Nhất Kiến Chung Tình: Vì Anh Là Chân Ái
Chương 20: Anh quan trọng hơn
Cảm giác như có ai đó đang từ từ tước đi thứ quý giá nhất của anh khiến Lục Hàn vô cùng khó chịu. Tim anh như bị bóp nghẹt, một nỗi buồn man mác len lỏi vào tâm khảm. Dù ngoài miệng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh đã tố cáo tất cả. Anh nhìn Tần Chỉ Ái chằm chằm, đôi mắt tối sầm lại, ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm…
“Cuối tuần này em rảnh không? Chúng ta đi ăn tối nhé…!”
Tần Chỉ Ái cắn chặt môi, ánh mắt cô lảng tránh. Cô đã lỡ hẹn với Trần Nguyên Hoàng trước, cô không muốn thất hứa với bạn của mình, nhưng cô cũng không muốn làm anh buồn…
“Em xin lỗi, cuối tuần này em có hẹn rồi, hay cuối tuần sau được không?”
Ánh mắt Lục Hàn đượm buồn, anh siết chặt tay cô, cảm giác như muốn níu giữ khoảnh khắc này thật lâu. Giọng anh khàn khàn, chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm…
"Tuần sau anh phải đến thành phố khác để huấn luyện, dự tính khoá huấn luyện này sẽ kéo dài trong vòng hai tháng, anh không thể gặp em được rồi..."
Tần Chỉ Ái không biết chuyện này, cô càng không muốn Lục Hàn buồn lòng nên cuối cùng lựa chọn hy sinh Trần Nguyên Hoàng. Dù sao thời gian của cô và anh ta còn nhiều, cô có thể hẹn lại ngày khác…
“Anh quan trọng hơn, buổi hẹn của em dời lại khi khác cũng được…”
Lục Hàn ngẩng đầu dậy, anh nhanh chóng hôn môi Tần Chỉ Ái một cái, gương mặt vui vẻ như đứa trẻ được thưởng kẹo ngọt…
"Em tốt thật đấy..."
Trần Nguyên Hoàng chỉ đơn giản là bạn thuở nhỏ, mãi mãi là bạn của Tần Chỉ Ái, còn Lục Hàn anh chính là người được cô yêu thương nhất, dù tương lai có ra sao đi chăng nữa thì hiện tại anh vẫn là người chiến thắng.
Để Lục Hàn yên tâm làm việc thì Tần Chỉ Ái đã gọi điện cho Trần Nguyên Hoàng để dời buổi ăn tối của bọn họ sang một ngày khác…
"Alo, Nguyên Hoàng à? Em là Chỉ Ái đây. Em xin lỗi anh rất nhiều, nhưng đột nhiên em có một việc vô cùng quan trọng, không thể sắp xếp được. Để khi khác em mời anh nhé!”
Trần Nguyên Hoàng giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt anh ta tràn đầy sự ngạc nhiên và thất vọng, giọng nói cũng trở nên lạc lõng…
[Em có việc gì quan trọng hơn anh à? Em đã hứa với anh rồi mà? Sao em lại thất hứa thế?"
Lục Hàn tựa lưng vào ghế, đôi mắt anh ta dõi theo từng cử chỉ của Tần Chỉ Ái. Anh mỉm cười thầm, nhưng anh bắt buộc phải giả bộ hiểu chuyện…
“Anh không sao đâu, hay đợi anh về rồi chúng ta ăn tối sau cũng được, anh không muốn em phải khó xử…”
Trái tim Tần Chỉ Ái như tan chảy trước vẻ ngoài dịu dàng của Lục Hàn, cô cảm thấy mình đang rơi vào một lưới tình khó thoát. Bộ dạng ngoan ngoãn, hiểu chuyện của anh như một tấm màn che giấu một tâm hồn phức tạp, khiến cô không thể cưỡng lại…
“Không sao đâu, anh đừng tự trách mình…”
Trần Nguyên Hoàng nghe thấy giọng nói của Lục Hàn, anh ta nắm chặt điện thoại, cảm giác như bị chính người thân nhất của mình phản bội…
[Em hẹn với Lục Hàn đúng không? Em huỷ hẹn với anh chỉ vì một người xa lạ như anh ta à?]
Tần Chỉ Ái không hiểu tại sao Trần Nguyên Hoàng lại nổi điên lên, cô đã nói sẽ bù lại rồi mà?
“Lục Hàn là bạn trai của em, anh là bạn thân của em, hai người hoàn toàn khác nhau, anh không thể so sánh như vậy được. Tuần sau Lục Hàn phải tham gia huấn luyện rồi, em phải ưu tiên anh ấy hơn chứ!"
Trần Nguyên Hoàng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, anh ta không thể chấp nhận sự thật này. Trong cơn tuyệt vọng, anh ta cố tình lôi Tống Hải Phong vào để làm lá chắn…
[Lục Hàn là bạn trai của em? Em đùa đấy à? Vậy còn Tống Hải Phong thì sao? Mới vài tháng trước em còn nằng nặc đòi kết hôn với cậu ta, em còn nói em yêu cậu ta rất nhiều, vậy mà cuối cùng em lại vứt bỏ cậu ta để đến bên cạnh Lục Hàn à?]
[Sao em có thể đối xử tàn nhẫn với những người đã ở bên cạnh em từ lâu, để yêu thương một người vừa quen được nửa tháng chứ? Em bị điên à Chỉ Ái?]
Tần Chỉ Ái lắc đầu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên, cô không thể để Lục Hàn thấy bộ dạng hung hăng của mình được…
“Anh chỉ là bạn em, anh không có quyền xen vào đời tư của em, anh cũng đừng dùng mấy lời cay nghiệt để nói về Lục Hàn. Nếu anh còn xem em là em gái, anh nên tôn trọng em!”
Tần Chỉ Ái đặt điện thoại xuống bàn, cơn tức giận như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng cô. Cô quay sang nhìn Lục Hàn, cố gắng nở một nụ cười tươi để che giấu đi nỗi bực tức trong lòng…
“Anh đừng để ý, cứ làm tốt chuyện của mình là được, em sẽ lo phần còn lại nhé!”
Lục Hàn chậm rãi gật đầu, anh không muốn phá huỷ tình bạn tốt đẹp giữa Tần Chỉ Ái và Trần Nguyên Hoàng, nhưng anh cảm thấy ánh mắt của anh ta mỗi lần nhìn cô đều không bình thường. Ánh mắt đó giống y hệt mỗi lần anh nhìn Tần Chỉ Ái…
“Cuối tuần này em rảnh không? Chúng ta đi ăn tối nhé…!”
Tần Chỉ Ái cắn chặt môi, ánh mắt cô lảng tránh. Cô đã lỡ hẹn với Trần Nguyên Hoàng trước, cô không muốn thất hứa với bạn của mình, nhưng cô cũng không muốn làm anh buồn…
“Em xin lỗi, cuối tuần này em có hẹn rồi, hay cuối tuần sau được không?”
Ánh mắt Lục Hàn đượm buồn, anh siết chặt tay cô, cảm giác như muốn níu giữ khoảnh khắc này thật lâu. Giọng anh khàn khàn, chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm…
"Tuần sau anh phải đến thành phố khác để huấn luyện, dự tính khoá huấn luyện này sẽ kéo dài trong vòng hai tháng, anh không thể gặp em được rồi..."
Tần Chỉ Ái không biết chuyện này, cô càng không muốn Lục Hàn buồn lòng nên cuối cùng lựa chọn hy sinh Trần Nguyên Hoàng. Dù sao thời gian của cô và anh ta còn nhiều, cô có thể hẹn lại ngày khác…
“Anh quan trọng hơn, buổi hẹn của em dời lại khi khác cũng được…”
Lục Hàn ngẩng đầu dậy, anh nhanh chóng hôn môi Tần Chỉ Ái một cái, gương mặt vui vẻ như đứa trẻ được thưởng kẹo ngọt…
"Em tốt thật đấy..."
Trần Nguyên Hoàng chỉ đơn giản là bạn thuở nhỏ, mãi mãi là bạn của Tần Chỉ Ái, còn Lục Hàn anh chính là người được cô yêu thương nhất, dù tương lai có ra sao đi chăng nữa thì hiện tại anh vẫn là người chiến thắng.
Để Lục Hàn yên tâm làm việc thì Tần Chỉ Ái đã gọi điện cho Trần Nguyên Hoàng để dời buổi ăn tối của bọn họ sang một ngày khác…
"Alo, Nguyên Hoàng à? Em là Chỉ Ái đây. Em xin lỗi anh rất nhiều, nhưng đột nhiên em có một việc vô cùng quan trọng, không thể sắp xếp được. Để khi khác em mời anh nhé!”
Trần Nguyên Hoàng giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt anh ta tràn đầy sự ngạc nhiên và thất vọng, giọng nói cũng trở nên lạc lõng…
[Em có việc gì quan trọng hơn anh à? Em đã hứa với anh rồi mà? Sao em lại thất hứa thế?"
Lục Hàn tựa lưng vào ghế, đôi mắt anh ta dõi theo từng cử chỉ của Tần Chỉ Ái. Anh mỉm cười thầm, nhưng anh bắt buộc phải giả bộ hiểu chuyện…
“Anh không sao đâu, hay đợi anh về rồi chúng ta ăn tối sau cũng được, anh không muốn em phải khó xử…”
Trái tim Tần Chỉ Ái như tan chảy trước vẻ ngoài dịu dàng của Lục Hàn, cô cảm thấy mình đang rơi vào một lưới tình khó thoát. Bộ dạng ngoan ngoãn, hiểu chuyện của anh như một tấm màn che giấu một tâm hồn phức tạp, khiến cô không thể cưỡng lại…
“Không sao đâu, anh đừng tự trách mình…”
Trần Nguyên Hoàng nghe thấy giọng nói của Lục Hàn, anh ta nắm chặt điện thoại, cảm giác như bị chính người thân nhất của mình phản bội…
[Em hẹn với Lục Hàn đúng không? Em huỷ hẹn với anh chỉ vì một người xa lạ như anh ta à?]
Tần Chỉ Ái không hiểu tại sao Trần Nguyên Hoàng lại nổi điên lên, cô đã nói sẽ bù lại rồi mà?
“Lục Hàn là bạn trai của em, anh là bạn thân của em, hai người hoàn toàn khác nhau, anh không thể so sánh như vậy được. Tuần sau Lục Hàn phải tham gia huấn luyện rồi, em phải ưu tiên anh ấy hơn chứ!"
Trần Nguyên Hoàng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, anh ta không thể chấp nhận sự thật này. Trong cơn tuyệt vọng, anh ta cố tình lôi Tống Hải Phong vào để làm lá chắn…
[Lục Hàn là bạn trai của em? Em đùa đấy à? Vậy còn Tống Hải Phong thì sao? Mới vài tháng trước em còn nằng nặc đòi kết hôn với cậu ta, em còn nói em yêu cậu ta rất nhiều, vậy mà cuối cùng em lại vứt bỏ cậu ta để đến bên cạnh Lục Hàn à?]
[Sao em có thể đối xử tàn nhẫn với những người đã ở bên cạnh em từ lâu, để yêu thương một người vừa quen được nửa tháng chứ? Em bị điên à Chỉ Ái?]
Tần Chỉ Ái lắc đầu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên, cô không thể để Lục Hàn thấy bộ dạng hung hăng của mình được…
“Anh chỉ là bạn em, anh không có quyền xen vào đời tư của em, anh cũng đừng dùng mấy lời cay nghiệt để nói về Lục Hàn. Nếu anh còn xem em là em gái, anh nên tôn trọng em!”
Tần Chỉ Ái đặt điện thoại xuống bàn, cơn tức giận như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng cô. Cô quay sang nhìn Lục Hàn, cố gắng nở một nụ cười tươi để che giấu đi nỗi bực tức trong lòng…
“Anh đừng để ý, cứ làm tốt chuyện của mình là được, em sẽ lo phần còn lại nhé!”
Lục Hàn chậm rãi gật đầu, anh không muốn phá huỷ tình bạn tốt đẹp giữa Tần Chỉ Ái và Trần Nguyên Hoàng, nhưng anh cảm thấy ánh mắt của anh ta mỗi lần nhìn cô đều không bình thường. Ánh mắt đó giống y hệt mỗi lần anh nhìn Tần Chỉ Ái…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương