Như Mộng
Chương 17: Hoàn
Ta cố ý lạnh nhạt với A Hành, nâng đỡ Trữ Tú Dung để đối đầu với nàng ở hậu viện. Sự bình tĩnh của nàng khiến ta bất ngờ. Nàng quán xuyến việc nhà, thưởng phạt rõ ràng, chưa từng vì sự khiêu khích của người khác mà mất đi sự điềm tĩnh.
Về sau, ngay cả khi gặp ta, nàng cũng luôn giữ vẻ bình tĩnh, xa cách lễ độ, không thể bắt bẻ vào đâu được. Ta biết rõ là mình đã đẩy nàng ra xa, nhưng lại khao khát nàng như ngày xưa, cùng ta trò chuyện vui vẻ. Giữa chúng ta, dường như chỉ còn lại danh nghĩa phu thê. Rồi ngày hôm đó, lửa đã thiêu rụi tiểu lâu.
Bên trong tiểu lâu vang lên tiếng khóc của A Hành.
Khi ta xông vào, một cây xà nhà cháy gãy rơi xuống, đập mạnh vào lưng khiến ta ngã quỵ.
Lửa nóng thiêu đốt, ta không thể nhúc nhích. Trong ánh lửa mịt mù, ta nhìn thấy A Hành được người khác cứu đi, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Chung gia dâng sớ xin truy phong Thái tử phi đã mất làm Hoàng hậu.
Ta biết nàng còn sống, đây là ý của nhà họ Chung, cũng là ý của nàng.
Ta không thể không đồng ý.
Trải qua trận chiến này, các thế gia suy tàn, chỉ còn lại Chung thị một mình lớn mạnh. Nếu họ lại trở thành ngoại thích, ắt sẽ là mối họa lớn về sau. Sau khi bình phục chấn thương, ta đã bốn lần đến Tây Bắc. Lần cuối cùng, nàng mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ tham gia cuộc thi. Tuy không giành được giải, nhưng có người đã tặng nàng một vòng hoa. Nàng nhìn người đó, đôi mắt sáng ngời như sao mai.
Về sau, ngay cả khi gặp ta, nàng cũng luôn giữ vẻ bình tĩnh, xa cách lễ độ, không thể bắt bẻ vào đâu được. Ta biết rõ là mình đã đẩy nàng ra xa, nhưng lại khao khát nàng như ngày xưa, cùng ta trò chuyện vui vẻ. Giữa chúng ta, dường như chỉ còn lại danh nghĩa phu thê. Rồi ngày hôm đó, lửa đã thiêu rụi tiểu lâu.
Bên trong tiểu lâu vang lên tiếng khóc của A Hành.
Khi ta xông vào, một cây xà nhà cháy gãy rơi xuống, đập mạnh vào lưng khiến ta ngã quỵ.
Lửa nóng thiêu đốt, ta không thể nhúc nhích. Trong ánh lửa mịt mù, ta nhìn thấy A Hành được người khác cứu đi, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Chung gia dâng sớ xin truy phong Thái tử phi đã mất làm Hoàng hậu.
Ta biết nàng còn sống, đây là ý của nhà họ Chung, cũng là ý của nàng.
Ta không thể không đồng ý.
Trải qua trận chiến này, các thế gia suy tàn, chỉ còn lại Chung thị một mình lớn mạnh. Nếu họ lại trở thành ngoại thích, ắt sẽ là mối họa lớn về sau. Sau khi bình phục chấn thương, ta đã bốn lần đến Tây Bắc. Lần cuối cùng, nàng mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ tham gia cuộc thi. Tuy không giành được giải, nhưng có người đã tặng nàng một vòng hoa. Nàng nhìn người đó, đôi mắt sáng ngời như sao mai.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương