Nhóc Ngốc Làm Thế Thân
Chương 2
Sau khi tôi thi đại học xong tiên sinh đã đưa tôi đi chơi, anh ấy đưa tôi tới một hòn đảo rất đẹp, còn đưa tôi đi xem pháo hoa.
Khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tôi cùng tiên sinh đứng ở ban công khách sạn nhìn ra, anh ấy cởi áo khoác khoác lên cho tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Lúc đó tim tôi đập vô cùng mạnh, cảm giác như muốn nhảy cả ra ngoài.
Sau đó tiên sinh tặng cho tôi một món quà, là quà tốt nghiệp.
Đó là một chiếc điện thoại thông minh mà tôi ao ước bây lâu nay, tiên sinh nói trên mạng có nhiều thành phần xấu, không muốn tôi bị lây nhiễm nên đợi tới khi tôi đủ tuổi mới cho tôi sử dụng.
Thứ đầu tiên tôi tìm kiếm trên mạng là về cảm giác rung động tim đập nhanh, họ nói tôi có thể là yêu tiên sinh của mình mất rồi.
Nhưng mà yêu là gì nhỉ?
Mộ Thiếu Cẩn đóng nhật ký lại.
Mọi hôm tiên sinh đi làm về đều luôn về nhà đúng giờ, anh ấy là người không thích dằn vặt bản thân, không tăng ca, không uống rượu, tốt nhất là về nhà ăn cơm nóng canh ngọt rồi ngủ một giấc.
Thế nhưng tuần này tiên sinh đi công tác mấy hôm rồi chưa về, cậu cứ cảm giác lo lắng cho chuyện gì xảy ra.
Cảm giác rất không muốn tách ra khỏi tiên sinh, cảm giác khi tiên sinh không ở trong vùng mà cậu có thể kiểm soát thì sẽ vô cùng bất an.
Mộ Thiếu Cẩn vô cùng khó ngủ, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng không thể chịu được phải đi sang phòng của tiên sinh, trộm lấy nước hoa mà anh hay dùng xịt lên chăn của mình, như vậy cậu mới an tâm hơn một chút.
Ngày hôm sau vẫn luôn ở trong nhà, tiên sinh kiểm soát cậu rất nhiều, bình thường khi không được cho phép cậu sẽ không được ra khỏi nhà, vừa hay Mộ Thiếu Cẩn là một người sợ xã hội, cậu rất thích ở nhà nên không hề cảm thấy khó chịu với việc đó.
Trong nhà thỉnh thoảng sẽ có bảo mẫu tới dọn dẹp và nấu ăn trong khung giờ nhất định, thường thì Mộ Thiếu Cẩn cũng tránh tiếp xúc cả với họ.
Nhưng hôm nay lúc cậu đang đọc sách ở gần cửa sổ thì nghe được tiếng nói chuyện của người làm.
" Bà nói xem có phải Thẩm thiếu gia thích cái cậu nhóc kia không?".
Mộ Thiếu Cẩn cũng dỏng tai lên nghe, cậu hồi hộp vô cùng, đến cả người ngoài cũng nghĩ rằng tiên sịnh thích cậu ư?
" Ôi, không thể nào! Thẩm Đằng thiếu gia trước kia thích một người khác, là tiểu thiếu gia nhà họ Quỳ, nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Quỳ thân thể yếu nhược, lại mắc bệnh bẩm sinh, qua Mỹ chưa bệnh mấy năm rồi chưa thấy quay lại, cậu nhóc trong nhà kia cùng lắm xem như là thế thân mà thiếu gia nuôi để vơi đi nỗi nhớ người thương mà thôi".
" Thật sao? Làm sao bà biết?".
" Tôi là người làm của nhà họ Thẩm lâu năm, mấy chuyện này tôi rất rõ".
Trái tim Mộ Thiếu Cẩn như ngừng đập, tai cậu ù cả lên, trong đầu vẫn chưa tiêu hóa hết câu nói kia... Cậu... chỉ là thế thân của một người nào đó, tiên sinh đối tốt với cậu vì cậu giống người đó?
" Vậy thì tội cho cậu nhóc kia quá, tôi thấy cậu ấy rất thiên chân, không có cơ hội nào sao?".
" Không thể nào, Quỳ tiểu thiếu gia trừ việc ốm yếu ra thì vừa môn đăng hộ đối, vừa đẹp lại vừa giỏi giang, so với một cậu nhóc ngốc nghếch cái gì cũng không biết, xuất thân cũng không biết từ đâu tới thì làm sao so sánh"
Mộ Thiếu Cẩn cúi đầu nhìn sách nhưng không có một chữ nào cậu đọc hiểu cả, đầu óc cậu giờ đây đã đảo lộn.
Mộ Thiếu Cẩn khó khăn hít thở, ngăn không cho nước mắt rơi ra, cậu phải tin tưởng tiên sinh.
" À quên, tôi nghe nói Quỳ tiểu thiếu gia đã chữa khỏi bệnh rồi, sắp về nước sinh sống, nói không chừng lần này Thẩm Đằng thiếu gia đi công tác là vì đi đón người ta đấy".
Mộ Thiếu Cẩn không muốn nghe nữa, cậu loạng choạng đứng dậy chạy nhanh về phòng.
Khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tôi cùng tiên sinh đứng ở ban công khách sạn nhìn ra, anh ấy cởi áo khoác khoác lên cho tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Lúc đó tim tôi đập vô cùng mạnh, cảm giác như muốn nhảy cả ra ngoài.
Sau đó tiên sinh tặng cho tôi một món quà, là quà tốt nghiệp.
Đó là một chiếc điện thoại thông minh mà tôi ao ước bây lâu nay, tiên sinh nói trên mạng có nhiều thành phần xấu, không muốn tôi bị lây nhiễm nên đợi tới khi tôi đủ tuổi mới cho tôi sử dụng.
Thứ đầu tiên tôi tìm kiếm trên mạng là về cảm giác rung động tim đập nhanh, họ nói tôi có thể là yêu tiên sinh của mình mất rồi.
Nhưng mà yêu là gì nhỉ?
Mộ Thiếu Cẩn đóng nhật ký lại.
Mọi hôm tiên sinh đi làm về đều luôn về nhà đúng giờ, anh ấy là người không thích dằn vặt bản thân, không tăng ca, không uống rượu, tốt nhất là về nhà ăn cơm nóng canh ngọt rồi ngủ một giấc.
Thế nhưng tuần này tiên sinh đi công tác mấy hôm rồi chưa về, cậu cứ cảm giác lo lắng cho chuyện gì xảy ra.
Cảm giác rất không muốn tách ra khỏi tiên sinh, cảm giác khi tiên sinh không ở trong vùng mà cậu có thể kiểm soát thì sẽ vô cùng bất an.
Mộ Thiếu Cẩn vô cùng khó ngủ, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng không thể chịu được phải đi sang phòng của tiên sinh, trộm lấy nước hoa mà anh hay dùng xịt lên chăn của mình, như vậy cậu mới an tâm hơn một chút.
Ngày hôm sau vẫn luôn ở trong nhà, tiên sinh kiểm soát cậu rất nhiều, bình thường khi không được cho phép cậu sẽ không được ra khỏi nhà, vừa hay Mộ Thiếu Cẩn là một người sợ xã hội, cậu rất thích ở nhà nên không hề cảm thấy khó chịu với việc đó.
Trong nhà thỉnh thoảng sẽ có bảo mẫu tới dọn dẹp và nấu ăn trong khung giờ nhất định, thường thì Mộ Thiếu Cẩn cũng tránh tiếp xúc cả với họ.
Nhưng hôm nay lúc cậu đang đọc sách ở gần cửa sổ thì nghe được tiếng nói chuyện của người làm.
" Bà nói xem có phải Thẩm thiếu gia thích cái cậu nhóc kia không?".
Mộ Thiếu Cẩn cũng dỏng tai lên nghe, cậu hồi hộp vô cùng, đến cả người ngoài cũng nghĩ rằng tiên sịnh thích cậu ư?
" Ôi, không thể nào! Thẩm Đằng thiếu gia trước kia thích một người khác, là tiểu thiếu gia nhà họ Quỳ, nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Quỳ thân thể yếu nhược, lại mắc bệnh bẩm sinh, qua Mỹ chưa bệnh mấy năm rồi chưa thấy quay lại, cậu nhóc trong nhà kia cùng lắm xem như là thế thân mà thiếu gia nuôi để vơi đi nỗi nhớ người thương mà thôi".
" Thật sao? Làm sao bà biết?".
" Tôi là người làm của nhà họ Thẩm lâu năm, mấy chuyện này tôi rất rõ".
Trái tim Mộ Thiếu Cẩn như ngừng đập, tai cậu ù cả lên, trong đầu vẫn chưa tiêu hóa hết câu nói kia... Cậu... chỉ là thế thân của một người nào đó, tiên sinh đối tốt với cậu vì cậu giống người đó?
" Vậy thì tội cho cậu nhóc kia quá, tôi thấy cậu ấy rất thiên chân, không có cơ hội nào sao?".
" Không thể nào, Quỳ tiểu thiếu gia trừ việc ốm yếu ra thì vừa môn đăng hộ đối, vừa đẹp lại vừa giỏi giang, so với một cậu nhóc ngốc nghếch cái gì cũng không biết, xuất thân cũng không biết từ đâu tới thì làm sao so sánh"
Mộ Thiếu Cẩn cúi đầu nhìn sách nhưng không có một chữ nào cậu đọc hiểu cả, đầu óc cậu giờ đây đã đảo lộn.
Mộ Thiếu Cẩn khó khăn hít thở, ngăn không cho nước mắt rơi ra, cậu phải tin tưởng tiên sinh.
" À quên, tôi nghe nói Quỳ tiểu thiếu gia đã chữa khỏi bệnh rồi, sắp về nước sinh sống, nói không chừng lần này Thẩm Đằng thiếu gia đi công tác là vì đi đón người ta đấy".
Mộ Thiếu Cẩn không muốn nghe nữa, cậu loạng choạng đứng dậy chạy nhanh về phòng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương