Nhặt Được Một Chàng A
Chương 7
Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 7:
Lần đầu tiên Đường Trụ cảm thấy, dùng di động đánh chữ cũng có thể nhanh như vậy.
Cậu nhìn hai ngón tay cái đánh chữ như bay của Tạ Thời Tân, sợ ngây người.
Giờ phút này, di động của Tạ Thời Tân phát ra tiếng đánh chữ bạch bạch, thậm chí còn nhanh hơn tần suất đánh chữ trên máy tính.
Hình như là chuyện rất quan trọng, Tạ Thời Tân gửi xong đoạn tin nhắn đó, lập tức đứng lên, bước ra ngoài ban công, kéo cửa kính lại, bắt đầu gọi điện thoại.
Đường Trụ cúi đầu, uống cạn nước canh trong thìa canh để nãy giờ chưa uống.
Chờ Đường Trụ dọn dẹp chén đũa mình xong, Tạ Thời Tân cũng đúng lúc trở lại, Đường Trụ hỏi anh: “Anh còn ăn không?”
Tạ Thời Tân nhìn một vòng: “Ăn canh.”
Đường Trụ gật đầu ừ, múc hết canh còn dư vào chén cho Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân ăn từng hớp từng hớp nhỏ, Đường Trụ chống đầu nhìn anh.
Mấy thứ khác không nói, Tạ Thời Tân thật sự rất tuấn tú, ngũ quan tách ra cũng xem được, hợp lại cũng thuận mắt, lông mày rất đậm, tưởng là có đi chỉnh sửa qua, anh còn có mùi pheromone đặc trưng, cùng với khí chất riêng biệt của mình.
Phía dưới còn lớn, làm rất sướng.
Đột nhiên Đường Trụ cảm thấy, mình nhặt được bảo vật.
“Cậu đang cười gì đó?” Tạ Thời Tân đột nhiên mở miệng.
Đường Trụ lập tức tém lại: “Tôi đang cười sao?”
Tạ Thời Tân: “Cậu cười hay không cười còn không tự mình biết được sao?”
Đường Trụ ò một tiếng.
Chỉ là có hơi hung dữ.
Tính tình tệ quá.
“Buổi chiều tôi phải đi làm, anh ở nhà một mình phải ngoan ngoãn đó.” Đường Trụ nói.
Tạ Thời Tân đang cúi đầu húp một ngụm canh cuối cùng, nghe được câu này của Đường Trụ, mày nhíu một chút.
Vốn dĩ anh muốn sửa đúng từ “ngoan ngoãn” trong miệng Đường Trụ, nhưng lời nói ra lại là: “Buổi chiều tôi có việc, phải đi ra ngoài.”
Đường Trụ gật đầu: “Vậy được rồi.”
Tạ Thời Tân buông cái muỗng xuống: “Không phải đã giúp cậu xin nghỉ rồi sao?”
Đường Trụ lắc đầu: “Tôi không sao rồi, thực nghiệm hôm qua còn chưa làm xong.”
Tạ Thời Tân rút tờ khăn giấy, anh hỏi: “Chuyện cậu dùng thuốc, công ty không biết phải không?”
Đường Trụ nhìn chằm chằm Tạ Thời Tân một lúc mới nói: “Không biết.”
Tạ Thời Tân rũ mắt: “Không sợ bị tra?”
Đường Trụ: “Bọn họ không tra mấy thứ này.”
Trong lòng Tạ Thời Tân khụ khụ mấy cái: “Nếu lỡ tra xét thì sao? Nếu hỏi đến thì sao? Cậu sẽ trả lời thế nào?”
“Thì cứ nói là quên đăng ký thôi.” Giọng Đường Trụ cứ như không thèm để ý đến.
Tạ Thời Tân than nhẹ một tiếng: “Dù quên đăng ký, xong việc cũng phải bù lại, cậu lấy cái gì đi bù?”
Đường Trụ chớp mắt một chút: “Không biết.”
Đường Trụ quả thật không biết, trước mỗi lần phòng ban thực nghiệm đều phải đăng ký, vào phòng thí nghiệm bao nhiêu lần, ở trong đó bao lâu, dùng cái gì, đều phải đăng ký rõ ràng tỉ mỉ.
Nghĩ nghĩ, cậu nghe Tạ Thời Tân bên kia buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Cậu viết lại tên thực nghiệm lần nữa, xem như thực nghiệm thất bại, dược phẩm dùng cũng coi như bỏ đi.”
Đường Trụ nhíu này: “Này cũng quá giả rồi đi?
Tạ Thời Tân: “Không phải cậu nói cấp trên sẽ không kiểm tra cẩn thận à?”
Đường Trụ bĩu môi: “Thật mà.”
Tạ Thời Tân: “Cứ làm vậy đi.”
Đường Trụ gật gật đầu, sau đó cười ra tiếng: “Gì chứ, nói như sẽ xảy ra thật sự vậy, tổ thực nghiệm nhiều như vậy, bọn họ làm sao quản lý được hết, ai rảnh vậy đâu?”
Tạ Thời Tân nghẹn một chút.
Đường Trụ cầm lấy chén đũa Tạ Thời Tân đã ăn xong: “Thêm nữa, muốn điều tra thì cứ điều tra đi, cùng lắm thì đuổi việc tôi thôi, dù sao tôi cũng không muốn làm nữa.”
Tạ Thời Tân ngẩng đầu: “Tại sao không muốn làm nữa?”
Đường Trụ: “Không thích công ty này, không xứng đáng để tôi ở lại.”
Tạ Thời Tân đột nhiên nói: “Không được.”
Đường Trụ nhìn cổ tay mình bị Tạ Thời Tân nắm lấy, khó hiểu: “Sao lại không được?”
Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, hỏi: “Có ai ăn hiếp cậu phải không?”
Đột nhiên Đường Trụ không cười nữa, cậu bĩu môi: “Không phải có người ăn hiếp tôi, là rất nhiều người ăn hiếp tôi,” Đường Trụ nói xong gạt tay Tạ Thời Tân ra: “Tôi đi rửa chén.”
Đường Trụ không ngờ rằng, lời Tạ Thời Tân nói vậy mà lại linh thật.
Buổi chiều cậu vừa đến công ty, đã bị kêu đến hỏi chuyện, người gọi cậu không phải là quản lý của cậu, mà là giám đốc trên phòng ban cậu hai cấp.
Mới vào văn phòng giám đốc, người bên bàn làm việc kia đã mở miệng hỏi ngay CR-98473 tại sao lại thiếu hụt, Đường Trụ đang định giải thích, giám đốc lại bảo cậu phải làm bù lại nội trong vòng một tiếng.
Đường Trụ rời văn phòng, có cảm giác không hiểu rõ được, giống như lãnh đạo dùng một con dao mổ trâu để cắt dâu tây, hù dọa chơi chơi chứ chẳng có việc gì.
Hôm nay Đường Trụ nói với Tạ Thời Tân không muốn làm nữa không phải là nói đùa, lúc trước khăng khăng đến đây làm việc, mất rất nhiều thứ. Bây giờ ngẫm lại, công ty này xác thật chả có gì đáng giá để cậu lưu luyến.
Trở lại bàn làm việc, Đường Trụ mở máy tính sửa số liệu thực nghiệm, sửa sửa, đột nhiên trong một khoảnh khắc, Đường Trụ muốn bất chấp tất cả.
Nếu không cứ trực tiếp tố giác mình đi, nói mình lén làm thực nhiệm loại thuốc cấp trên không cho phép.
Nhưng sự bốc đồng này rất nhanh đã bị Đường Trụ đè xuống.
Mất việc không quan trọng, tín dụng sẽ bị ghi vào hồ sơ cá nhân, đây cũng là nguyên nhân cậu không đi bệnh viện.
Hơn nữa Phùng Kiệt sẽ túm lấy cậu không buông.
Đợi đến khi hạng mục trong tay cậu kết thúc rồi, cậu lại gửi báo cáo từ chức vậy.
Sửa số liệu xong, Trình Minh kế bên đẩy ghế dựa trượt qua bên cậu:
“Đường Đường, thân thể có khỏe không?”
Đường Trụ: “Không sao rồi.”
Trình Minh hỏi: “Là động dục sao?”
Đường Trụ gật đầu: “Ừm.”
Trình Minh woa một tiếng: “Cậu đến công ty lâu như vậy vẫn chưa từng tiết lộ pheromone của mình, tôi cũng không biết mùi của cậu là gì nữa.”
Đường Trụ hếch mũi kiêu ngạo: “Tôi giỏi không?”
Trình Minh cười: “Giỏi lắm giỏi lắm.”
Trình Minh là thành viên của tổ cậu, lần trước Đường Trụ từ chối làm việc giúp mấy người trong văn phòng, Trình Minh càng thân thiết với cậu hơn, còn hỏi cậu có phải uống thuốc thêm can đảm rồi không, gần đây cả người cứ như lột xác vậy.
Trình Minh là người duy nhất trong công ty giúp đỡ Đường Trụ, lý do của Trình Minh rất đơn giản, là vì Đường Trụ đẹp, cậu không muốn nhìn thấy trai đẹp bị ăn hiếp.
“Haizz,” một lát sau, Trình Minh lại trượt ghế qua, cậu lấy di động ra: “Drama, có muốn nghe không?”
Đường Trụ tắt cửa sổ làm việc trên máy tính: “Drama gì?”
Văn phòng lúc này không có ai, nhưng Trình Minh vẫn nói nhỏ tiếng lại: “Drama của Tạ tổng, anh ta với Ngô tiểu công tử."
Đường Trụ nhớ đến sự kiện mấy ngày trước hóng được: “Chuyện bọn họ đính hôn à?”
Trình Minh búng tay một cái: “Chính là chuyện này,” Đột nhiên Trình Minh che miệng cười: “Bọn họ đính hôn thất bại rồi.”
Đường Trụ tò mò: “Sao vậy?” Cậu nhìn Trình Minh: “Sao cậu vui vẻ quá vậy?”
Trình Minh cười không thấy tổ quốc đâu: “Đâu chỉ mình tôi, Omega toàn công ty cũng vui lắm, còn bàn nhau tối nay đi đâu đó chúc mừng kìa.”
Đường Trụ rất khó hiểu: “Tại sao?”
“Nam thần trở lại đó! Đậu, nghĩ lại tôi cũng kích động,” Vẻ mặt Trình Minh cứ như là sắp có được Tạ tổng vậy: “Tôi lại có cơ hội rồi.”
Đường Trụ cười ra tiếng.
Tiếp đó, Trình Minh kể chuyện của Tạ tổng với Ngô Ninh sinh động như thật:
“Hơn mười ngày trước, Tạ gia phát tin tức ra, nói nửa tháng sau sẽ đính hôn với Ngô Ninh, thời gian khách sạn đều chọn xong rồi, còn nói sẽ lập tức mở họp báo với phóng viên, công bố tin vui này với mọi người, nhưng mà!”
“Tạ tổng mất tích!”
“Tạ gia Ngô gia, không ai tìm được anh ấy hết, một giờ trước khi họp báo đột nhiên tuyên bố hủy bỏ, các phóng viên lớn ngồi chầu chực ở nhà Tạ tổng cũng không chờ được người, khách sạn thành phố A cũng không có đăng ký của Tạ tổng, như là anh ấy bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”
“Này này, đây là vì sao?”
Đường Trụ vốn dĩ không hứng thú lắm, nhưng bị Trình Minh lúc la lúc rống, không tự chủ nghiêm túc nghe hết.
Đường Trụ hỏi theo Trình Minh: “Vì sao?”
Trình Minh tiếp tục.
“Quả nhiên! Theo nguồn tin đáng tin cậy, kỳ thực Tạ tổng không đồng ý, nhưng anh ấy bị mẹ kế tính kế!”
“Mẹ kế anh ấy rất muốn để Tạ tổng với Ngô gia liên hôn, nói như vậy, con gái của bà ta có thể thuận nước trà trộn vào giới nhà giàu bên Ngô gia.”
“Mẹ kế này của anh ấy là Omega cô bé Lọ Lem, cậu biết đó, người như vậy dù gả vào hào môn cũng không dễ sống, bà ta vất vả mới bò lên được, cũng muốn con mình bò vô trong.”
“Một nửa thành phố A của họ Tạ, một nửa của họ Ngô, có thể nghĩ ra được, bà ta có tham vọng lớn lắm.”
“Vậy sao bà ta dám làm như vậy? Tất nhiên là vì có chuẩn bị mà đến rồi, gần đây, trên tay Tạ tổng có một dự án lớn, phải được Ngô gia bên kia phê duyệt, nghe nói chuẩn bị cả năm rồi, còn liên quan đến thị trường bên mình nữa, không thể sơ suất. Thứ hai, mọi người đều biết, Ngô tiểu công tử thích Tạ tổng, mà Tạ tổng thì sao, đối xử với Ngô Ninh có hơi khác biệt đó.”
“Cho nên một khi Tạ tổng lộ mặt, khi phóng viên đặt câu hỏi, rốt cuộc anh ấy sẽ thừa nhận đính hôn, hay không thừa nhận hả?”
“Nhìn sơ qua hết cách rồi đúng không? Mọi người cho rằng việc này vậy là xong rồi, suy cho cùng thì cũng là hào môn thế gia, môn đăng hộ đối, cũng không có gì không đúng, nhưng không ngờ lại có biến chuyển!”
Trình Minh nói đến vô cùng kích động, thậm chí còn đứng lên.
“Mấy ngày trước Tạ tổng vậy mà trực tiếp bỏ qua Ngô gia luôn, hướng cao hơn một bậc mà đi, trực tiếp xin giấy phép bên tổng sự luôn.”
“Quá giỏi đúng không, ở trong tối vẫn làm được nhiều chuyện như vậy, cái này là hoàn toàn xoay chuyển tình thế luôn!”
“Sau đó, không biết anh ấy lén tìm Ngô gia nói gì đó, việc này biến thành Ngô gia bị lừa.”
“Hiện tại hai nhà còn rất hòa thuận, thật ra mọi người đều biết, Ngô gia cũng rõ tại bọn họ quá cưng chiều Ngô tiểu công tử, cho nên làm theo, không ngờ Tạ tổng còn giấu lại một quân cờ.”
“Nhưng suy cho cùng đây cũng là chuyện về mặt mũi, Ngô gia bọn họ ngoại trừ hòa hảo với Tạ tổng, không còn cách nào khác.”
“Cho nên! Bà Tôn Tuyết Dung kia, ha, chính là mẹ kế của Tạ tổng đó, tiêu luôn, thảm hết sức, đắc tội hết hai bên.”
Trình Minh cười vô cùng vui vẻ, vỗ tay.
“10 giờ đêm qua, Tôn Tuyết Dung mở cuộc họp báo, livestream, làm trò trước mặt mọi người, nghiêm túc xin lỗi, hiện trường xấu hổ vô cùng, vô cùng thê lương, vô cùng buồn cười.”
“Tôi nhìn thấy sướng run cả người, bà ta cũng mắc cười thật, Tạ tổng chưa từng chịu thiệt ở bất cứ chuyện gì, hơn nữa bà ta làm ra chuyện như vậy, những người giúp đỡ bà ta, một người Tạ tổng cũng sẽ không bỏ qua.”
Trình Minh hình như vô cùng suиɠ sướиɠ, nói xong cậu nằm liệt trên ghế, sờ sờ bụng nhỏ của mình.
“Livestream hôm qua rất đáng xem đi xem lại mấy lần, cười ẻ, vẻ mặt của Tôn Tuyết Dung, ha ha ha ha ha ha, lượt truy cập còn hơn gì nữa, woa, drama hào môn, coi sướng quá đi!”
Trình Minh cười tươi như hoa: “Tạ tổng không hổ là Tạ tổng, cậu xem anh ấy còn đối xử như thế với Ngô Ninh, haizz, tôi lại càng yêu anh ấy một chút.”
Đường Trụ cười cười, tiếp lời Trình Minh: “Cảm thấy bản thân có cơ hội?”
“Không có!” Trình Minh không chút khách khí tiếp lời này, mừng như bắt được vàng: “Không biết hôm qua Tạ tổng có phải giống chúng ta, cũng xem livestream họp báo không nhỉ?”
_______________
Không có xem em ei, chỉ có “đấu vật” trên giường với người kế bên em thoy 🤭
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 7:
Lần đầu tiên Đường Trụ cảm thấy, dùng di động đánh chữ cũng có thể nhanh như vậy.
Cậu nhìn hai ngón tay cái đánh chữ như bay của Tạ Thời Tân, sợ ngây người.
Giờ phút này, di động của Tạ Thời Tân phát ra tiếng đánh chữ bạch bạch, thậm chí còn nhanh hơn tần suất đánh chữ trên máy tính.
Hình như là chuyện rất quan trọng, Tạ Thời Tân gửi xong đoạn tin nhắn đó, lập tức đứng lên, bước ra ngoài ban công, kéo cửa kính lại, bắt đầu gọi điện thoại.
Đường Trụ cúi đầu, uống cạn nước canh trong thìa canh để nãy giờ chưa uống.
Chờ Đường Trụ dọn dẹp chén đũa mình xong, Tạ Thời Tân cũng đúng lúc trở lại, Đường Trụ hỏi anh: “Anh còn ăn không?”
Tạ Thời Tân nhìn một vòng: “Ăn canh.”
Đường Trụ gật đầu ừ, múc hết canh còn dư vào chén cho Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân ăn từng hớp từng hớp nhỏ, Đường Trụ chống đầu nhìn anh.
Mấy thứ khác không nói, Tạ Thời Tân thật sự rất tuấn tú, ngũ quan tách ra cũng xem được, hợp lại cũng thuận mắt, lông mày rất đậm, tưởng là có đi chỉnh sửa qua, anh còn có mùi pheromone đặc trưng, cùng với khí chất riêng biệt của mình.
Phía dưới còn lớn, làm rất sướng.
Đột nhiên Đường Trụ cảm thấy, mình nhặt được bảo vật.
“Cậu đang cười gì đó?” Tạ Thời Tân đột nhiên mở miệng.
Đường Trụ lập tức tém lại: “Tôi đang cười sao?”
Tạ Thời Tân: “Cậu cười hay không cười còn không tự mình biết được sao?”
Đường Trụ ò một tiếng.
Chỉ là có hơi hung dữ.
Tính tình tệ quá.
“Buổi chiều tôi phải đi làm, anh ở nhà một mình phải ngoan ngoãn đó.” Đường Trụ nói.
Tạ Thời Tân đang cúi đầu húp một ngụm canh cuối cùng, nghe được câu này của Đường Trụ, mày nhíu một chút.
Vốn dĩ anh muốn sửa đúng từ “ngoan ngoãn” trong miệng Đường Trụ, nhưng lời nói ra lại là: “Buổi chiều tôi có việc, phải đi ra ngoài.”
Đường Trụ gật đầu: “Vậy được rồi.”
Tạ Thời Tân buông cái muỗng xuống: “Không phải đã giúp cậu xin nghỉ rồi sao?”
Đường Trụ lắc đầu: “Tôi không sao rồi, thực nghiệm hôm qua còn chưa làm xong.”
Tạ Thời Tân rút tờ khăn giấy, anh hỏi: “Chuyện cậu dùng thuốc, công ty không biết phải không?”
Đường Trụ nhìn chằm chằm Tạ Thời Tân một lúc mới nói: “Không biết.”
Tạ Thời Tân rũ mắt: “Không sợ bị tra?”
Đường Trụ: “Bọn họ không tra mấy thứ này.”
Trong lòng Tạ Thời Tân khụ khụ mấy cái: “Nếu lỡ tra xét thì sao? Nếu hỏi đến thì sao? Cậu sẽ trả lời thế nào?”
“Thì cứ nói là quên đăng ký thôi.” Giọng Đường Trụ cứ như không thèm để ý đến.
Tạ Thời Tân than nhẹ một tiếng: “Dù quên đăng ký, xong việc cũng phải bù lại, cậu lấy cái gì đi bù?”
Đường Trụ chớp mắt một chút: “Không biết.”
Đường Trụ quả thật không biết, trước mỗi lần phòng ban thực nghiệm đều phải đăng ký, vào phòng thí nghiệm bao nhiêu lần, ở trong đó bao lâu, dùng cái gì, đều phải đăng ký rõ ràng tỉ mỉ.
Nghĩ nghĩ, cậu nghe Tạ Thời Tân bên kia buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Cậu viết lại tên thực nghiệm lần nữa, xem như thực nghiệm thất bại, dược phẩm dùng cũng coi như bỏ đi.”
Đường Trụ nhíu này: “Này cũng quá giả rồi đi?
Tạ Thời Tân: “Không phải cậu nói cấp trên sẽ không kiểm tra cẩn thận à?”
Đường Trụ bĩu môi: “Thật mà.”
Tạ Thời Tân: “Cứ làm vậy đi.”
Đường Trụ gật gật đầu, sau đó cười ra tiếng: “Gì chứ, nói như sẽ xảy ra thật sự vậy, tổ thực nghiệm nhiều như vậy, bọn họ làm sao quản lý được hết, ai rảnh vậy đâu?”
Tạ Thời Tân nghẹn một chút.
Đường Trụ cầm lấy chén đũa Tạ Thời Tân đã ăn xong: “Thêm nữa, muốn điều tra thì cứ điều tra đi, cùng lắm thì đuổi việc tôi thôi, dù sao tôi cũng không muốn làm nữa.”
Tạ Thời Tân ngẩng đầu: “Tại sao không muốn làm nữa?”
Đường Trụ: “Không thích công ty này, không xứng đáng để tôi ở lại.”
Tạ Thời Tân đột nhiên nói: “Không được.”
Đường Trụ nhìn cổ tay mình bị Tạ Thời Tân nắm lấy, khó hiểu: “Sao lại không được?”
Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, hỏi: “Có ai ăn hiếp cậu phải không?”
Đột nhiên Đường Trụ không cười nữa, cậu bĩu môi: “Không phải có người ăn hiếp tôi, là rất nhiều người ăn hiếp tôi,” Đường Trụ nói xong gạt tay Tạ Thời Tân ra: “Tôi đi rửa chén.”
Đường Trụ không ngờ rằng, lời Tạ Thời Tân nói vậy mà lại linh thật.
Buổi chiều cậu vừa đến công ty, đã bị kêu đến hỏi chuyện, người gọi cậu không phải là quản lý của cậu, mà là giám đốc trên phòng ban cậu hai cấp.
Mới vào văn phòng giám đốc, người bên bàn làm việc kia đã mở miệng hỏi ngay CR-98473 tại sao lại thiếu hụt, Đường Trụ đang định giải thích, giám đốc lại bảo cậu phải làm bù lại nội trong vòng một tiếng.
Đường Trụ rời văn phòng, có cảm giác không hiểu rõ được, giống như lãnh đạo dùng một con dao mổ trâu để cắt dâu tây, hù dọa chơi chơi chứ chẳng có việc gì.
Hôm nay Đường Trụ nói với Tạ Thời Tân không muốn làm nữa không phải là nói đùa, lúc trước khăng khăng đến đây làm việc, mất rất nhiều thứ. Bây giờ ngẫm lại, công ty này xác thật chả có gì đáng giá để cậu lưu luyến.
Trở lại bàn làm việc, Đường Trụ mở máy tính sửa số liệu thực nghiệm, sửa sửa, đột nhiên trong một khoảnh khắc, Đường Trụ muốn bất chấp tất cả.
Nếu không cứ trực tiếp tố giác mình đi, nói mình lén làm thực nhiệm loại thuốc cấp trên không cho phép.
Nhưng sự bốc đồng này rất nhanh đã bị Đường Trụ đè xuống.
Mất việc không quan trọng, tín dụng sẽ bị ghi vào hồ sơ cá nhân, đây cũng là nguyên nhân cậu không đi bệnh viện.
Hơn nữa Phùng Kiệt sẽ túm lấy cậu không buông.
Đợi đến khi hạng mục trong tay cậu kết thúc rồi, cậu lại gửi báo cáo từ chức vậy.
Sửa số liệu xong, Trình Minh kế bên đẩy ghế dựa trượt qua bên cậu:
“Đường Đường, thân thể có khỏe không?”
Đường Trụ: “Không sao rồi.”
Trình Minh hỏi: “Là động dục sao?”
Đường Trụ gật đầu: “Ừm.”
Trình Minh woa một tiếng: “Cậu đến công ty lâu như vậy vẫn chưa từng tiết lộ pheromone của mình, tôi cũng không biết mùi của cậu là gì nữa.”
Đường Trụ hếch mũi kiêu ngạo: “Tôi giỏi không?”
Trình Minh cười: “Giỏi lắm giỏi lắm.”
Trình Minh là thành viên của tổ cậu, lần trước Đường Trụ từ chối làm việc giúp mấy người trong văn phòng, Trình Minh càng thân thiết với cậu hơn, còn hỏi cậu có phải uống thuốc thêm can đảm rồi không, gần đây cả người cứ như lột xác vậy.
Trình Minh là người duy nhất trong công ty giúp đỡ Đường Trụ, lý do của Trình Minh rất đơn giản, là vì Đường Trụ đẹp, cậu không muốn nhìn thấy trai đẹp bị ăn hiếp.
“Haizz,” một lát sau, Trình Minh lại trượt ghế qua, cậu lấy di động ra: “Drama, có muốn nghe không?”
Đường Trụ tắt cửa sổ làm việc trên máy tính: “Drama gì?”
Văn phòng lúc này không có ai, nhưng Trình Minh vẫn nói nhỏ tiếng lại: “Drama của Tạ tổng, anh ta với Ngô tiểu công tử."
Đường Trụ nhớ đến sự kiện mấy ngày trước hóng được: “Chuyện bọn họ đính hôn à?”
Trình Minh búng tay một cái: “Chính là chuyện này,” Đột nhiên Trình Minh che miệng cười: “Bọn họ đính hôn thất bại rồi.”
Đường Trụ tò mò: “Sao vậy?” Cậu nhìn Trình Minh: “Sao cậu vui vẻ quá vậy?”
Trình Minh cười không thấy tổ quốc đâu: “Đâu chỉ mình tôi, Omega toàn công ty cũng vui lắm, còn bàn nhau tối nay đi đâu đó chúc mừng kìa.”
Đường Trụ rất khó hiểu: “Tại sao?”
“Nam thần trở lại đó! Đậu, nghĩ lại tôi cũng kích động,” Vẻ mặt Trình Minh cứ như là sắp có được Tạ tổng vậy: “Tôi lại có cơ hội rồi.”
Đường Trụ cười ra tiếng.
Tiếp đó, Trình Minh kể chuyện của Tạ tổng với Ngô Ninh sinh động như thật:
“Hơn mười ngày trước, Tạ gia phát tin tức ra, nói nửa tháng sau sẽ đính hôn với Ngô Ninh, thời gian khách sạn đều chọn xong rồi, còn nói sẽ lập tức mở họp báo với phóng viên, công bố tin vui này với mọi người, nhưng mà!”
“Tạ tổng mất tích!”
“Tạ gia Ngô gia, không ai tìm được anh ấy hết, một giờ trước khi họp báo đột nhiên tuyên bố hủy bỏ, các phóng viên lớn ngồi chầu chực ở nhà Tạ tổng cũng không chờ được người, khách sạn thành phố A cũng không có đăng ký của Tạ tổng, như là anh ấy bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”
“Này này, đây là vì sao?”
Đường Trụ vốn dĩ không hứng thú lắm, nhưng bị Trình Minh lúc la lúc rống, không tự chủ nghiêm túc nghe hết.
Đường Trụ hỏi theo Trình Minh: “Vì sao?”
Trình Minh tiếp tục.
“Quả nhiên! Theo nguồn tin đáng tin cậy, kỳ thực Tạ tổng không đồng ý, nhưng anh ấy bị mẹ kế tính kế!”
“Mẹ kế anh ấy rất muốn để Tạ tổng với Ngô gia liên hôn, nói như vậy, con gái của bà ta có thể thuận nước trà trộn vào giới nhà giàu bên Ngô gia.”
“Mẹ kế này của anh ấy là Omega cô bé Lọ Lem, cậu biết đó, người như vậy dù gả vào hào môn cũng không dễ sống, bà ta vất vả mới bò lên được, cũng muốn con mình bò vô trong.”
“Một nửa thành phố A của họ Tạ, một nửa của họ Ngô, có thể nghĩ ra được, bà ta có tham vọng lớn lắm.”
“Vậy sao bà ta dám làm như vậy? Tất nhiên là vì có chuẩn bị mà đến rồi, gần đây, trên tay Tạ tổng có một dự án lớn, phải được Ngô gia bên kia phê duyệt, nghe nói chuẩn bị cả năm rồi, còn liên quan đến thị trường bên mình nữa, không thể sơ suất. Thứ hai, mọi người đều biết, Ngô tiểu công tử thích Tạ tổng, mà Tạ tổng thì sao, đối xử với Ngô Ninh có hơi khác biệt đó.”
“Cho nên một khi Tạ tổng lộ mặt, khi phóng viên đặt câu hỏi, rốt cuộc anh ấy sẽ thừa nhận đính hôn, hay không thừa nhận hả?”
“Nhìn sơ qua hết cách rồi đúng không? Mọi người cho rằng việc này vậy là xong rồi, suy cho cùng thì cũng là hào môn thế gia, môn đăng hộ đối, cũng không có gì không đúng, nhưng không ngờ lại có biến chuyển!”
Trình Minh nói đến vô cùng kích động, thậm chí còn đứng lên.
“Mấy ngày trước Tạ tổng vậy mà trực tiếp bỏ qua Ngô gia luôn, hướng cao hơn một bậc mà đi, trực tiếp xin giấy phép bên tổng sự luôn.”
“Quá giỏi đúng không, ở trong tối vẫn làm được nhiều chuyện như vậy, cái này là hoàn toàn xoay chuyển tình thế luôn!”
“Sau đó, không biết anh ấy lén tìm Ngô gia nói gì đó, việc này biến thành Ngô gia bị lừa.”
“Hiện tại hai nhà còn rất hòa thuận, thật ra mọi người đều biết, Ngô gia cũng rõ tại bọn họ quá cưng chiều Ngô tiểu công tử, cho nên làm theo, không ngờ Tạ tổng còn giấu lại một quân cờ.”
“Nhưng suy cho cùng đây cũng là chuyện về mặt mũi, Ngô gia bọn họ ngoại trừ hòa hảo với Tạ tổng, không còn cách nào khác.”
“Cho nên! Bà Tôn Tuyết Dung kia, ha, chính là mẹ kế của Tạ tổng đó, tiêu luôn, thảm hết sức, đắc tội hết hai bên.”
Trình Minh cười vô cùng vui vẻ, vỗ tay.
“10 giờ đêm qua, Tôn Tuyết Dung mở cuộc họp báo, livestream, làm trò trước mặt mọi người, nghiêm túc xin lỗi, hiện trường xấu hổ vô cùng, vô cùng thê lương, vô cùng buồn cười.”
“Tôi nhìn thấy sướng run cả người, bà ta cũng mắc cười thật, Tạ tổng chưa từng chịu thiệt ở bất cứ chuyện gì, hơn nữa bà ta làm ra chuyện như vậy, những người giúp đỡ bà ta, một người Tạ tổng cũng sẽ không bỏ qua.”
Trình Minh hình như vô cùng suиɠ sướиɠ, nói xong cậu nằm liệt trên ghế, sờ sờ bụng nhỏ của mình.
“Livestream hôm qua rất đáng xem đi xem lại mấy lần, cười ẻ, vẻ mặt của Tôn Tuyết Dung, ha ha ha ha ha ha, lượt truy cập còn hơn gì nữa, woa, drama hào môn, coi sướng quá đi!”
Trình Minh cười tươi như hoa: “Tạ tổng không hổ là Tạ tổng, cậu xem anh ấy còn đối xử như thế với Ngô Ninh, haizz, tôi lại càng yêu anh ấy một chút.”
Đường Trụ cười cười, tiếp lời Trình Minh: “Cảm thấy bản thân có cơ hội?”
“Không có!” Trình Minh không chút khách khí tiếp lời này, mừng như bắt được vàng: “Không biết hôm qua Tạ tổng có phải giống chúng ta, cũng xem livestream họp báo không nhỉ?”
_______________
Không có xem em ei, chỉ có “đấu vật” trên giường với người kế bên em thoy 🤭
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương