Như Mộng
Chương 16
Phiên ngoại về Khương Vân Tức
Lần đầu tiên ta gặp nàng, là khi Chung Quốc Công khải hoàn hồi triều, phụ hoàng thân chinh dẫn đầu văn võ bá quan ra đón, nàng vận một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ rực, ngoan ngoãn đứng bên cạnh phu nhân Quốc Công.
Ta đứng ở cuối hàng ngũ các hoàng tử, nghe loáng thoáng các hoàng huynh bàn tán, từ xưa đến nay, tướng quân hồi triều được Hoàng thượng đích thân ra nghênh đón là lễ nghi vô cùng đặc biệt, tổng cộng cũng chỉ có ba lần mà thôi.
Phụ hoàng tuổi đã cao, ngôi vị Thái tử vẫn còn bỏ trống, các hoàng huynh tranh đấu quyết liệt.
Chung gia giữ thái độ trung lập, không nghiêng về bên nào, đắc tội với các hoàng huynh, mấy lần đều được phụ hoàng che chở.
A Hành đến Hoài Bắc, quả là trong dự liệu của ta. Song gặp được nàng, lại là một niềm vui bất ngờ. So với thời thiếu nữ, nàng giờ đây cao hơn vài phần, ăn vận như một thị tòng, cẩn trọng dè dặt. Trải qua bao biến cố gia đình, nàng đã trầm ổn hơn xưa rất nhiều. Trong quân doanh, ta và A Hành tâm đầu ý hợp, rượu qua ba tuần đã có chút buông lời, may mà có nàng ở bên nhắc nhở. Hai họ chúng ta sẽ kết minh ước, nên duyên phu thê.
Trong hai năm ở Hoài Bắc, nàng đã bày mưu tính kế cho ta, giúp ta trở về kinh đô. Nàng còn thay ta dò xét lòng người, lôi kéo các thế gia vọng tộc. Chúng ta đã quyết định kế hoạch dẹp loạn đất Thục, mở màn cho cuộc chiến đoạt ngôi báu. Thuế má nặng nề đã khiến dân lành hóa thành loạn dân. Dưới sự xúi giục của kẻ gian tà, họ đã trở thành một đội quân phản nghịch. Thái thú Thục Trung bị c.h.é.m đầu treo trên tường thành, quân phản loạn thế như chẻ tre, cướp bóc khắp nơi. Ba vạn quân trấn thủ đều tử trận. Khi ta mang năm vạn đại quân đến tiếp ứng, quân phản loạn đã lên tới mười vạn.
Vốn tưởng sẽ là một trận chiến cam go, nhưng chỉ trong ba ngày, thủ lĩnh quân phản loạn đã bị c.h.é.m đầu trong đêm tối. Năm vạn nghĩa sĩ dân gian được Hạo vương cảm hóa đã tập trung về đây, đánh dẹp tàn quân, thu phục những kẻ đầu hàng. Dù lớn lên trong vòng xoáy tranh giành quyền lực, tận mắt chứng kiến thực lực của các thế gia quyền quý, ta vẫn không khỏi kinh tâm động phách. Một thế lực vô hình đang âm thầm trỗi dậy, khiến ta trằn trọc, thao thức suốt đêm. Có gia tộc họ Chung trợ giúp, ngôi vị hoàng đế đã nằm trong tầm tay.
Phụ hoàng hình như cũng đã nhận ra, người đã cảnh báo ta rằng nếu quá dựa dẫm vào nhà họ Chung, cuối cùng có thể sẽ bị họ phản bội. Đế vương chi đạo chính là ở chỗ cân bằng. Ta đã mượn men say hỏi A Hành về việc nạp thiếp. Nàng sững sờ trong giây lát, ánh mắt mờ mịt nhìn ta, không nói một lời. Sự uất ức và thất vọng trong mắt nàng như ngàn mũi d.a.o đ.â.m vào tim ta. Đêm đó, ta trằn trọc không sao ngủ được. Có lẽ, ở bên nàng, làm một vị vương gia nhàn tản cả đời cũng là một kết cục tốt đẹp.
Nhưng nàng lại dễ dàng đồng ý. Có lẽ, nàng còn tỉnh táo hơn ta, luôn hiểu rõ mục đích của cuộc hôn nhân này. Tình cảm nam nữ, so với đại nghiệp thì có đáng là gì? Tình cảm ấm áp ngày xưa, dường như đã bắt đầu rạn nứt từ ngày hôm đó.
Lần đầu tiên ta gặp nàng, là khi Chung Quốc Công khải hoàn hồi triều, phụ hoàng thân chinh dẫn đầu văn võ bá quan ra đón, nàng vận một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ rực, ngoan ngoãn đứng bên cạnh phu nhân Quốc Công.
Ta đứng ở cuối hàng ngũ các hoàng tử, nghe loáng thoáng các hoàng huynh bàn tán, từ xưa đến nay, tướng quân hồi triều được Hoàng thượng đích thân ra nghênh đón là lễ nghi vô cùng đặc biệt, tổng cộng cũng chỉ có ba lần mà thôi.
Phụ hoàng tuổi đã cao, ngôi vị Thái tử vẫn còn bỏ trống, các hoàng huynh tranh đấu quyết liệt.
Chung gia giữ thái độ trung lập, không nghiêng về bên nào, đắc tội với các hoàng huynh, mấy lần đều được phụ hoàng che chở.
A Hành đến Hoài Bắc, quả là trong dự liệu của ta. Song gặp được nàng, lại là một niềm vui bất ngờ. So với thời thiếu nữ, nàng giờ đây cao hơn vài phần, ăn vận như một thị tòng, cẩn trọng dè dặt. Trải qua bao biến cố gia đình, nàng đã trầm ổn hơn xưa rất nhiều. Trong quân doanh, ta và A Hành tâm đầu ý hợp, rượu qua ba tuần đã có chút buông lời, may mà có nàng ở bên nhắc nhở. Hai họ chúng ta sẽ kết minh ước, nên duyên phu thê.
Trong hai năm ở Hoài Bắc, nàng đã bày mưu tính kế cho ta, giúp ta trở về kinh đô. Nàng còn thay ta dò xét lòng người, lôi kéo các thế gia vọng tộc. Chúng ta đã quyết định kế hoạch dẹp loạn đất Thục, mở màn cho cuộc chiến đoạt ngôi báu. Thuế má nặng nề đã khiến dân lành hóa thành loạn dân. Dưới sự xúi giục của kẻ gian tà, họ đã trở thành một đội quân phản nghịch. Thái thú Thục Trung bị c.h.é.m đầu treo trên tường thành, quân phản loạn thế như chẻ tre, cướp bóc khắp nơi. Ba vạn quân trấn thủ đều tử trận. Khi ta mang năm vạn đại quân đến tiếp ứng, quân phản loạn đã lên tới mười vạn.
Vốn tưởng sẽ là một trận chiến cam go, nhưng chỉ trong ba ngày, thủ lĩnh quân phản loạn đã bị c.h.é.m đầu trong đêm tối. Năm vạn nghĩa sĩ dân gian được Hạo vương cảm hóa đã tập trung về đây, đánh dẹp tàn quân, thu phục những kẻ đầu hàng. Dù lớn lên trong vòng xoáy tranh giành quyền lực, tận mắt chứng kiến thực lực của các thế gia quyền quý, ta vẫn không khỏi kinh tâm động phách. Một thế lực vô hình đang âm thầm trỗi dậy, khiến ta trằn trọc, thao thức suốt đêm. Có gia tộc họ Chung trợ giúp, ngôi vị hoàng đế đã nằm trong tầm tay.
Phụ hoàng hình như cũng đã nhận ra, người đã cảnh báo ta rằng nếu quá dựa dẫm vào nhà họ Chung, cuối cùng có thể sẽ bị họ phản bội. Đế vương chi đạo chính là ở chỗ cân bằng. Ta đã mượn men say hỏi A Hành về việc nạp thiếp. Nàng sững sờ trong giây lát, ánh mắt mờ mịt nhìn ta, không nói một lời. Sự uất ức và thất vọng trong mắt nàng như ngàn mũi d.a.o đ.â.m vào tim ta. Đêm đó, ta trằn trọc không sao ngủ được. Có lẽ, ở bên nàng, làm một vị vương gia nhàn tản cả đời cũng là một kết cục tốt đẹp.
Nhưng nàng lại dễ dàng đồng ý. Có lẽ, nàng còn tỉnh táo hơn ta, luôn hiểu rõ mục đích của cuộc hôn nhân này. Tình cảm nam nữ, so với đại nghiệp thì có đáng là gì? Tình cảm ấm áp ngày xưa, dường như đã bắt đầu rạn nứt từ ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương