Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một

Chương 15: Mặt thật



Sau khi quần áo đã tươm tất để chuẩn bị ăn tối cùng Lâm Tuyết, Dương Cảnh Duệ đi xuống tầng trệt, định bụng là sẽ đi thẳng ra ngoài cửa để lấy xe. Nào ngờ lại vô tình gặp Minh Duệ ngay dưới chân cầu thang.

Cậu ta như đã đợi sẵn, thấy anh trai đi xuống liền cất tiếng:

- Anh hai! Anh lại đi đâu à?

Cảnh Duệ dừng chân. Đôi mắt sắc của anh liếc nhìn quanh phòng khách và gian bếp rộng lớn. Xung quanh hoàn toàn không có người giúp việc nào, cả chủ tịch Dương cũng đã rời khỏi nhà. Sau đó, Cảnh Duệ lạnh lùng nói:

- Ở đây không có ai, đừng diễn nữa.

Lúc này Minh Duệ mới nhếch mép, cậu khịt mũi:

- Nào nào, đừng nóng. Lần trước chúng ta nói chuyện, anh tát tôi 1 cái, bị bố từ mặt mà vẫn chưa chừa sao?

Dương Cảnh Duệ không muốn trả lời, trực tiếp bước ngang qua người cậu ta. Bởi vì anh biết, nếu tiếp tục nói chuyện, Minh Duệ sẽ giở thói đóng giả làm nạn nhân để vu oan cho mình.

- Đứng lại!

Minh Duệ gằn giọng.

- Bố sắp giao tập đoàn cho tôi rồi, anh không hạ mình một chút được sao? Nếu ngoan ngoãn cúi đầu, tôi sẽ cho anh một chức vụ nhỏ.

Trước lời khiêu khích của em trai, Cảnh Duệ chỉ cười khẩy rồi bước ra bậc thềm đeo giày. Mặt khác, Minh Duệ thấy mình bị khinh ra mặt liền giả vờ nói vu vơ:

- Haizz, lẽ nào Lâm Tuyết lại làm bạn được với kẻ câm này sao...

Nghe đến cái tên quen thuộc, Cảnh Duệ vô cùng bất ngờ:



- Mày mới nói gì?

- Thì... Lâm Tuyết đó. Cô bạn dễ thương chung trường với tôi. Anh cũng quen biết mà, nhỉ? Ủa... tự dưng hết bị câm rồi nè!?

Cảnh Duệ nhíu mày, ném ánh nhìn vô cùng khó chịu về phía em trai:

- Mày cố tình tiếp cận em ấy!?

- Ấy da! Anh hai! Anh nói vậy tội em! Chỉ vô tình thôi, ha ha ha... Mà em hậu đậu quá, còn bất cẩn cho Lâm Tuyết biết chuyện anh giết mẹ mình nữa.

- Mày...

- Cảnh Duệ, anh mơ mộng quá rồi đó. Anh nghĩ một thằng không có tương lai như anh có thể có được tình yêu sao?

Không ngờ Minh Duệ lại nhìn ra được tình cảm này của anh. Chứng tỏ cậu ta luôn theo dõi sát sao và điều tra về anh trai mình. Cảnh Duệ nửa ngạc nhiên nửa lạnh nhạt, anh quay lưng đi về phía cửa để che đi hai má đang đỏ hồng của mình:

- Tao không rảnh để nói bậy với mày. Lo mà ôm cái tập đoàn mày hằng mơ ước rồi để tao sống yên đi.

...----------------...

Ở nhà, Lâm Tuyết đang hào hứng trang điểm, chuẩn bị đi ăn với Cảnh Duệ thì lại đột ngột nhận được tin nhắn từ anh.

“Xin lỗi em, tối nay tôi có việc đột xuất. Hẹn em dịp khác“.

Lâm Tuyết đọc xong tin nhắn cảm thấy có chút thất vọng. Váy vóc đẹp đã mặc, trang điểm cũng gần xong rồi. Cứ nói hủy là hủy dễ dàng vậy sao?

Cô liền nhắn tin đáp trả.



“Là anh nợ em một cuộc hẹn đó! Sau này có chuyện gì em gọi anh phải có mặt ngay lập tức“.

Vậy là tối nay Lâm Tuyết đành phải ăn một mình. Vốn dĩ định ra ngoài nên mới diện đồ đẹp, nào ngờ lại bị “sủi kèo” phút chót. Nhưng người ta có việc bận, cũng không thể trách được. Cô ngậm ngùi tự nấu gói mì ăn tạm cho đỡ đói.

Vài tiếng trôi qua, bao nhiêu tin nhắn cô gửi, Dương Cảnh Duệ đều không đọc. Điều này làm dấy lên lo lắng. Liệu có phải anh đã gặp chuyện gì rồi không? Bọn giang hồ lại tìm đến chăng?

Lâm Tuyết sốt ruột nhìn vào màn hình điện thoại, đắn đo không biết có nên gọi thử, sợ bản thân mình làm phiền người ta.

Nhưng Dương Cảnh Duệ thì bận việc gì được chứ? Anh ấy bị đuổi khỏi quán net rồi mà. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Lâm Tuyết cũng quyết định bấm nút gọi. Bị cho là phiền toái cũng chẳng sao, phải xác định anh ấy an toàn trước đã.

Đầu dây bên kia bắt máy nhanh hơn cô nghĩ. Cô lập tức hỏi:

- A! Cảnh Duệ! Anh có thời gian rảnh chưa? Em nhắn cho anh mà không thấy trả lời nên mới...

Loa điện thoại truyền đến một giọng đàn ông.

“Chào cô, cô là bạn gái của chủ nhân chiếc điện thoại này sao?”

Lâm Tuyết toát mồ hôi. Chẳng lẽ lại vướng vào giang hồ rồi? Trong lúc cô đang ú ớ thì người đàn ông nói thêm.

“Cậu trai trẻ này đã uống hết rượu của quán tôi và nằm gục ra rồi. Cô mau đến đón về đi, quán tôi 30 phút nữa là đóng cửa“.

Cô gái nhỏ chớp nhẹ đôi mắt. Chuyện gì vậy? Việc bận của anh ta là đi uống rượu sao?

- A, dạ được rồi. Gửi địa chỉ và tôi sẽ đến ngay!

Lâm Tuyết trên đường đi liên tục chửi thầm, cả người toát ra một luồng khí hắc ám. Đến mức chú tài xế taxi còn tưởng cô đi đánh ghen.
Chương trước Chương tiếp