Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 16: Thích và Say
Đến nơi, cô thấy Cảnh Duệ nằm gục xuống bàn, xung quanh toàn những chai rượu rỗng. Anh mặc quần áo vô cùng đẹp và chỉnh chu, nhưng sao lại dấn thân vào quán nhậu nhỏ ven đường thế này? Chủ quán thấy Lâm Tuyết tới liền nói:
- Cô gái, đưa bạn trai về nhà cẩn thận nhé. Tôi biết hai người đang giận nhau, chắc là có hiểu lầm gì đó nhỉ? Cậu ta cứ lầm bầm suốt!
Lâm Tuyết thấy hơi khó hiểu nhưng cảm giác xấu hổ nhiều hơn. Cô tò mò không biết anh ấy đã nói gì.
Trên chiếc taxi đi về, Dương Cảnh Duệ tựa đầu vào vai cô gái, mắt nhắm tịt, hai má anh đỏ bừng vì say. Mùi cồn cứ phảng phất quanh sống mũi...
- *@~
Anh lại lẩm bẩm trong miệng nhưng Lâm Tuyết nghe không rõ. Cô liếc ngang vai, nhìn gương mặt hồng nửa ngoan nửa hư của anh, nói thầm:
- Anh hủy hẹn ăn tối với em chỉ vì muốn uống rượu sao...
- Lâm Tuyết...
Bỗng dưng đôi môi mỏng của anh mấp máy gọi tên cô. Âm thanh trầm lướt qua tai cùng hơi nóng từ làn da của Cảnh Duệ phả vào cổ khiến Lâm Tuyết như tan chảy. Cô không nỡ trách móc thêm nữa, nhẹ nhàng đáp:
- Em đây.
- Anh nói thật đó...
- Hả?
Lâm Tuyết nhướn đôi lông mày, im lặng nghe Cảnh Duệ nói tiếp:
- Không phải anh muốn như vậy đâu...
- Chuyện gì cơ? Anh nói rõ được không?
- Thật đó... Không phải anh muốn như vậy đâu mà...
Cảnh Duệ không trả lời mà cứ lặp đi lặp lại một câu cho đến khi về tới nhà của Lâm Tuyết. Cô đỡ chàng trai vào nhà rồi cho anh nằm tạm trên sô pha, bản thân thì chạy đi pha một ly trà gừng để giải rượu.
Lúc sau, cô đến bên anh với một ly nước trên tay:
- Cảnh Duệ, anh uống cái này đi.
Đôi mắt của anh nheo lại nhìn rồi từ từ ngồi dậy:
- Lâm... Tuyết...?
Cô phì cười, gương mặt ửng hồng của Cảnh Duệ lúc này trông dễ thương vô cùng. Anh nói bằng một chất giọng rất tội nghiệp:
- Em là Lâm Tuyết hử?
- Ha ha, em đây chứ ai. Nào uống cái này đi.
- Lâm Tuyết tin anh đúng chứ?
Dù không hiểu gì nhưng cô vẫn gật đầu, y hệt như đang dỗ một đứa trẻ:
- Tin! Tin rồi! Mà uống cái này cho em đi đã!
- Anh lúc nào cũng muốn gặp em hết.
Câu nói của Cảnh Duệ làm cô khựng lại, gương mặt bất giác đỏ lên. Lâm Tuyết chớp chớp đôi mắt, cười gượng rồi nói đùa cho bản thân đỡ căng thẳng:
- Sao mà lúc nào cũng muốn vậy?! Đừng nói là anh thích em nha, ha ha.
- Ừm...
Cảnh Duệ khẽ gật đầu, Lâm Tuyết im bặt. Cô định bụng đùa cho không khí đỡ ngượng ngùng, ai mà ngờ còn khiến cô bối rối hơn gấp trăm lần.
- Anh thích em... Lâm Tuyết... rất thích...
Giọng nói anh có chút mệt vì say, nhưng tông trầm này nghe thật quyến rũ. Cô gái nhỏ nghe được thì cứng họng, vừa ngạc nhiên vừa ngại, không biết nên phản ứng như thế nào.
Cảnh Duệ nằm ật ra sô pha, tay gác lên trán:
- Thương nó sai cách rồi... sai hết rồi...
Lâm Tuyết thở dài, cho rằng anh lại nói bậy. Cô cảm thấy dụ dỗ anh ấy uống trà gừng thật khó, chi bằng để ảnh ngủ luôn cho rồi, mai tính tiếp. Dù sao ép anh tỉnh lại để đi về cũng khá nguy hiểm. May là Phó Thụy đi họp báo đến tận khuya nên sẽ ngủ tại khách sạn, căn nhà bây giờ là một nơi an toàn.
Thế là Lâm Tuyết chạy lên tầng trên, tìm cho anh một cái chăn ấm. Xuống nhà muốn đắp cho thì lại chẳng thấy người đâu.
- Dương Cảnh Duệ!? Chạy đâu rồi trời?
Cảnh Duệ loạng choạng bước ra từ nhà vệ sinh với mái tóc ướt sũng. Anh ho lên vài tiếng thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết. Cô vứt vội tấm chăn lên ghế rồi chạy lại đỡ tay anh:
- Say xỉn rồi thì đi đâu cũng phải gọi em giúp biết chưa? Lỡ như làm vỡ đồ hay ngã lăn đùng ra đó ai mà biết đường mà cứu!
Dương Cảnh Duệ nhếch mép:
- Em sẽ giúp anh đi vệ sinh à?
Lâm Tuyết giật mình buông tay đối phương:
- C-Cái đó không được!
- Thật ra...
Cảnh Duệ đột nhiên bước lại gần sát Lâm Tuyết. Hai cánh tay của anh vòng qua ôm eo cô gái nhỏ. Lúc này trái tim cô đã đập nhanh đến phát điên rồi. Nhưng với Cảnh Duệ, lượng cồn trong cơ thể dường như giúp anh bình tĩnh và can đảm hơn.
Lâm Tuyết cảm nhận hơi ấm trong vòng tay anh. Cô ngước mắt lên nhìn, phát hiện từng đường nét khuôn mặt trông thật mềm mại. Anh có một sống mũi cao và đôi mắt sắc bén. Điểm đặc biệt là chiếc khuyên tai bằng bạc chỉ có ở một bên tai phải, nó tôn lên nét lãng tử, phóng khoáng của anh. Không khí im lặng vài giây trước khi Cảnh Duệ nói nhỏ:
- Thật ra anh chỉ muốn đi rửa mặt để bản thân tỉnh táo lại. Nhưng khó quá... anh thích em đến mức không kiểm soát được tâm trí mình nữa rồi... Em không định chịu trách nhiệm sao?
Cô lắp bắp:
- Ch- Chịu trách nhiệm gì chứ... E-Em không có thích lại anh đâu đó!
Khóe môi của Cảnh Duệ nhếch lên, anh xiết hai tay ôm chặt khiến hai gương mặt bỗng gần lại:
- Không cần thích, anh bây giờ chỉ muốn hôn em thôi.
- Cô gái, đưa bạn trai về nhà cẩn thận nhé. Tôi biết hai người đang giận nhau, chắc là có hiểu lầm gì đó nhỉ? Cậu ta cứ lầm bầm suốt!
Lâm Tuyết thấy hơi khó hiểu nhưng cảm giác xấu hổ nhiều hơn. Cô tò mò không biết anh ấy đã nói gì.
Trên chiếc taxi đi về, Dương Cảnh Duệ tựa đầu vào vai cô gái, mắt nhắm tịt, hai má anh đỏ bừng vì say. Mùi cồn cứ phảng phất quanh sống mũi...
- *@~
Anh lại lẩm bẩm trong miệng nhưng Lâm Tuyết nghe không rõ. Cô liếc ngang vai, nhìn gương mặt hồng nửa ngoan nửa hư của anh, nói thầm:
- Anh hủy hẹn ăn tối với em chỉ vì muốn uống rượu sao...
- Lâm Tuyết...
Bỗng dưng đôi môi mỏng của anh mấp máy gọi tên cô. Âm thanh trầm lướt qua tai cùng hơi nóng từ làn da của Cảnh Duệ phả vào cổ khiến Lâm Tuyết như tan chảy. Cô không nỡ trách móc thêm nữa, nhẹ nhàng đáp:
- Em đây.
- Anh nói thật đó...
- Hả?
Lâm Tuyết nhướn đôi lông mày, im lặng nghe Cảnh Duệ nói tiếp:
- Không phải anh muốn như vậy đâu...
- Chuyện gì cơ? Anh nói rõ được không?
- Thật đó... Không phải anh muốn như vậy đâu mà...
Cảnh Duệ không trả lời mà cứ lặp đi lặp lại một câu cho đến khi về tới nhà của Lâm Tuyết. Cô đỡ chàng trai vào nhà rồi cho anh nằm tạm trên sô pha, bản thân thì chạy đi pha một ly trà gừng để giải rượu.
Lúc sau, cô đến bên anh với một ly nước trên tay:
- Cảnh Duệ, anh uống cái này đi.
Đôi mắt của anh nheo lại nhìn rồi từ từ ngồi dậy:
- Lâm... Tuyết...?
Cô phì cười, gương mặt ửng hồng của Cảnh Duệ lúc này trông dễ thương vô cùng. Anh nói bằng một chất giọng rất tội nghiệp:
- Em là Lâm Tuyết hử?
- Ha ha, em đây chứ ai. Nào uống cái này đi.
- Lâm Tuyết tin anh đúng chứ?
Dù không hiểu gì nhưng cô vẫn gật đầu, y hệt như đang dỗ một đứa trẻ:
- Tin! Tin rồi! Mà uống cái này cho em đi đã!
- Anh lúc nào cũng muốn gặp em hết.
Câu nói của Cảnh Duệ làm cô khựng lại, gương mặt bất giác đỏ lên. Lâm Tuyết chớp chớp đôi mắt, cười gượng rồi nói đùa cho bản thân đỡ căng thẳng:
- Sao mà lúc nào cũng muốn vậy?! Đừng nói là anh thích em nha, ha ha.
- Ừm...
Cảnh Duệ khẽ gật đầu, Lâm Tuyết im bặt. Cô định bụng đùa cho không khí đỡ ngượng ngùng, ai mà ngờ còn khiến cô bối rối hơn gấp trăm lần.
- Anh thích em... Lâm Tuyết... rất thích...
Giọng nói anh có chút mệt vì say, nhưng tông trầm này nghe thật quyến rũ. Cô gái nhỏ nghe được thì cứng họng, vừa ngạc nhiên vừa ngại, không biết nên phản ứng như thế nào.
Cảnh Duệ nằm ật ra sô pha, tay gác lên trán:
- Thương nó sai cách rồi... sai hết rồi...
Lâm Tuyết thở dài, cho rằng anh lại nói bậy. Cô cảm thấy dụ dỗ anh ấy uống trà gừng thật khó, chi bằng để ảnh ngủ luôn cho rồi, mai tính tiếp. Dù sao ép anh tỉnh lại để đi về cũng khá nguy hiểm. May là Phó Thụy đi họp báo đến tận khuya nên sẽ ngủ tại khách sạn, căn nhà bây giờ là một nơi an toàn.
Thế là Lâm Tuyết chạy lên tầng trên, tìm cho anh một cái chăn ấm. Xuống nhà muốn đắp cho thì lại chẳng thấy người đâu.
- Dương Cảnh Duệ!? Chạy đâu rồi trời?
Cảnh Duệ loạng choạng bước ra từ nhà vệ sinh với mái tóc ướt sũng. Anh ho lên vài tiếng thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết. Cô vứt vội tấm chăn lên ghế rồi chạy lại đỡ tay anh:
- Say xỉn rồi thì đi đâu cũng phải gọi em giúp biết chưa? Lỡ như làm vỡ đồ hay ngã lăn đùng ra đó ai mà biết đường mà cứu!
Dương Cảnh Duệ nhếch mép:
- Em sẽ giúp anh đi vệ sinh à?
Lâm Tuyết giật mình buông tay đối phương:
- C-Cái đó không được!
- Thật ra...
Cảnh Duệ đột nhiên bước lại gần sát Lâm Tuyết. Hai cánh tay của anh vòng qua ôm eo cô gái nhỏ. Lúc này trái tim cô đã đập nhanh đến phát điên rồi. Nhưng với Cảnh Duệ, lượng cồn trong cơ thể dường như giúp anh bình tĩnh và can đảm hơn.
Lâm Tuyết cảm nhận hơi ấm trong vòng tay anh. Cô ngước mắt lên nhìn, phát hiện từng đường nét khuôn mặt trông thật mềm mại. Anh có một sống mũi cao và đôi mắt sắc bén. Điểm đặc biệt là chiếc khuyên tai bằng bạc chỉ có ở một bên tai phải, nó tôn lên nét lãng tử, phóng khoáng của anh. Không khí im lặng vài giây trước khi Cảnh Duệ nói nhỏ:
- Thật ra anh chỉ muốn đi rửa mặt để bản thân tỉnh táo lại. Nhưng khó quá... anh thích em đến mức không kiểm soát được tâm trí mình nữa rồi... Em không định chịu trách nhiệm sao?
Cô lắp bắp:
- Ch- Chịu trách nhiệm gì chứ... E-Em không có thích lại anh đâu đó!
Khóe môi của Cảnh Duệ nhếch lên, anh xiết hai tay ôm chặt khiến hai gương mặt bỗng gần lại:
- Không cần thích, anh bây giờ chỉ muốn hôn em thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương