Nhất Kiến Chung Tình: Vì Anh Là Chân Ái
Chương 19: Tình yêu nhỏ
Tần Chỉ Ái không ngờ Trần Nguyên Hoàng lại chu đáo đến vậy, cô hoàn toàn có thể yên tâm khi không ở bên cạnh Lục Hàn rồi…
“Anh vất vả rồi, cuối tuần này em đãi anh một bữa nhé! Nhà hàng Le Resto thế nào?”
Hai mắt của Trần Nguyên Hoàng lập tức sáng lên, anh ta thích nhà hàng Pháp này nhất…
“Em tốt thật đấy Chỉ Ái à! Anh yêu em nhất trên đời! Để anh hôn em một cái nào…!”
Trần Nguyên Hoàng từ từ tiến đến, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ mong chờ. Vừa lúc anh ta định giang tay ôm lấy Tần Chỉ Ái thì bất ngờ bị cô đẩy mạnh ra. Cả người anh ta mất thăng bằng, ngã sõng soài xuống đất…
“Từ lúc em mười bốn tuổi, chúng ta đã thống nhất với nhau sẽ không ôm ấp và hôn má rồi, anh quên nhanh thế?”
Trần Nguyên Hoàng cau mày, ánh mắt anh ta đượm buồn. Anh ta nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, khi Tần Chỉ Ái còn là một cô bé hồn nhiên, luôn háo hức chạy đến ôm chầm lấy anh. Giờ đây, cô đã trưởng thành, cô không còn là em gái bé nhỏ xinh xắn của anh ta nữa rồi…
“Anh biết rồi mà, em đừng cằn nhằn nữa…”
Tần Chỉ Ái thở dài, ngán ngẫm lắc đầu. Cô biết tính cách của chứng đầu của Trần Nguyên Hoàng. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, giọng nói hơi gấp gáp…
“Em phải đi tìm Lục Hàn rồi, cuối tuần gặp lại anh sau…”
Tần Chỉ Ái vừa bước ra khỏi cửa đã thấy bóng dáng cao lớn của Lục Hàn đứng chờ sẵn, cô không nghĩ gì nhiều liền mỉm cười nhẹ ngọt ngào…
“Em còn định đi tìm anh này, anh đến đây làm gì thế?”
Trần Nguyên Hoàng giật mình khi thấy Lục Hàn xuất hiện. Anh ta vội vàng đứng dậy, cố tình ho lên mấy cái, rồi chỉnh lại cổ áo, cố gắng tỏ ra bình tĩnh…
“Gặp lại em sau, tình yêu nhỏ của anh…”
Căn phòng vốn yên tĩnh bỗng trở nên ngột ngạt hơn hẳn. Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, tạo thành một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Tần Chỉ Ái liếc xéo Trần Nguyên Hoàng, ánh mắt cô như muốn xuyên thủng anh ta. Trước ánh nhìn sắc lạnh của cô, Trần Nguyên Hoàng chỉ biết cười trừ, đôi mắt vẫn lấp lánh một tia tinh nghịch…
“Anh im miệng lại cho em!”
Tần Chỉ Ái vội vàng kéo Lục Hàn rời khỏi đó, cô không muốn anh hiểu lầm nên nhanh chóng lên tiếng giải thích…
“Anh đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Tụi em chỉ là bạn thuở nhỏ, ngoài tình cảm anh em ra thì không có gì khác đâu…”
Lục Hàn cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Tần Chỉ Ái. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh,, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó chịu…
“Anh hiểu rồi…”
Trần Nguyên Hoàng nhìn theo bóng lưng của hai người, một nụ cười nửa miệng nở trên môi. Anh ta biết Lục Hàn không thích mình, nhưng anh ta không quan tâm. Ngược lại, anh ta còn cảm thấy thích thú khi trêu chọc một người cứng nhắc như Lục Hàn.
Ánh mắt trợ lý chợt lóe lên sự lo lắng khi thấy nụ cười nửa miệng của Trần Nguyên Hoàng. Cậu ta biết rõ tính cách của giám đốc và lần này, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu khẽ ho, lên tiếng nhắc nhở…
“Giám đốc à, anh đừng làm khó Lục Hàn nữa. Tôi thấy Tần tiểu thư rất quan tâm đến anh ấy. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy,e rằng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người…"
Trần Nguyên Hoàng vỗ vai trợ lý một cái, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ không hài lòng…
“Tôi là người trả lương cho cậu để làm việc, không phải để cậu dạy đời tôi! Bọn họ chỉ vô tình ngủ với nhau một đêm thôi mà? Tôi biết rõ Chỉ Ái, cô ấy không phải loại người dễ khuất phục như vậy. Tôi cũng không quan tâm họ đã quen nhau bao lâu. Miễn là Chỉ Ái chưa chính thức là vợ của Lục Hàn, tôi vẫn còn cơ hội. Tôi sẽ không để cô ấy rơi vào tay tên đó đâu!"
Từ những ngày thơ bé, khi Tần Chỉ Ái còn chập chững biết đi, Trần Nguyên Hoàng đã luôn ở bên cạnh cô. Cái nắm tay vụng về của cậu bé ngày nào giờ đã trở thành một sợi dây vô hình, gắn kết hai tâm hồn.
Mỗi khoảnh khắc bên nhau, từ những buổi chiều cùng nhau đạp xe quanh công viên đến những đêm tâm sự dưới ánh trăng, đều in sâu trong tâm trí Trần Nguyên Hoàng.
Tình cảm ấy, như mầm non nhỏ bé, lặng lẽ lớn lên trong anh ta, vượt qua mọi rào cản. Anh ta khao khát được là người đàn ông của cuộc đời cô, người sẽ luôn ở bên cạnh, che chở và yêu thương cô vô điều kiện. Anh ta muốn nghe cô gọi mình bằng những danh xưng ngọt ngào, muốn được nắm tay cô đi khắp mọi nơi.
Ngọn lửa tình yêu trong Trần Nguyên Hoàng bùng cháy mãnh liệt, thiêu đốt trái tim anh từng ngày. Anh ta không thể để nó tiếp tục cháy âm ỉ trong lòng thêm nữa…
“Anh vất vả rồi, cuối tuần này em đãi anh một bữa nhé! Nhà hàng Le Resto thế nào?”
Hai mắt của Trần Nguyên Hoàng lập tức sáng lên, anh ta thích nhà hàng Pháp này nhất…
“Em tốt thật đấy Chỉ Ái à! Anh yêu em nhất trên đời! Để anh hôn em một cái nào…!”
Trần Nguyên Hoàng từ từ tiến đến, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ mong chờ. Vừa lúc anh ta định giang tay ôm lấy Tần Chỉ Ái thì bất ngờ bị cô đẩy mạnh ra. Cả người anh ta mất thăng bằng, ngã sõng soài xuống đất…
“Từ lúc em mười bốn tuổi, chúng ta đã thống nhất với nhau sẽ không ôm ấp và hôn má rồi, anh quên nhanh thế?”
Trần Nguyên Hoàng cau mày, ánh mắt anh ta đượm buồn. Anh ta nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, khi Tần Chỉ Ái còn là một cô bé hồn nhiên, luôn háo hức chạy đến ôm chầm lấy anh. Giờ đây, cô đã trưởng thành, cô không còn là em gái bé nhỏ xinh xắn của anh ta nữa rồi…
“Anh biết rồi mà, em đừng cằn nhằn nữa…”
Tần Chỉ Ái thở dài, ngán ngẫm lắc đầu. Cô biết tính cách của chứng đầu của Trần Nguyên Hoàng. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, giọng nói hơi gấp gáp…
“Em phải đi tìm Lục Hàn rồi, cuối tuần gặp lại anh sau…”
Tần Chỉ Ái vừa bước ra khỏi cửa đã thấy bóng dáng cao lớn của Lục Hàn đứng chờ sẵn, cô không nghĩ gì nhiều liền mỉm cười nhẹ ngọt ngào…
“Em còn định đi tìm anh này, anh đến đây làm gì thế?”
Trần Nguyên Hoàng giật mình khi thấy Lục Hàn xuất hiện. Anh ta vội vàng đứng dậy, cố tình ho lên mấy cái, rồi chỉnh lại cổ áo, cố gắng tỏ ra bình tĩnh…
“Gặp lại em sau, tình yêu nhỏ của anh…”
Căn phòng vốn yên tĩnh bỗng trở nên ngột ngạt hơn hẳn. Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, tạo thành một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Tần Chỉ Ái liếc xéo Trần Nguyên Hoàng, ánh mắt cô như muốn xuyên thủng anh ta. Trước ánh nhìn sắc lạnh của cô, Trần Nguyên Hoàng chỉ biết cười trừ, đôi mắt vẫn lấp lánh một tia tinh nghịch…
“Anh im miệng lại cho em!”
Tần Chỉ Ái vội vàng kéo Lục Hàn rời khỏi đó, cô không muốn anh hiểu lầm nên nhanh chóng lên tiếng giải thích…
“Anh đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Tụi em chỉ là bạn thuở nhỏ, ngoài tình cảm anh em ra thì không có gì khác đâu…”
Lục Hàn cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Tần Chỉ Ái. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh,, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó chịu…
“Anh hiểu rồi…”
Trần Nguyên Hoàng nhìn theo bóng lưng của hai người, một nụ cười nửa miệng nở trên môi. Anh ta biết Lục Hàn không thích mình, nhưng anh ta không quan tâm. Ngược lại, anh ta còn cảm thấy thích thú khi trêu chọc một người cứng nhắc như Lục Hàn.
Ánh mắt trợ lý chợt lóe lên sự lo lắng khi thấy nụ cười nửa miệng của Trần Nguyên Hoàng. Cậu ta biết rõ tính cách của giám đốc và lần này, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu khẽ ho, lên tiếng nhắc nhở…
“Giám đốc à, anh đừng làm khó Lục Hàn nữa. Tôi thấy Tần tiểu thư rất quan tâm đến anh ấy. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy,e rằng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người…"
Trần Nguyên Hoàng vỗ vai trợ lý một cái, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ không hài lòng…
“Tôi là người trả lương cho cậu để làm việc, không phải để cậu dạy đời tôi! Bọn họ chỉ vô tình ngủ với nhau một đêm thôi mà? Tôi biết rõ Chỉ Ái, cô ấy không phải loại người dễ khuất phục như vậy. Tôi cũng không quan tâm họ đã quen nhau bao lâu. Miễn là Chỉ Ái chưa chính thức là vợ của Lục Hàn, tôi vẫn còn cơ hội. Tôi sẽ không để cô ấy rơi vào tay tên đó đâu!"
Từ những ngày thơ bé, khi Tần Chỉ Ái còn chập chững biết đi, Trần Nguyên Hoàng đã luôn ở bên cạnh cô. Cái nắm tay vụng về của cậu bé ngày nào giờ đã trở thành một sợi dây vô hình, gắn kết hai tâm hồn.
Mỗi khoảnh khắc bên nhau, từ những buổi chiều cùng nhau đạp xe quanh công viên đến những đêm tâm sự dưới ánh trăng, đều in sâu trong tâm trí Trần Nguyên Hoàng.
Tình cảm ấy, như mầm non nhỏ bé, lặng lẽ lớn lên trong anh ta, vượt qua mọi rào cản. Anh ta khao khát được là người đàn ông của cuộc đời cô, người sẽ luôn ở bên cạnh, che chở và yêu thương cô vô điều kiện. Anh ta muốn nghe cô gọi mình bằng những danh xưng ngọt ngào, muốn được nắm tay cô đi khắp mọi nơi.
Ngọn lửa tình yêu trong Trần Nguyên Hoàng bùng cháy mãnh liệt, thiêu đốt trái tim anh từng ngày. Anh ta không thể để nó tiếp tục cháy âm ỉ trong lòng thêm nữa…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương