Nhóc Ngốc Làm Thế Thân
Chương 3
Rất có thể những điều tốt đẹp tiên sinh đối với tôi trước nay đều là giả dối, anh ấy chỉ coi tôi là một thế thân của mối tình đầu không có được, điều này cũng giải thích cho việc tại sao anh ấy lại đối xử với một người cái gì cũng không biết, cái gì cũng không có như tôi tốt như vậy.
Tôi muốn bỏ nhà đi, nhưng ân của tiên sinh với tôi vô cùng to lớn, tôi có trả bằng cả đời này cũng không hết được nên tôi không thể rời đi, tôi phải ở lại, trừ phi có một ngày tiên đuổi tôi ra khỏi nhà.
Nhưng nghĩ lại tôi không muốn tiên sinh đối tốt với ai khác ngoài tôi, không muốn nhìn thấy tiên sinh đi cùng với ai khác. Nhưng tôi lấy cái quyền gì để nói đây, anh ấy thậm chí còn không thích tôi, có thể mọi thứ chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Vậy nếu cạnh tranh thì tôi lấy cái gì cạnh tranh với người đó cơ chứ, người ta là môn đăng hộ đối, là mối tình đầu của tiên sinh, vừa đẹp lại vừa giỏi giang, tôi chỉ là một đứa ngốc thất bại, hàng ngày chỉ biết ở nhà đợi tiên sinh trở về, không thể giúp được gì cho tiên sinh.
Hai chúng tôi thậm chí ngay từ đầu đã không phải là người chung một thế giới, thế giới thượng lưu của anh ấy tôi không thể bước vào được.
Nhưng tôi lại không cam lòng từ bỏ được.
Mộ Thiếu Cẩn vừa viết nhật ký vừa rơi nước mắt, cậu không kiềm chế được mà từng hạt nặng nề rơi xuống thấm ướt lên trang nhật ký.
Ngày mai là tiên sinh trở về rồi, cũng là ngày mà Quỳ thiếu gia trở về, trong đầu Mộ Thiếu Cẩn nảy ra rất nhiều kịch bản.
Liệu tiên sinh có vì sợ người kia hiểu lầm mà đuổi cậu ra khỏi nhà không?
Mộ Thiếu Cẩn buồn rầu, cậu lấy vali trong tủ ra bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình, nếu tiên sinh muốn đuổi cậu đi, cậu sẽ lập tức rời đi, cậu sợ bản thân nhìn thấy cảnh tiên sinh cùng người kia thân mật cậu sẽ không khống chế được mà làm ra chuyện gì đó mất.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, cậu chợt nhớ ra, một lần cậu mượn máy tính của tiên sinh để ở thư phòng có từng nhìn thấy một thư mục để tên là QLL, lúc đó cậu chỉ nghĩ là một thư mục linh tinh nên không để ý, giờ nghĩ lại không phải là tên viết tắt của Quỳ thiếu gia, Quỳ Linh Lam hay sao.
Tính tò mò trỗi dậy, cậu muốn nhìn xem rốt cuộc vị thiếu gia kia là người như thế nào lại khiến cho tiên sinh nhớ mãi không quên như vậy.
Mộ Thiếu Cẩn mở thư mục, bên trong quả nhiên là có ảnh và video quay Quỳ Linh Lam.
Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp một nhóm học sinh cấp hai, bức thứ hai là năm cấp ba, tiên sinh thi đấu bóng rổ đạt cúp, đứng bên cạnh là một thiếu niên nhỏ nhắn giơ tay chữ V mỉm cười vui vẻ.
Mở video ra, khác với khung cảnh thanh xuân khi nãy, video được quay ở bệnh viện, Quỳ thiếu gia yếu ớt xanh xao ngồi trên xe lăn bị tiên sinh quay lén, sau khi phát hiện thì quay sang cười thật dịu dàng. Mặc dù bị bệnh tật làm cho xanh xao nhưng không che bớt đi được vẻ đẹp bệnh kiều của người trong khung hình.
Càm giác đến cả cậu khi xem cũng cảm thấy muốn bảo vệ cho người yếu ớt này chứ đừng nói tới tiên sinh.
Giờ cậu đã hiểu vì sao tiên sinh lại nhớ mãi không quên người này, cậu lại càng mất đi hy vọng với việc thần kỳ nào đó mà tiên sinh sẽ chọn cậu.
Việc đó là không thể nào nhỉ, hai hàng nước mắt của Mộ Thiếu Cẩn âm thầm rơi không chút tiếng động từ đầu tới giờ.
Tôi muốn bỏ nhà đi, nhưng ân của tiên sinh với tôi vô cùng to lớn, tôi có trả bằng cả đời này cũng không hết được nên tôi không thể rời đi, tôi phải ở lại, trừ phi có một ngày tiên đuổi tôi ra khỏi nhà.
Nhưng nghĩ lại tôi không muốn tiên sinh đối tốt với ai khác ngoài tôi, không muốn nhìn thấy tiên sinh đi cùng với ai khác. Nhưng tôi lấy cái quyền gì để nói đây, anh ấy thậm chí còn không thích tôi, có thể mọi thứ chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Vậy nếu cạnh tranh thì tôi lấy cái gì cạnh tranh với người đó cơ chứ, người ta là môn đăng hộ đối, là mối tình đầu của tiên sinh, vừa đẹp lại vừa giỏi giang, tôi chỉ là một đứa ngốc thất bại, hàng ngày chỉ biết ở nhà đợi tiên sinh trở về, không thể giúp được gì cho tiên sinh.
Hai chúng tôi thậm chí ngay từ đầu đã không phải là người chung một thế giới, thế giới thượng lưu của anh ấy tôi không thể bước vào được.
Nhưng tôi lại không cam lòng từ bỏ được.
Mộ Thiếu Cẩn vừa viết nhật ký vừa rơi nước mắt, cậu không kiềm chế được mà từng hạt nặng nề rơi xuống thấm ướt lên trang nhật ký.
Ngày mai là tiên sinh trở về rồi, cũng là ngày mà Quỳ thiếu gia trở về, trong đầu Mộ Thiếu Cẩn nảy ra rất nhiều kịch bản.
Liệu tiên sinh có vì sợ người kia hiểu lầm mà đuổi cậu ra khỏi nhà không?
Mộ Thiếu Cẩn buồn rầu, cậu lấy vali trong tủ ra bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình, nếu tiên sinh muốn đuổi cậu đi, cậu sẽ lập tức rời đi, cậu sợ bản thân nhìn thấy cảnh tiên sinh cùng người kia thân mật cậu sẽ không khống chế được mà làm ra chuyện gì đó mất.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, cậu chợt nhớ ra, một lần cậu mượn máy tính của tiên sinh để ở thư phòng có từng nhìn thấy một thư mục để tên là QLL, lúc đó cậu chỉ nghĩ là một thư mục linh tinh nên không để ý, giờ nghĩ lại không phải là tên viết tắt của Quỳ thiếu gia, Quỳ Linh Lam hay sao.
Tính tò mò trỗi dậy, cậu muốn nhìn xem rốt cuộc vị thiếu gia kia là người như thế nào lại khiến cho tiên sinh nhớ mãi không quên như vậy.
Mộ Thiếu Cẩn mở thư mục, bên trong quả nhiên là có ảnh và video quay Quỳ Linh Lam.
Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp một nhóm học sinh cấp hai, bức thứ hai là năm cấp ba, tiên sinh thi đấu bóng rổ đạt cúp, đứng bên cạnh là một thiếu niên nhỏ nhắn giơ tay chữ V mỉm cười vui vẻ.
Mở video ra, khác với khung cảnh thanh xuân khi nãy, video được quay ở bệnh viện, Quỳ thiếu gia yếu ớt xanh xao ngồi trên xe lăn bị tiên sinh quay lén, sau khi phát hiện thì quay sang cười thật dịu dàng. Mặc dù bị bệnh tật làm cho xanh xao nhưng không che bớt đi được vẻ đẹp bệnh kiều của người trong khung hình.
Càm giác đến cả cậu khi xem cũng cảm thấy muốn bảo vệ cho người yếu ớt này chứ đừng nói tới tiên sinh.
Giờ cậu đã hiểu vì sao tiên sinh lại nhớ mãi không quên người này, cậu lại càng mất đi hy vọng với việc thần kỳ nào đó mà tiên sinh sẽ chọn cậu.
Việc đó là không thể nào nhỉ, hai hàng nước mắt của Mộ Thiếu Cẩn âm thầm rơi không chút tiếng động từ đầu tới giờ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương