Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 75: Tin vui
Reng…
- Dạ, con nghe đây bác Cố!
Cố Hiểu Đình mỉm cười “giọng của Tiểu Hàn vẫn mềm mại, vẫn ngọt ngào như ngày nào!”
- Alo!
‘À…Tiểu Hàn, tối nay con có rảnh không?’
Cổ Mộc Hàn lưỡng lự vài giây rồi khẽ trả lời “Dạ…có chuyện gì không bác?”
‘Ừm…Yên Thành nhà bác đã khỏe lại, Cố gia mở tiệc mừng, cháu đến chung vui cùng gia đình bác nhé!’
- Dạ được ạ!
‘Vậy tối nay bác sẽ cho tài xế đến đón con nhé!’
- Dạ.
‘Quyết định vậy nhé!’
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn sang phía đối diện…cách một con phố, đó là giang sơn tráng lệ của Từ Diện Tư, cô nhìn một lúc rồi khẽ thở dài!
Trong lúc này, Từ Diện Tư cũng đứng từ tòa nhà bên kia nhìn cô.
Như cảm giác được đối phương đang nhìn mình, Từ Diện Tư bấm máy gọi cho cô!
Chuông điện thoại còn chưa kịp reo lên chưa đầy hai giây, Cổ Mộc Hàn đã nhanh chóng bấm nghe.
Từ Diện Tư vừa ý nên cong môi cười “sao hả nhóc con? Đang đứng canh máy hay sao mà anh vừa gọi đã bấm nghe rồi?”
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “đúng vậy, chú ơi Tiểu Hàn đói lắm rồi, chờ chú đưa đi ăn nên phải canh máy rất kỹ”.
Tút…
Cổ Mộc Hàn nheo mắt “Từ Diện Tư, anh dám tắt máy giữa chừng”.
Không thấy Từ Diện Tư đứng bên cạnh cửa sổ nữa, Cổ Mộc Hàn bấm gọi lại nhưng anh không nghe máy.
Cổ Mộc Hàn ấm ức gọi đi gọi lại hơn chục cuộc nhưng Từ Diện Tư vẫn không nghe máy.
- Từ Diện Tư Khốn kiếp…anh dám không nghe máy.
Cạch…
Tiếng mở cửa vừa dứt thì Cổ Mộc Hàn liền bị một vòng tay ôm chặt “sao hả nhóc con? Đang nguyền rủa anh đó à?”
- Anh thật đáng ghét!
“Chúng ta đi ăn thôi”
Cổ Mộc Hàn vui vẻ gật đầu “Vậy còn được, xem như anh vẫn còn chút lương tâm”.
Cả hai cùng đến phố cổ ăn những món ăn truyền thống, điểm giống nhau của hai người là luôn thích ăn món truyền thống hơn những món Tây.
“Tiểu Hàn!”
- Em nghe!
“Suốt cả chặng đường, anh không nghe em nói gì…em đang không vui sao?”
- Anh Tư Tư.
“Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
- Cố Yên Thành đã khỏe lại!
Từ Diện Tư nhíu chặt mày “em định thế nào?”
- Chắc chắn là Cố Hiểu Đình sẽ đề cập đến việc liên hôn của hai nhà.
Sắc mặt Từ Diện Tư liền trở nên lạnh lùng u ám “chúng ta kết hôn đi Tiểu Hàn!”
- Tư Tư!
“Sao vậy? Hay là em muốn làm dâu nhà họ Cố?”
Cổ Mộc Hàn u sầu quay mặt đi…“anh nghĩ em như thế à?”
“Cố Yên Thành là ông chồng mơ ước của hàng vạn cô gái trẻ”.
- Bởi vì họ không phải là Cổ Mộc Hàn.
“Vậy thì Tiểu Hàn muốn làm vợ của ai hửm?”
- Em không muốn làm vợ ai cả, em một lòng muốn tập trung vào sự nghiệp.
Từ Diện Tư có cảm giác hụt hẫng, cái cảm giác chết tiệt này khiến cho anh vô cùng khó chịu. Chưa bao giờ Từ Diện Tư anh sợ mất một người phụ nữ đến thế!
- Thôi, mình đi ăn trưa đã anh.
Từ Diện Tư ôm gọn bờ eo Cổ Mộc Hàn, cả hai cùng song bước đi vào một nhà hàng món ăn truyền thống nổi tiếng.
Cố Yên Thành vô tình đưa mắt nhìn quanh, hình ảnh tình tứ của Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn khiến anh đau lòng. Anh nhìn xuống đôi chân mình rồi ngao ngán thở dài “mình đã thành một kẻ tàn phế, lấy gì để so sánh với Từ Diện Tư!”
Từ Diện Tư cũng phát hiện ra Cố Yên Thành, anh cúi xuống hôn lên má Cổ Mộc Hàn “nhóc con, mình ngồi đây nhé!”
- Tuỳ anh vậy, Tư Tư.
Cả bữa ăn, Cổ Mộc Hàn không hề có được chút hương vị gì, lòng cô trăm mối ngổn ngang, giờ này dù có thịt rồng cũng không khiến cho cô có được vị giác.
“Em sao vậy? Sao cứ rì mặt vào bàn ăn vậy?”
- Em không có mùi vị!
“Không có mùi vị sao?”
Từ Diện Tư quan sát sắc mặt Cổ Mộc Hàn thì thấy cô vô cùng nhợt nhạt “em không khỏe sao?”
- Gần đây em rất mệt mỏi, không muốn ăn, cũng khó ngủ.
“Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe”.
- Không cần đâu.
“Không được cãi lời anh”
Từ Diện Tư bế Cổ Mộc Hàn lên và tiêu sái rời đi…
- Anh còn chưa tính tiền.
“Yên tâm đi em, không phải trả tiền đâu!”
Cổ Mộc Hàn khó hiểu, chớp mắt lia lịa “là sao ạ?”
Từ Diện Tư chỉ cười nhưng không nói gì.
……………
Tại bệnh viện tư nhân lớn nhất Thủ đô!
“Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?
Bác sĩ mỉm cười “chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai”.
Từ Diện Tư vui như tìm được báu vật “là thật sao bác sĩ?”
Bác sĩ gật đầu “thật”.
Cổ Mộc Hàn chết lặng!
“Tiểu Hàn, em sao vậy? Là không vui sao? Chúng ta sắp có con rồi, sao em không vui?”
- Không phải vậy đâu anh.
“Anh thấy em không được vui”
- Em đang lo sợ!
“Em lo sợ điều gì?”
- Mọi chuyện đều chưa kết thúc, em sợ sẽ liên luỵ đến con chúng ta.
Từ Diện Tư hiểu những gì Cổ Mộc Hàn muốn nói “em yên tâm, anh sẽ bảo vệ cho em và con. Việc của em là nên dưỡng thai cho thật tốt, những việc khác cứ để anh lo”.
Cổ Mộc Hàn ngước nhìn Từ Diện Tư, đương nhiên cô tin tưởng rằng anh sẽ luôn bảo vệ cho mẹ con cô, nhưng mọi chuyện xảy ra trong lúc này…thật khiến cho cô không thể yên tâm được.
“Về thôi em”
Cổ Mộc Hàn gật đầu “Dạ!”
- Dạ, con nghe đây bác Cố!
Cố Hiểu Đình mỉm cười “giọng của Tiểu Hàn vẫn mềm mại, vẫn ngọt ngào như ngày nào!”
- Alo!
‘À…Tiểu Hàn, tối nay con có rảnh không?’
Cổ Mộc Hàn lưỡng lự vài giây rồi khẽ trả lời “Dạ…có chuyện gì không bác?”
‘Ừm…Yên Thành nhà bác đã khỏe lại, Cố gia mở tiệc mừng, cháu đến chung vui cùng gia đình bác nhé!’
- Dạ được ạ!
‘Vậy tối nay bác sẽ cho tài xế đến đón con nhé!’
- Dạ.
‘Quyết định vậy nhé!’
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn sang phía đối diện…cách một con phố, đó là giang sơn tráng lệ của Từ Diện Tư, cô nhìn một lúc rồi khẽ thở dài!
Trong lúc này, Từ Diện Tư cũng đứng từ tòa nhà bên kia nhìn cô.
Như cảm giác được đối phương đang nhìn mình, Từ Diện Tư bấm máy gọi cho cô!
Chuông điện thoại còn chưa kịp reo lên chưa đầy hai giây, Cổ Mộc Hàn đã nhanh chóng bấm nghe.
Từ Diện Tư vừa ý nên cong môi cười “sao hả nhóc con? Đang đứng canh máy hay sao mà anh vừa gọi đã bấm nghe rồi?”
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “đúng vậy, chú ơi Tiểu Hàn đói lắm rồi, chờ chú đưa đi ăn nên phải canh máy rất kỹ”.
Tút…
Cổ Mộc Hàn nheo mắt “Từ Diện Tư, anh dám tắt máy giữa chừng”.
Không thấy Từ Diện Tư đứng bên cạnh cửa sổ nữa, Cổ Mộc Hàn bấm gọi lại nhưng anh không nghe máy.
Cổ Mộc Hàn ấm ức gọi đi gọi lại hơn chục cuộc nhưng Từ Diện Tư vẫn không nghe máy.
- Từ Diện Tư Khốn kiếp…anh dám không nghe máy.
Cạch…
Tiếng mở cửa vừa dứt thì Cổ Mộc Hàn liền bị một vòng tay ôm chặt “sao hả nhóc con? Đang nguyền rủa anh đó à?”
- Anh thật đáng ghét!
“Chúng ta đi ăn thôi”
Cổ Mộc Hàn vui vẻ gật đầu “Vậy còn được, xem như anh vẫn còn chút lương tâm”.
Cả hai cùng đến phố cổ ăn những món ăn truyền thống, điểm giống nhau của hai người là luôn thích ăn món truyền thống hơn những món Tây.
“Tiểu Hàn!”
- Em nghe!
“Suốt cả chặng đường, anh không nghe em nói gì…em đang không vui sao?”
- Anh Tư Tư.
“Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
- Cố Yên Thành đã khỏe lại!
Từ Diện Tư nhíu chặt mày “em định thế nào?”
- Chắc chắn là Cố Hiểu Đình sẽ đề cập đến việc liên hôn của hai nhà.
Sắc mặt Từ Diện Tư liền trở nên lạnh lùng u ám “chúng ta kết hôn đi Tiểu Hàn!”
- Tư Tư!
“Sao vậy? Hay là em muốn làm dâu nhà họ Cố?”
Cổ Mộc Hàn u sầu quay mặt đi…“anh nghĩ em như thế à?”
“Cố Yên Thành là ông chồng mơ ước của hàng vạn cô gái trẻ”.
- Bởi vì họ không phải là Cổ Mộc Hàn.
“Vậy thì Tiểu Hàn muốn làm vợ của ai hửm?”
- Em không muốn làm vợ ai cả, em một lòng muốn tập trung vào sự nghiệp.
Từ Diện Tư có cảm giác hụt hẫng, cái cảm giác chết tiệt này khiến cho anh vô cùng khó chịu. Chưa bao giờ Từ Diện Tư anh sợ mất một người phụ nữ đến thế!
- Thôi, mình đi ăn trưa đã anh.
Từ Diện Tư ôm gọn bờ eo Cổ Mộc Hàn, cả hai cùng song bước đi vào một nhà hàng món ăn truyền thống nổi tiếng.
Cố Yên Thành vô tình đưa mắt nhìn quanh, hình ảnh tình tứ của Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn khiến anh đau lòng. Anh nhìn xuống đôi chân mình rồi ngao ngán thở dài “mình đã thành một kẻ tàn phế, lấy gì để so sánh với Từ Diện Tư!”
Từ Diện Tư cũng phát hiện ra Cố Yên Thành, anh cúi xuống hôn lên má Cổ Mộc Hàn “nhóc con, mình ngồi đây nhé!”
- Tuỳ anh vậy, Tư Tư.
Cả bữa ăn, Cổ Mộc Hàn không hề có được chút hương vị gì, lòng cô trăm mối ngổn ngang, giờ này dù có thịt rồng cũng không khiến cho cô có được vị giác.
“Em sao vậy? Sao cứ rì mặt vào bàn ăn vậy?”
- Em không có mùi vị!
“Không có mùi vị sao?”
Từ Diện Tư quan sát sắc mặt Cổ Mộc Hàn thì thấy cô vô cùng nhợt nhạt “em không khỏe sao?”
- Gần đây em rất mệt mỏi, không muốn ăn, cũng khó ngủ.
“Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe”.
- Không cần đâu.
“Không được cãi lời anh”
Từ Diện Tư bế Cổ Mộc Hàn lên và tiêu sái rời đi…
- Anh còn chưa tính tiền.
“Yên tâm đi em, không phải trả tiền đâu!”
Cổ Mộc Hàn khó hiểu, chớp mắt lia lịa “là sao ạ?”
Từ Diện Tư chỉ cười nhưng không nói gì.
……………
Tại bệnh viện tư nhân lớn nhất Thủ đô!
“Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?
Bác sĩ mỉm cười “chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai”.
Từ Diện Tư vui như tìm được báu vật “là thật sao bác sĩ?”
Bác sĩ gật đầu “thật”.
Cổ Mộc Hàn chết lặng!
“Tiểu Hàn, em sao vậy? Là không vui sao? Chúng ta sắp có con rồi, sao em không vui?”
- Không phải vậy đâu anh.
“Anh thấy em không được vui”
- Em đang lo sợ!
“Em lo sợ điều gì?”
- Mọi chuyện đều chưa kết thúc, em sợ sẽ liên luỵ đến con chúng ta.
Từ Diện Tư hiểu những gì Cổ Mộc Hàn muốn nói “em yên tâm, anh sẽ bảo vệ cho em và con. Việc của em là nên dưỡng thai cho thật tốt, những việc khác cứ để anh lo”.
Cổ Mộc Hàn ngước nhìn Từ Diện Tư, đương nhiên cô tin tưởng rằng anh sẽ luôn bảo vệ cho mẹ con cô, nhưng mọi chuyện xảy ra trong lúc này…thật khiến cho cô không thể yên tâm được.
“Về thôi em”
Cổ Mộc Hàn gật đầu “Dạ!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương