Nhặt Được Một Chàng A

Chương 8



Tên truyện: Nhặt được một chàng A

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Editor: SacFructose

Chương 8:

Thực nghiệm sắp bắt đầu rồi, Trình Minh còn ở đó khen: “Người yêu lý tưởng của toàn Omega trong công ty có khác, giỏi quá trời quá đất,” Trình Minh đá chân ghế dựa của Đường Trụ một chút: “Phải không Đường Đường?”

Đường Trụ cầm lấy bảng số liệu: “Vâng vâng.”

Trình Minh thật sự trầm mê loại sảng kịch hào môn này, buổi chiều từ khi bắt đầu thực nghiệm đến khi kết thúc thực nghiệm, cậu cứ luôn miệng chưa đã thèm mà tấm tắc suốt.

Thực nghiệm buổi chiều rất nhanh, cũng chỉ kéo thêm mười phút đã xong rồi.

Mọi người về văn phòng dọn dẹp đồ đạc, Đường Trụ mới cầm lấy cặp táp, ghế dựa của Trình Minh lại trượt qua đây.

“Đường Đường, có chuyện này quên nói cho cậu.”

Đường Trụ: “Cái gì?”

Trình Minh nói: “Tuần sau Phùng Kiệt sẽ trở lại.”

Tâm tình của Đường Trụ trượt thẳng xuống: “À.”

Trình Minh cười cười: “Chúng ta không thèm để ý đến hắn.”

Đường Trụ gật đầu: “Ừ.”

Trời dần tối, Đường Trụ vẫn đi tàu điện ngầm về nhà như bình thường.

Mới ra khỏi công ty, hình như cậu đã nhìn thoáng thấy gì đó.

Cậu quay đầu nhìn về hướng công ty, cửa chính có một đám người mặc tây trang màu đen, có một bóng dáng rất quen thuộc.

Những người đó rất nhanh đã đi vào công ty, biến mất không thấy.

Đường Trụ không để ý nhiều như vậy, trễ chút nữa thì tàu điện ngầm càng chen chúc.

Hôm nay Tạ Thời Tân không về nhà đúng giờ, nhưng Đường Trụ vẫn làm phần cơm cho anh.

Đại khái tầm nửa tiếng sau khi ăn xong, Tạ Thời Tân mở cửa đi vào.

Đường Trụ đang ngồi trên sô pha lập tức đứng lên: “Anh về rồi à?”

Tạ Thời Tân nhìn Đường Trụ đứng lên nghênh đón anh, còn tươi cười với anh, sửng sốt mấy giây mới gật đầu: “Ừm.”

Đường Trụ nhường đường cho anh: “Tôi nói với anh nha, miệng anh linh lắm đó, hôm nay giám đốc của tôi quả nhiên tìm tôi hỏi chuyện.”

Tạ Thời Tân vẫn thế: “Ừm.”

Đường Trụ lại hỏi: “Còn chuyện này, hôm nay có phải anh đến công ty tôi đúng không? Lúc tan tầm tôi nhìn thấy một người rất giống anh.”

Tạ Thời Tân ngẩng đầu: “Phải không?”

Đường Trụ: “Anh tới nhận phỏng vấn sao?”

Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ: “Đúng vậy.”

Đường Trụ: “Là chức vụ gì? Là bảo vệ sao?”

Tạ Thời Tân: “Bảo vệ?”

Đường Trụ: “Tôi nhìn thấy một đám người chỗ anh đều mặc tây trang, rất giống một đám bảo vệ.”

Tạ Thời Tân: “…”

Đường Trụ xem như Tạ Thời Tân cam chịu, cậu không còn vấn đề khác, cậu chỉ bàn ăn: “Nhanh đi ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Tạ Thời Tân liếc mắt về phía bàn ăn kia: “Sau này tôi sẽ không về trước giờ cơm, cậu không cần chừa cơm cho tôi.”

Đường Trụ mở to hai mắt: “Tại sao? Anh ăn cơm bên ngoài?”

Tạ Thời Tân nhìn vẻ mặt chờ mong của Đường Trụ, tựa như nếu anh không ăn cơm, Đường Trụ sẽ lập tức đau lòng.

Để Đường Trụ không buồn lòng, Tạ Thời Tân đành phải nói: “Không có ăn.”

Quả nhiên Đường Trụ vui vẻ lên: “Vậy nhanh ăn cơm đi, bữa tối có tôm anh thích ăn đó.”

Tạ Thời Tân cũng không biết, vẻ mặt của mình dịu dàng đi hẳn: “Ừm.”

Đường Trụ quả nhiên ỷ lại anh, biểu hiện rõ ràng như vậy.

Đột nhiên Tạ Thời Tân nhớ đến những lời của Vương Tử Nhạc, sau khi đánh dấu thành kết, nếu Omega muốn kết hôn, Alpha cũng phải nghe theo.

Anh nhìn người đứng bên cạnh, có một khoảng khắc, anh cảm thấy cũng không phải không thể chấp nhận.

Nhưng rất nhanh, anh phủ định ý nghĩ của mình.

Thôi, Đường Trụ không chút nào phù hợp tiêu chuẩn của anh.

Nghĩ gì đâu không…

Thấy Đường Trụ muốn đi phòng khách, Tạ Thời Tân gọi cậu một tiếng.

Đường Trụ: “Sao thế?”

Tạ Thời Tân đến trước mặt Đường Trụ, giơ tay muốn sờ trán của cậu, nhưng nửa đường lại hạ tay xuống.

Tạ Thời Tân: “Còn khó chịu sao?”

Đường Trụ cong cong đôi mắt: “Đã không có sao nữa rồi.”

“Ừm.” Tạ Thời Tân gật gật đầu, vài giây sau, anh khô khan bỏ thêm một câu: “Quan tâm bạn cùng phòng.”

Đường Trụ: “Ò, cám ơn.”

Hôm nay Tạ Thời Tân ăn cơm xong, Đường Trụ không lập tức đến dọn dẹp, Tạ Thời Tân nhìn về phía phòng khách, thấy một bé Đường Trụ, đã đắp chăn ngủ rồi.

Một bàn lộn xộn, Tạ Thời Tân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn tự mình ra tay dọn dẹp.

Ở phòng bếp dọn dẹp xong, Tạ Thời Tân đi qua, ngồi xuống một chỗ cách đường một khoảng.

Người lớn vậy rồi, còn xem phim hoạt hình.

Tạ Thời Tân tắt phim hoạt hình đi, lại đặt chân Đường Trụ vào trong chăn.

Thoạt nhìn Đường Trụ nhỏ như vậy, nhưng Tạ Thời Tân nhìn ra, cậu hẳn là hơn 1m75.

Tạ Thời Tân 1m87, Đường Trụ cao tầm đến miệng anh, lại ước lượng chính xác, khoảng 1m78 nhỉ.

Nghĩ xong chuyện này, Tạ Thời Tân đã ngồi bên người Đường Trụ.

Đường Trụ cúi đầu, bởi vì cằm bị đè ép, nên miệng chu ra.

Đôi mắt người này rất lớn, lông mi cũng rất dài, làn da trắng, tóc rất mềm, màu tóc cũng không quá đen.

Tạ Thời Tân nhìn nhìn, vậy mà đưa tay qua, đặt lên đầu tóc của Đường Trụ.

Anh không hiểu mình đang định làm gì, dù sao muốn làm gì làm thôi, hơn nữa anh còn muốn đưa tay xuống chút nữa, sờ mặt Đường Trụ.

“Reng reng.”

Âm thanh tin nhắn đến trong túi Tạ Thời Tân, ngăn trở động tác của anh.

Cùng lúc đó, Đường Trụ cũng nhíu mày,

Trên di động, là Ngô Ninh gửi tin nhắn đến.

Ngô Ninh: Rất xin lỗi.

Tạ Thời Tân không trả lời.

Tạ Thời Tân đặt điện thoại một bên, làm tiếp việc lúc nãy chưa làm xong.

Anh cong ngón tay lại vuốt má Đường Trụ, không đủ, lại cọ cọ cằm cậu.

Đường Trụ ngủ ngon, vậy mà lại không chút phản ứng, Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, dùng tay nhéo mũi Đường Trụ.

Lúc này Đường Trụ mới có phản ứng, rất nhanh nhíu mày, cũng lắc lắc đầu một chút, giống như đập muỗi, đập bay bàn tay Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của Đường Trụ, cười cười với cái trò nhàm chán này.

Cười xong anh mới hoảng hốt nhận ra mình thật rỗi hơi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, thu tay lại.

Đường Trụ hẳn là mới tắm xong, trong không khí phảng phất có mùi đậu đỏ như có như không.

Có lẽ bởi mùi hương này, làm Tạ Thời Tân không khỏi nhớ đến một buổi trưa rất nhiều năm trước.

Khi đó anh bận rộn học hành, quên tính toán kỳ dễ cảm của mình, trực tiếp bạo phát trong trường học.

Kỳ dễ cảm tới mau, hầu như xảy ra chỉ trong vài phút, lúc đó anh chẳng chuẩn bị trước gì cả, đành phải tìm một phòng học trống gần đó trốn vào, cũng gọi điện cho người nhà.

Chỉ là anh không ngờ, ở một góc phòng học kia có một Omega ngồi đó.

Cụ thể chuyện gì đã xảy ra, Tạ Thời Tân cũng không nhớ được nhiều như vậy, chỉ có thể nhớ đến là anh ôm Omega kia.

Ôm một lúc sau, lại nhịn không được mà đánh dấu tạm thời Omega ấy.

Có thể là do ảnh hưởng của kỳ dễ cảm, Tạ Thời Tân sinh ra ỷ lại ngắn ngủi với Omega đó, mùi hương của đối phương khiến anh vô cùng mẫn cảm, anh luyến tiếc buông ra, rất không muốn để đối phương đi.

Thể chất Tạ Thời Tân đặc thù, trong kỳ dễ cảm anh trở nên yếu ớt hơn Alpha khác rất nhiều, thần kinh suy nhược, hệ thống thính giác thị giác khứu giác toàn bộ đều hỗn loạn, rất dễ dàng quên người và việc đã xảy ra.

Biết được Omega kia phải lập tức rời khỏi, chuyện anh có thể làm, là dùng hết một chút lý trí cuối cùng, xin Omega kia để lại thông tin cho anh, mấy ngày sau anh sẽ đến cảm ơn.

Omega kia vừa rời đi, người nhà Tạ Thời Tân liền đến.

Anh nghỉ ngơi vài ngày, chờ thân thể khỏe lên rồi, chuyện đầu tiên là đi tìm tờ giấy kia.

Nhưng anh lật hết quần áo bên người, đều không tìm được, thậm chí anh còn hoài nghi việc Omega lưu lại thông tin chỉ là ảo giác của anh.

Lập tức trong nháy mắt đó, Tạ Thời Tân sinh ra rất nhiều cảm xúc nóng nảy, khiến anh rất muốn đập hết những đồ vật có thể bể nát trong phòng.

Cũng may sau khi anh bình tĩnh lại, nhớ đến mấy ngày nay mình đã thay những quần áo gì.

Cuối cùng ở máy giặt lầu 1, anh vớt ra một tờ giấy từ trong túi đầy bọt xà phòng.

Một khắc nhìn đến tờ giấy kia, cảm xúc Tạ Thời Tân nháy mắt được an ủi, cả người thả lỏng lại.

Anh cẩn thận đặt tờ giấy dưới máy hong khô, cẩn thận mở ra.

Rất nhanh, chữ trên giấy hiện ra.

Phía trên viết:

“Khoa Hóa học, lớp 2 năm nhất, Ngô Ninh.”

______________________

Mọi người yên tâm là đất diễn của thằng trà xanh này không nhiều đâu, và nó lú đầu lần nào đều sẽ bị Tạ tổng vả mặt lần đó.

Nói chung là phản diện trong truyện này xuất hiện nhiều nhất là từ lời kể của người khác, chứ lên sàn chả được bao nhiêu.

Truyện này chủ yếu để gặm đường mà 🤣

Chương trước Chương tiếp