành chiếc bình vỡ, chính một tay con thu mua từng mảnh vỡ ấy về, nó vốn là của con…tại sao từng người, từng người một lại cho rằng con đã làm sai?”
Cổ Mộc Ngôn nhíu mày!
- Có sai thì Cổ Mộc Anh mới làm sai…ông ta hết lần này đến lần khác ra tay sát hại con, dồn con vào đường chết.
‘Im miệng…con không thể nói ba của con như vậy, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, ba của con có phải súc sinh đâu mà lại làm ra những chuyện đó, con đừng có lúc nào cũng vu oan cho ba của con’.
- Oan…ông ấy oan lắm sao?
‘Con đừng nói những chuyện hoang đường đó nữa!’
- Hoang đường!
Cổ Mộc Hàn cười khổ “Ông ấy có phải là ba ruột của con đâu mà biết yêu thương!”
Cổ Mộc Ngôn hốt hoảng nhìn Cổ Mộc Hàn “con nói gì vậy?”
Cổ Mộc Hàn lủi thủi bỏ đi…“sau này bác cả đừng xen vào chuyện của con hay Cổ thị nữa, chỉ phí công vô ích thôi. Không ai có thể khiến cho con lay chuyển được đâu! Cổ thị và Vân thị đều đã không còn nữa!”
Cổ Mộc Ngôn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Cổ Mộc Hàn.
‘Tiểu Hàn nó nói gì chứ? Nó không phải là con ruột của Mộc Anh, chuyện này là sao?’
- Ngoại, sao ngoại không ở trong phòng nghỉ ngơi? Ngoài này lạnh lắm.
Vân lão phu nhân khẽ cười “Tiểu Hàn!”
- Ngoại có chuyện quan trọng muốn nói với con sao?
‘Ừm!’
- Ngoại nói đi ạ!
‘Việc con sáp nhập Cổ thị vào Vân thị, ngoại hoàn toàn không có ý kiến gì vì dù là Cổ thị hay Vân thị…đều là của con, con có quyền quyết định tất cả vì con chính là người vận hành nó’.
- Ngoại muốn đề cập đến điều gì ạ?
‘Ngoại nghĩ ba của con sẽ rất khó chịu vì điều này!’
- Con không quan tâm đến cảm xúc của ông ấy.
‘Kìa Tiểu Hàn, Mộc Anh là ba của con…sao con lại…’
- Ông ấy không phải là ba của con.
Vân lão phu nhân kinh ngạc “Tiểu Hàn, đã xảy ra chuyện gì?”
- Ngoại, ngoại có biết nhiều về bác cả của con không?
‘Tiểu Hàn, sao tự dưng con lại hỏi về bác cả của con?’
- Con muốn biết thêm về bác ấy.
Vân lão phu nhân thở dài “Mộc Ngôn, nó là một người chính trực, khác hẳn với Mộc Anh”.
- Vậy bác cả và mẹ của con đã từng qua lại với nhau có đúng không ngoại?
Vân lão phu nhân trố mắt nhìn Cổ Mộc Hàn “kìa Tiểu Hàn, sao con lại biết được chuyện này?”
- Ngoại sao vậy ạ?
Vân lão phu nhân buồn phiền nhìn về phía xa xăm “Tiểu Hàn, chuyện đã qua rất lâu rồi, con không nhắc đến thì ngoại cũng thật sự quên mất”.
- Mẹ và bác cả từng có giai đoạn yêu nhau, là thật sao ngoại?
Vân lão phu nhân gật đầu “ừm! Đúng là có chuyện này, năm xưa ngoại cũng cực lực phản đối chuyện này…vì Mộc Ngôn nó đã là người có gia đình, ngoại không muốn mẹ con là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác”.
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn!
*Nhưng ngoại lại không ngờ, một ngày kia mẹ của con dẫn ba con về Vân gia và tuyên bố trước mọi người là sẽ kết hôn cùng với ba của con.
Nước mắt Cổ Mộc Hàn bất chợt rơi xuống “ngoại nghỉ ngơi đi nhé! Con có việc nên phải ra ngoài”.
‘Mà này Tiểu Hàn, lần này con về…Tư Tư không về cùng với con à?’
- Dạ không ạ! Anh ấy còn có nhiều việc cần phải giải quyết.
……………………
Mùa thu trên đất Bạch Thành thật sự quá yên bình, khiến cho người ta có cảm giác mình đang ở trong một bức tranh tuyệt đẹp nào đó. Cổ Mộc Hàn rời khỏi Vân gia thì men theo con đường mòn đi đến khe suối nhỏ, cô thích nhất là khe suối nhỏ này…lần nào về Bạch Thành, cô cũng ra đây đứng ngắm, mùa thu càng khiến nơi đây đẹp hơn vạn phần.
Vài chiếc lá vàng tung bay trong gió, vài cơn gió nhẹ man mát lạnh, vài sợi nắng vàng thưa thớt không đủ để sưởi ấm lòng người, chỉ như vậy thôi cũng vẽ lên được nét đẹp của mùa thu.
Đứng bên khe suối nhỏ thật lâu, mùa này nước dưới khe trong veo nhìn thấy được cả màu sắc của những con cá đang tung tăng bơi lội. Cổ Mộc Hàn cởi bỏ chiếc áo măng tô và chiếc mũ len xuống, cô đang tay hứng lấy cái mát lạnh của mùa thu, gió thu man mát lướt nhẹ qua làn da mềm mại của cô, khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn.
‘Tiểu Hàn!’
Nghe có giọng nói quen thuộc, Cổ Mộc Hàn quay đầu nhìn, thấy người đang đi về phía mình là Cổ Mộc Ngôn, tâm trạng cô liền trở nên hỗn loạn “người đó thật sự là ba ruột của mình sao?”
‘Tiểu Hàn, sao con lại đứng đây một mình vậy?’
- Dạ…con không sao, chỉ hóng gió thôi ạ!
‘Ghé quán trà phía trước, bác có chuyện muốn nói với con’.
Cổ Mộc Hàn thừa biết Cổ Mộc Ngôn muốn nói với cô chuyện gì, cô lạnh lùng lên tiếng “nếu bác cả muốn hỏi vì sao con lại sáp nhập Cổ thị vào Vân thị thì không cần thiết đâu ạ!”
Cổ Mộc Ngôn cảm nhận được Cổ Mộc Hàn đang khó chịu, nhưng ông vẫn tiếp tục hỏi “con có biết Cổ thị là tâm huyết cả một đời của ông nội con không?”
- Đương nhiên là con biết!
‘Vậy tại sao con lại…’.
Không đợi Cổ Mộc Ngôn nói hết câu, Cổ Mộc Hàn đã nhanh miệng cắt ngang “con không làm gì sai hay có lỗi gì, mà ai cũng hạch hỏi con là sao? Cổ thị vốn đã trở thành chiếc bình vỡ, chính một tay con thu mua từng mảnh vỡ ấy về, nó vốn là của con…tại sao từng người, từng người một lại cho rằng con đã làm sai?”
Cổ Mộc Ngôn nhíu mày!
- Có sai thì Cổ Mộc Anh mới làm sai…ông ta hết lần này đến lần khác ra tay sát hại con, dồn con vào đường chết.
‘Im miệng…con không thể nói ba của con như vậy, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, ba của con có phải súc sinh đâu mà lại làm ra những chuyện đó, con đừng có lúc nào cũng vu oan cho ba của con’.
- Oan…ông ấy oan lắm sao?
‘Con đừng nói những chuyện hoang đường đó nữa!’
- Hoang đường!
Cổ Mộc Hàn cười khổ “Ông ấy có phải là ba ruột của con đâu mà biết yêu thương!”
Cổ Mộc Ngôn hốt hoảng nhìn Cổ Mộc Hàn “con nói gì vậy?”
Cổ Mộc Hàn lủi thủi bỏ đi…“sau này bác cả đừng xen vào chuyện của con hay Cổ thị nữa, chỉ phí công vô ích thôi. Không ai có thể khiến cho con lay chuyển được đâu! Cổ thị và Vân thị đều đã không còn nữa!”
Cổ Mộc Ngôn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Cổ Mộc Hàn.
‘Tiểu Hàn nó nói gì chứ? Nó không phải là con ruột của Mộc Anh, chuyện này là sao?’
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương