Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 41



Từ xưa tới nay Sở Ngu đa phần đều dùng thái độ đạm nhạt khi đối đãi với Mộc Đinh Hương, nhiều nhất chỉ xoa đầu bảo nàng ngoan ngoãn nhưng vẻ mặt si mê lẫn lời nói khen ngợi nàng xinh đẹp như bây giờ cơ hồ là chưa từng có.

Tuy rằng tiểu cô nương chưa hề trải qua chuyện tình cảm nhưng nàng từ nhỏ tâm tư hèn mọn mẫn cảm, bởi vậy nàng có thể cảm thụ được nội tâm Sở Ngu đã bắt đầu dao động. Mấy ngày nay ở chung với nhau Sở Ngu càng ngày càng có thái độ như phu quân đối đãi với một vị thê tử theo đúng nghĩa.

Nhận thức như vậy làm trong lòng Mộc Đinh Hương dâng lên từng trận kích động, một phần cũng bởi vì câu nói vừa rồi của đối phương mà tim nàng đập như trống bỏi, vừa thẹn thùng lại vừa mang theo xấu hổ.

Sở Ngu thoát khỏi ảo cảnh mình thấy ban nãy, rất nhanh phục hồi tinh thần. Nhìn tiểu cô nương ánh mắt như chú nai con đi lạc, bộ dáng yếu đuối làm nàng thương tiếc không thôi. Thế là Sở Ngu buông cái cuốc trong tay thẳng thừng đi đến trước mặt Mộc Đinh Hương giữ chặt lấy tay nàng ấy.

Mộc Đinh Hương mắt thấy phu quân nhà mình đang đến gần liền lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ là không nghĩ tới bên trong sóng mắt người nọ tràn đầy lửa nóng. Ánh mắt hai người vừa vặn chạm phải nhau nàng đã cuống quít cúi đầu. Đinh Hương lui thân thể về phía sau hai bước ai ngờ bị Sở Ngu kéo lại, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp tránh ra. Cánh tay đối phương siết chặt, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ hạ thấp đầu đem cái trán để ở trước ngực Sở Ngu.

Sở Ngu cười khẽ một tiếng đem nàng ôm vào trong ngực, cái ôm này mang theo sự ấm áp tràn đầy cõi lòng.

Hai người đã từng là kẻ bơ vơ không nơi nương tựa, có lẽ đây là lần đầu tiên họ dựa vào nhau gần đến thế.

Sở Ngu cúi đầu nhìn mái tóc xù xù dễ thương trong ngực, trong lòng xúc cảm hỗn tạp pha lẫn với nhau, vừa có một nửa vui mừng vừa có một nửa cảm khái. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng nàng lại thua trong tay một tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi.

Không biết người trong lòng ngẩng đầu từ lúc nào, chỉ thấy hai tròng mắt sáng của tiểu cô nương sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào mình. Sở Ngu cảm thấy xấu hổ khủng khiếp, nét đỏ ửng trên mặt ban nãy vẫn chưa kịp lui. Để chữa thẹn nàng đành điểm nhẹ vào chóp mũi thanh tú xinh đẹp của Mộc Đinh Hương.

- Nắng quá, chúng ta về nhà trước chờ cho trời dịu lại hẵng tiếp tục làm việc, nhé?

Tiểu cô nương không muốn thoát khỏi cảnh tượng lãng mạn này nhưng xác thực thời tiết lúc này quá nóng, không thể cứ đứng ở nơi này mãi đc. Nàng luyến tiếc tránh khỏi cái ôm của Sở Ngu, cúi xuống nhặt lấy cái xẻng rồi nhanh chóng bước về phía trước.

Đi được hai bước không nghe thấy sau lưng có chút động tĩnh nào cả, Đinh Hương nghi hoặc ngừng lại, xoay người nhìn về hướng người kia đang đứng.

Sở Ngu giật mình, lúc này nàng mới gợi lên khóe miệng khiêng cái cuốc lật đật đuổi theo.

Về đến nhà, bầu không khí trong động mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều bởi vì có gió nhẹ từ cửa động luân phiên thổi vào. Ăn một ngụm lê mọc dại từ trên núi hái xuống, hương thơm thanh ngọt mát lạnh chạy dọc theo thực quản tiến vào trong bụng khiến cho con người ta toàn thân sinh ra một trận sảng khoái.

- Hiện tại đang là mùa khô, không biết nhóm sư phó kiến phòng ở có thể chịu đựng nổi hay không đây.

Mộc Đinh Hương xác thực có chút lo lắng.

- Đang là mùa thu nên nắng gay gắt là chuyện bình thường, so với mấy tháng trước thì thời tiết thế này đã là tốt lắm rồi. Nhóm người này làm việc quanh năm chắc chắn họ biết cách tránh nhiệt, hơn nữa chúng ta nhất định phải cất nhà trong thời gian này. Mùa đông có nhiều người xếp hàng chờ nếu không phải lúc này thì chúng ta phải chờ sang năm mới có thể thi công.

Mộc Đinh Hương nghe nói phải chờ tới sang năm quả nhiên nhíu nhíu đôi chân mày:

- Vậy thì chỉ có thể để bọn họ vất vả một phen, ít hôm nữa ta sẽ lên núi hái thảo dược đem về ngao thành trà lạnh nấu cho bọn hắn uống.

Trong thôn có một hộ thương gia họ Triệu khá là nổi tiếng, hàng năm nhà bọn họ làm trà lạnh vận chuyển lên huyện bán.Vài năm trước Mộc Đinh Hương thường xuyên giúp nhà hắn cắt cỏ cho heo nên đối với các loại dược liệu làm trà nàng cũng có tìm hiểu qua đôi chút.

- Hôm qua cùng lão bản thương lượng, ông ta ước chừng có sáu vị sư phó đến đây hỗ trợ việc xây nhà, chúng ta chỉ cần lo tốt chuyện đồ ăn, còn ăn sớm hay muộn đều do bọn họ quyết định.

Sở Ngu đem tất cả nội dung hôm qua cùng lão bản thương lượng nói cho Mộc Đinh Hương nghe qua một lần.

- Buổi sáng khi ta đi giết heo nhân tiện đem chút thịt trở về, còn các loại củ cải rau xanh mấy thứ này chắc không cần phải mua thêm nữa đâu ha... Ngay ngày mai ta lại lên chợ huyện mua một ít khoai tây và củ mài vì mấy thứ này có thể bảo quản được lâu, tùy thời có thể sử dụng.

- Ân, đến lúc đó ta và ngươi sẽ cùng nhau nấu cơm.

Mộc Đinh Hương xoa hai bàn tay vào nhau hào hứng nói, nửa năm qua0 đi theo Sở Ngu cũng học một lỏm được một ít kỹ xảo nấu cơm, nàng còn đang lo không có cơ hội trổ tài đây này.

- Không thành vấn đề, khi đó nhà chúng ta phải dựa vào đại đầu bếp là ngươi đó nha...



Sở Ngu nhịn không được liền cố ý mở miệng trêu chọc tiểu cô nương.

Mộc Đinh Hương biết rõ nữ nhân này lại đang chọc ghẹo mình, nàng hung hăng trừng mắt liếc Sở Ngu tỏ ý ghét bỏ.

Mà Sở Ngu nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của tiểu nha đầu liền thấy buồn cười, nghĩ nghĩ một chút liền nói:

- Khi nhóm sư phó chuyển đến đây chúng ta sẽ dựng cho bọn họ một cái lều tranh ở dưới bóng cây đằng kia, nghỉ trưa tránh nóng bọn họ liền có thể vào lều nghỉ ngơi, lúc trời mưa cũng có thể che mưa chắn gió. Để ta tìm quản sự bảo hắn quản thúc người cho thật tốt, sẽ không để ai bén mảng đến phụ cận hang động, ngươi đừng sợ.

Lắng tai nghe Sở Ngu an bài, Mộc Đinh Hương trong lòng tràn đầy cảm động. Nàng lớn tới chừng này chưa bao giờ có người vì nàng mà dụng tâm sắp đặt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Rõ ràng hai người các nàng đều là nữ tử nhưng Sở Ngu vẫn nhọc lòng bố trí tất cả cho nàng, chính vì thế sự yêu thích đối với người này trong tim lại nhiều hơn một phần.

Nghĩ đến cái bình chứa bạc và ngân phiếu trong nhà, Đinh Hương nhịn không được rụt rè hỏi:

- Thỉnh thợ tốt tới kiến phòng ở, bạc chúng ta tiết kiệm được sẽ đủ sao?

- Tưởng gì, ở nông thôn một cái tiểu viện nhỏ phải trái xây thêm vài gian phòng thì chỉ cần dùng bốn đến năm mươi lượng đã thấy dư dả. Nếu muốn chế tạo thêm gia cụ cầu kì theo ý thích bất quá cũng chỉ tăng thêm mấy lượng bạc. Tính sơ sơ trong bình tệ gì cũng được bảy mươi lượng bạc, ta nghĩ ngươi nên đem tâm trí thả vào việc khác đi thôi.

Mộc Đinh Hương lúc này mới chịu cười hì hì, đem tâm tình thấp thỏm treo trên từ từ hạ xuống.

Đầu canh mão ( tám giờ sáng), sau khi Sở Ngu giết heo xong liền tiện đường đi lên chợ huyện mua một ít loại rau dưa lương thực mà trong nhà không có gieo trồng, đồng thời bổ sung thêm số gia vị bị thiếu hụt. Đi hết một vòng chợ nàng lại quay về hàng thịt nhà mình đem toàn bộ số mỡ heo chưa bán thả vào giỏ, định bụng chiên hết số mỡ này thu lấy dầu dự trữ.

Uông Tiểu Hỉ tới cửa hàng được hai ngày đã bắt đầu thích ứng công việc, tuy đầu óc tiểu cô nương này so ra kém hơn Mộc Đinh Hương rất nhiều nhưng bù lại tay chân nhanh nhẹn. Điều đó chả quan trọng lắm, may sao cả người nàng ta lúc nào cũng vui tươi hớn hở còn nói chuyện dễ nghe, để nàng đứng ở kia thu tiền nhìn cũng đặc biệt vui mắt vui tai.

Sở Ngu thấy không có gì đáng để lo lắng nữa, nàng dặn dò hai ba câu liền gấp rút chở đồ vật về nhà.

Cuối canh mão (chín giờ sáng) Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương ngồi xe ngựa đến Sở gia từ sớm, phía sau còn kéo một xe đồ vật. Những món đồ mà Sở Ngu chưa nghĩ đến đều được đưa lại đây đầy đủ bao gồm cả đầu heo và hương để cúng bái, ngoài ra còn có cặp gà luộc. Nhìn đống đồ vật Sở Ngu mới phát hiện bản thân mình còn quá non dại, mỗi khi tính toán đều chứa đầy sơ hở.

Một chiếc xe ngựa chứa đầy gạch xanh, khi vầng thái dương dâng lên liền bắt đầu xuất phát hướng về phía sơn cốc mà chạy, theo sau là một xe chở đầy người lục tục xếp hàng qua cầu đá.

Giờ lành đã điểm, đạo sĩ được mời đến cầm cái chuông trên tay lắc lư liên hồi, âm thanh leng keng leng keng thanh thúy vang vọng khắp nơi. Cuối cùng ông ta đốt một dây pháo ra hiệu có thể bắt đầu động thổ.

Tuy rằng đồ vật Sở Ngu chuẩn bị không chu đáo nhưng trên phương diện tiền bạc lại chẳng hề keo kiệt. Nàng trả công rất hậu hĩnh, lão đạo sĩ cầm tiền công cùng cái đầu heo tươi cười rời khỏi mảnh đất Sở gia còn nhóm thợ nề mỗi người cũng được phân một cái bao lì xì. Dù trong bao để tiền không nhiều cũng không ít nhưng đây là dấu hiệu cho thấy gia chủ là người hào phóng, lúc nhận hầu bao người nào người nấy mặt mày hớn hở thành ra lúc khởi công ai nấy làm việc cũng đều đặc biệt có lực.

Sáng sớm Mộc Đinh Hương dậy sớm nấu một nồi trà lạnh cực to, trong đó nàng dụng tâm bỏ thêm chút la hán quả để trà vừa mát lạnh lại vừa mang theo vị ngọt nhè nhẹ. Trà này uống lên cho cảm giác ngon miệng giải khát khiến cho nhóm thợ khen ngợi không dứt.

Trúc Nhi trốn ở phụ cận cửa động tò mò nhìn người đến người đi, đây là lần đầu tiên nó được nhìn thấy cảnh tượng sơn cốc náo nhiệt như vậy. Tâm tư Trúc Nhi ngứa ngáy, thật lòng nó rất muốn chạy ra đấy chơi đùa cùng mấy vị thúc thúc nhưng nửa đường lại bị Sở Ngu đánh vào mông một cái, tiểu yêu tinh chỉ đành ngậm ngùi ngoan ngoãn quay trở vào trong động.

Căn lều tranh rất nhanh đã được bọn họ cất công dựng lên. Nằm bên cạnh chính là một cây đại thụ cao lớn lâu năm, tàn lá xanh um tươi tốt cho bóng râm cực rộng, xung quanh gốc cây còn đặt vài chiếc ghế gỗ nhỏ quả thật đây là một chỗ nghỉ trưa tự nhiên khá lí tưởng.

Nhóm nhân công thấy gia chủ rộng lượng tốt bụng, ban nãy còn tinh tế phân phát bao lì xì đáp lễ nên bầu không khí làm việc theo đó đặc biệt tốt. Hơn nữa bọn họ nghe nói chủ nhân nơi này là nữ đồ tể, nghĩ đến cảnh thức ăn giữa trưa nhất định sẽ không quá kém cho nên mỗi một người đều nhiệt tình hăng hái, khí thế làm việc cũng từ đó mà dâng cao ngất trời.

Sở Ngu cùng Lưu Hừ đi theo nhóm thợ nề phụ giúp một chút việc vặt sẵn tiện trông coi tiến độ thi công. Từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng tương đối hài hòa.

Quý Vân Nương còn ở đây nên Mộc Đinh Hương cũng không vội ra đồng làm việc, nhân lúc không có ai ở đây tiểu cô nương liền nghiêm túc bồi người ta nói chuyện. Chẳng biết hai người họ nói chuyện gì mà lát sau chỉ trông thấy Quý Vân Nương lén lút đưa cho nàng một cuốn sách nhỏ, vẻ mặt thần thần bí bí kêu nàng đem cất còn chu đáo dặn dò chờ thời điểm không có ai hãy lấy ra xem.

Tuy rằng không biết nội dung bên trong cuốn sách nhưng nhớ tới hai ngày trước nàng cùng Quý Vân Nương lặng lẽ bàn bạc chuyện đại sự, giờ nghĩ lại không cần nhìn nàng cũng biết đây là cái thứ gì. Nhất thời khuôn mặt nổi lên từng rặng mây đỏ, vừa thẹn lại vừa ngượng.

Quý Vân Nương thấy nàng đáng yêu, nhịn không nổi cười cười trêu chọc tiểu cô da mặt mỏng:

- Qua mấy ngày nữa ngươi liền tròn mười bảy tuổi, như thế nào vẫn còn nét thẹn thùng như thế này? Năm ta lớn như ngươi đã trải qua hết mấy chuyện tế nhị này rồi đấy.

Nói tới đây, không biết nghĩ đến cái gì mà Quý Vân Nương đột ngột dừng lại câu chuyện đang kể. Nhưng đáng tiếc mọi chuyện đã quá trễ, Mộc Đinh Hương ngạc nhiên mở to hai mắt lên tiếng chất vấn:

- Quý cô cô biết sinh nhật ta sao?



Người đối diện thở dài một hơi mới tiếp tục nói:

- Ân, Niệm Niệm nhà chúng ta cùng ngươi sinh trước sau một ngày cho nên ta đặc biệt nhớ rõ.

Tiểu cô nương nhận được đáp án từ chính miệng của Quý phu nhân lại nhớ đến ngày mừng thọ Quý lão thái, thời điểm nhìn thấy nữ hài tử cơ thể trắng trẻo tinh xảo khoan thai bước đi nàng vô cùng ngưỡng mộ. Nhìn lại chính mình tay chân thô ráp còn đen nhẻm quê mùa, dù biểu tình có chút uể oải nhưng Đinh Hương vẫn gượng gạo nâng tinh thần trả lời:

- Niệm Niệm tiểu thư có người mẫu thân tốt như cô cô đây chắc chắn rất hạnh phúc!

Bên tai vang thanh âm cô đơn tủi thân của nữ hài tử tội nghiệp, Quý Vân Nương không dám quay đầu nhìn nàng vì sợ một khi không cẩn thận bà sẽ rơi lệ. Càng cảm thấy cổ họng có chút chua chát bà càng không dám mở miệng nói chuyện vì sợ hài nhi nghe ra giọng nói của mình đang dần trở nên mất kiểm soát.

Đinh Hương lặng lẽ thở dài một hơi, lát sau lời nói trở nên nhẹ nhàng như nước:

- Ta cũng không kém cạnh, chỉ cần có Sở Ngu kề bên ta đã cảm thấy cuộc sống này rất rất rất hạnh phúc.

Quý Vân Nương dùng hết sức lực mới có thể ngăn chặn từng trận sóng gió mênh mông trong lòng, chờ tâm trí hòa hoãn bà mới nói tiếp:

- Ta thấy Sở Ngu là người không tồi, ngươi đi theo nàng ấy tất nhiên có thể hưởng được hạnh phúc.

Nghe Quý cô cô đánh giá cao Sở Ngu so với mình được khen còn muốn cao hứng hơn.

Sau nghi thức cúng bái buổi sáng là thời gian dựng lều nghỉ mát, công việc phải làm khá nhiều cho nên loay hoay một hồi đã đến giữa trưa. Sở Ngu dừng việc đi rửa tay rồi vào bếp chuẩn bị khai hỏa nấu cơm.

Bởi vì có nhiều người ở đây hỗ trợ nên Sở Ngu suy xét kê thêm một cái bếp nhỏ. Trước đó Quý Vân Nương có tìm hiểu sơ qua việc này, nhà người khác thỉnh người kiến phòng chỉ bao một buổi cơm trưa, họ dùng thực đơn gồm hai món đồ ăn một món canh mà trong đó chỉ cần có một món ăn mặn là được, chủ yếu là lượng đồ ăn phải canh cho đủ.

Nam nhân làm việc phải tiêu hao rất nhiều thể lực vì vậy Sở Ngu không muốn bủn xỉn với họ ở điểm này, đoàn người thương lượng cuối cùng quyết định nấu ba món đồ ăn một món canh, chia ra thành hai món chay hai món mặn.

Nhóm thợ nề nghe thấy tin này ai nấy cũng đều nhịn không được vui mừng ra mặt. Thông thường khi kiến phòng ở phải mất một đến hai tháng mới có thể hoàn thành, trong quãng thời gian ấy chủ nhà bao cơm nhiều nhất cũng chỉ đủ no, bữa ăn có sự xuất hiện của một món ăn mặn đã là tốt lắm rồi. Hôm nay nghe tin Sở Ngu chiêu đãi tận bốn món bảo bọn họ làm sao mà không vui vẻ cho được.

Nhóm thợ nề làm việc càng thêm hăng hái tích cực, Quý Vân Nương ngứa tay ngứa chân bèn đi theo tiểu cô nương vào trong nấu cơm. Trước kia Lưu Hừ còn chưa trở nên giàu có thì nàng đã đi theo hắn suốt cả một quãng đường khởi nghiệp cực khổ, giờ đây khi cuộc sống giàu sang phú quý thì nàng đã không còn phải nhọc lòng vì những việc cỏn con này, tổng thể nhìn chung đã khá an nhàn. Trong nhà tuy có người ở cùng hạ nhân nhưng nàng vẫn đích thân xuống bếp làm đủ ba bữa cơm cho hợp khẩu vị của Lưu Niệm Niệm và Lưu Trác. Hôm nay đi vào nơi này chợt nhớ ra Mộc Đinh Hương chưa từng nếm qua tay nghề của mình, thành thử nhịn không được muốn trổ tài một phen.

Sở Ngu bất đắc dĩ trở thành trợ thủ hỗ trợ Quý phu nhân rửa rau xắt rau, Mộc Đinh Hương thấy nhiệm vụ của mình bị cướp thì chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nhìn các nàng bận việc.

Vừa mới bắt đầu nấu cơm đã thấy từ xa xuất hiện một thân ảnh có bước đi tập tễnh, lúc đến gần mọi người mới biết đó là Quý đại nương, trong tay của bà còn cầm một túi đồ vật lỉnh khỉnh.

Lưu Hừ thấy mẹ vợ cũng tới đây liền vội vàng tiến lên phụ giúp xách mớ đồ vật, Sở Ngu tò mò thử ngó đầu vào vừa vặn nhìn thấy bên trong là vài khối thịt khô. Nàng và Mộc Đinh Hương hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lát sau khách khí từ chối bảo đại nương hãy mau mang trở về.

Nào ngờ Quý lão thái ngay lập tức sinh khí, bà nói Đinh Hương kiến phòng ở chính mình không thể giúp được gì. Trong nhà còn có mấy khối thịt khô chi bằng lấy hết sang đây làm cho nhóm sư phó ăn, bọn họ được ăn ngon thì làm việc mới có sức, tạo ra công trình xinh đẹp vững chắc.

Hiện giờ ở trong thôn chỉ có những hộ gia đình khá giả mới đủ khả năng mua thịt ăn vào những ngày bình thường, còn những người nghèo ngày lễ ngày tết dư được mấy khối thịt khô đều cất giấu không nỡ ăn. Quý gia có Lưu Hừ là con rể nên chưa từng rơi vào hoàn cảnh túng quẫn như vậy, nhưng nói sao đi nữa ở Phù Dung thôn họ vẫn được xem là gia đình bình thường, thịt khô đối với nhà bọn họ mà nói cũng được xem là vật phẩm trân quý. Vậy mà hôm nay Quý đại nương hào phóng cầm tận bốn đến năm khối thịt khô to bằng cánh tay lại đây, bảo Sở Ngu cùng Mộc Đinh Hương làm sao dám thu.

Quý Vân Nương đứng một bên thấy bọn họ kẻ đưa người đẩy liền chủ động tiến lên nhận hết mấy cái túi. Sở Ngu biết rõ ẩn tình bên trong nên lời cự tuyệt cũng không thể nói ra thành tiếng, chỉ có thể cam chịu thu nhận chút thành ý này.

Mộc Đinh Hương vẻ mặt cảm động, ôm cánh tay Quý đại nương luyến tiếc không buông.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Ngu: Mẹ vợ, nhân lúc ta không có mặt người lại dạy hư tức phụ nhà ta a...

Quý Vân Nương: Hài tử nhà ta thông suốt chuyện này tương đối trễ, ta đương nhiên là người thích hợp dẫn đường. Phận làm cha làm mẹ nào có dễ dàng gì, chỉ dựa vào một mình ngươi cũng không biết đến bao giờ nữ nhi nhà ta mới có thể trải nghiệm cảm giác ấy.

Sở Ngu: ...
Chương trước Chương tiếp