Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 42



Sáng sớm hai vợ chồng họ Lưu đã không ngại đường xa lặn lội đến chỗ này hỗ trợ, ai ngờ lúc sau Quý lão thái cũng mang theo ít thịt khô tới đây làm quà. Mộc Đinh Hương cảm thấy mọi người đối xử với mình cùng Sở Ngu tốt đến nỗi không lời gì để nói, thật sự không biết sau này nên làm như thế nào để báo đáp bọn họ. Nhớ đến trước kia, khi còn nhỏ lão thái thái âm thầm chiếu cố nàng không ít vì thế càng thêm cảm thấy thân cận.

Trước mắt không có chuyện gì để làm, nhà bếp thì đã có Quý Vân Nương cùng Sở Ngu lo liệu. Nàng rãnh tay rãnh chân liền đến ngồi bên cạnh bồi lão thái thái nói chuyện phiếm.

Mấy ngày liền không thấy Mộc Đinh Hương, có điều mỗi một lần gặp lại là một lần bà thấy đứa nhỏ này lại thay đổi. Chung quy tinh thần Mộc Đinh Hương càng ngày càng tốt, da thịt trên mặt cũng dần dần nhiều lên thoạt nhìn giống y như đúc Vân Nương thời còn trẻ. Quý lão thái nhịn không được khóe mắt đỏ lên nhưng trước đó nữ nhi và con rể đã nhắc nhở bà hiện giờ vẫn chưa thể đem nàng nhận trở về cho nên cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng cảm xúc đang trào dâng trong lòng, đưa tay kéo Mộc Đinh Hương vào nhà.

Từ ngày Mộc Đinh Hương đi theo Sở Ngu về sau cả người cũng hoạt bát lên không ít. Nét tươi cười trên mặt càng ngày càng nhiều, chỉ cần nhìn thôi đã đủ làm nhân tâm người ta phát ấm. Ngày tháng hiện giờ quá tốt đẹp, Sở Ngu đối xử với nàng càng thêm trân trọng thành ra trong lòng nàng đã sớm quên hết những chuyện khổ sở xưa kia. Đinh Hương nói chuyện với Quý lão thái bằng ngữ khí nhẹ nhàng, tâm tình vui sướng nên khi trò chuyện đến đoạn nào vui vẻ liền bất giác cười ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lên.

( Vui quá đi hoi)

Quý Vân Nương cầm cái muỗng đứng ở bếp xào rau, lơ đãng xoay người vô tình trông thấy cảnh tượng một già một trẻ trò chuyện với nhau thật vui. Hình ảnh hài hòa khiến khóe miệng của nàng hơi hơi nhếch lên, thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng Sở Ngu nhắc nhở nói đồ ăn trong nồi sắp bị đốt trụi thì nàng mới cuống quít xoay người lại hoàn thành nốt việc còn dang dở trên tay.

Hôm nay là ngày khởi công đầu tiên nên vợ chồng Lưu Hừ cũng ở lại, vì thế bữa cơm trưa cũng trở nên thực phong phú. Ban đầu tuy nói chỉ có ba món đồ ăn một món canh, một món chay và một món mặn nhưng mà giờ cũng biến thành năm món. Trên bàn có một đĩa thịt xào rau, một đĩa thịt khô, một đĩa thịt gà kho và còn có một tô bún thịt nướng. Ngoài đồ mặn còn có thêm hai đĩa rau xanh ăn sống, canh thì là canh xương sườn heo hầm bí đao.

Chia làm hai bàn ăn, Sở Ngu và Mộc Đinh Hương cùng hai mẹ con Quý thị ngồi chung một bàn, còn chiếc bàn đá bên cạnh sơn động thì dành cho Lưu Hừ và nhóm công nhân.

Ngày đầu tiên có thể ăn đến một bàn đồ ăn phong phú như vậy cho nên người nào người nấy mặt mày hớn hở. Nhóm thợ ăn đến hoan hỉ, lòng hạ quyết tâm buổi chiều làm việc xuất hết toàn lực để báo đáp tấm lòng hào sảng của chủ nhà.

Bốn nữ nhân dù ngồi chung bàn với nhau nhưng vẫn còn rụt rè nhiều, buổi chiều không còn việc để làm nên bọn họ thong thả ngồi một bên trò chuyện trên trời dưới đất một bên ăn cơm. Quý Vân Nương cùng Quý lão thái đảo khách thành chủ, hai người thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Mộc Đinh Hương. Nhìn trong chén chất thành một tòa thịt nhỏ, tiểu cô nương dù cố ăn cách mấy cũng chống đỡ không được, cuối cùng vẫn là Sở Ngu giúp nàng giải vây, phải phân một nửa đồ ăn từ chén của nàng qua chén của Sở Ngu mới miễn cưỡng tiêu diệt xong.

Buổi chiều trong nhà phu thê Quý Vân Nương còn có việc riêng nên đành luyến tiếc nói lời cáo từ. Lưu Hừ đi phía trước còn quay ngược trở lại dặn dò Gì lão bản làm ơn để bụng đến các nàng một ít, Quý đại nương muốn ngồi xe nên theo chân bọn họ rời đi.

Sáng nay dậy sớm nên giữa trưa Sở Ngu cần phải nghỉ ngơi, cũng may cửa động cách chỗ thi công một khoảng cách vừa đủ nên khi đám nam nhân kia làm việc cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng. Hơn nữa trước đó đã thương lượng, giao hẹn bọn họ không được sang thạch động bên này, ai làm việc nấy không quấy nhiễu lẫn nhau.

Mộc Đinh Hương thu thập xong cái bàn, sau đó lại khiêng cái cuốc chăm chỉ đi ra đồng.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của nhóm thợ, ngôi nhà dần dần hiện lên hoàn chỉnh từng ngày. Tổng thể tiến độ vẫn là tương đối khiến người người vừa ý, đại khái trải qua sáu bảy ngày đánh nền, đánh xong nền liền bắt đầu xây tường, xây xong tường bước tiếp theo chính là lợp mái ngói, mỗi một bước đi đều được tính toán đâu vào đấy mà tiến hành.

Nét sinh hoạt của Sở Ngu vẫn giống như mọi ngày, vẫn dậy sớm đi giết heo, dạo gần đây sau khi giết heo trở về còn đảm nhận luôn phần nấu cơm. Buổi chiều nếu nàng rảnh rỗi sẽ cùng Mộc Đinh Hương ra đồng làm ruộng.

Trong thời gian chờ ngôi nhà hoàn tất thì các nàng tranh thủ xuống giống cho vụ mùa mới.

Phòng ốc xây xong kế tiếp chính là công đoạn lót sàn nhà, lắp cửa sổ và chế tạo vật dụng sinh hoạt, việc này thuộc về phạm vi làm việc của thợ thủ công. Lúc trước đám người kia chủ yếu là đảm nhận việc xây tường và lợp ngói, vừa hoàn thành thì Gì lão bản lại thay đổi một nhóm người mới, trong đó chủ yếu là nghề mộc chiếm đa số. Nhóm người đến sau sẽ hỗ trợ làm cho xong những việc còn dư từ nhóm người đến trước bao gồm cả việc dựng bệ bếp, dựng phòng tắm và sửa sang lại cách bày trí trong nhà. Ngoài ra họ còn tạo hoa viên bên ngoài, xây chuồng heo và ti tỉ những thứ linh tinh khác.



Có thể nói lão bản này kinh nghiệm tác nghiệp phong phú, một mình ông ta quản lí một nhóm thợ đông đúc nhưng đội hình vẫn nghiêm cẩn tỉ mỉ, làm việc nhanh gọn hiệu quả khiến cho Sở Ngu và Mộc Đinh Hương rất vừa lòng.

Mắt thấy ngôi nhà đã xây tương đối hoàn chỉnh, hai người đều cảm thấy thật cao hứng, bất giác trong lòng cũng tràn ngập cảm xúc chờ mong.

Tiểu viện đã muốn hoàn công, mấy ngày nay sắc trời khá đẹp nên nhóm sư phó ai nấy đều sôi nổi tranh thủ kết thúc công việc để sớm trở về nhà.

Ngoài cầu đá có bóng dáng ai đó cỡi ngựa hướng tới vùng đất của Sở gia, nhìn rõ thì người đến là gia nhân của Lưu gia, người này vừa đến đã thả thật mạnh một sọt đồ vật có vẻ rất nặng xuống đất. Sở Ngu cùng Mộc Đinh Hương hai người đều cảm thấy kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, Không biết Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương tại sao lại đưa đồ đến đây, nhớ không lầm thì hôm nay đâu phải lễ hội hay ngày quan trọng gì.

Gia đinh vội vàng lên tiếng giải thích:

- Ngày mai là sinh thần mười bảy tuổi của Niệm Niệm tiểu thư. Phu nhân nói Đinh Hương tiểu thư cũng sinh vào hai ngày này cho nên sai tiểu nhân mang lễ vật sang đây để chúc mừng.

Mộc Đinh Hương đầu tiên chỉ cảm thấy khó hiểu, tiếp theo trong mắt tràn ngập cảm kích. Nhớ tới nhiều ngày trước Quý cô cô vô tình nhắc tới sinh nhật của nàng và Lưu Niệm Niệm, không nghĩ tới người này vậy mà đích thân chuẩn bị lễ vật mừng sinh nhật cho mình, ấm lòng là cảm xúc hiện tại mà nàng có thể cảm nhận rõ vào lúc này.

Sở Ngu biết nội tình bên trong, thành thử ánh mắt khi nhìn về phía Mộc Đinh Hương tự nhiên cũng tràn ngập trìu mến.

Đến phiên Quý Vân Nương đưa lại đây một sọt lễ vật rất lớn, nói không ngoa thì bên trong cái gì cũng có, từ ăn đến ăn mặc không thiếu thứ gì, bao gồm: hai bộ quần áo, vài món điểm tâm nổi tiếng lâu năm trên huyện, trái cây tươi mới cùng thịt loại nào cũng có.... nhìn chung thập phần đầy đủ.

Tâm trạng của Mộc Đinh Hương chất chứa đầy ưu phiền, nghĩ một hồi nàng chậm rãi lâm vào trầm tư.

Kết hợp biểu hiện và hành động của phu thê nhà họ Lưu dạo gần đây, rõ ràng Đinh Hương có thể cảm nhận được bọn họ là hướng về mình mà tới. Nếu đơn giản là lấy lí do thu mua lương thực thì cớ sao không thấy bọn họ đi lấy lòng Sở Ngu. Càng không cần phải nói đến việc Quý Vân Nương còn đặc biệt quan tâm đến chuyện khuê phòng bí sự của hai người các nàng, loại chuyện này không giống người bình thường sẽ làm.

Càng nghĩ càng cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, trong đầu loáng thoáng tựa hồ như bắt được một chút đồ vật nhưng nháy mắt lại biến mất không thấy, cảm giác ấy cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế. Mãi về sau Mộc Đinh Hương cuối cùng mới chịu bỏ cuộc, lựa chọn buông tha cho chính bản thân mình, nghĩ sâu nghĩ rộng chỉ thêm nhức đầu.

Nửa đêm, đang mơ màng trong giấc ngủ đột nhiên các nàng nghe được bên ngoài có tiếng sét đánh rất to, ngay sau đó trời đổ mưa to. Lắng nghe tiếng mưa hòa cùng tiếng gió rít gào liền biết ngày mai không thể làm việc, rất may căn nhà đã bước vào giai đoạn kết thúc và chỉ còn sót lại một vài công đoạn nho nhỏ. Có điều nếu từ đây đến sáng mưa vẫn cứ to như thế này thì nhóm sư phó tất nhiên sẽ không thể tiếp tục thi công, tiến độ xây dựng sẽ chậm hơn dự tính một vài ngày.

Trời vừa hừng đông thế mưa cũng dịu lại hẳn, mưa to hay nhỏ Sở Ngu vẫn rời giường chuẩn bị đi ra ngoài giết heo. Nàng ngồi dậy kéo theo người nằm bên cạnh cũng tỉnh giấc theo, Mộc Đinh Hương nghe tiếng mưa bên ngoài rơi tí tách tí tách bèn khuyên Sở Ngu hôm nay nếu không có việc gấp thì đừng nên ra quán nhưng nàng nói trước đó đã cùng gia chủ ước định thì không thể lỡ hẹn. Tiểu cô nương đau lòng rất nhiều, lật đật bò dậy giúp phu quân chuẩn bị áo tơi.

Thấy sắc trời bên ngoài vẫn còn âm u Sở Ngu liền bảo Đinh Hương trở về ngủ tiếp một hồi, hơn nữa xem bộ dáng này khẳng định nhóm thợ nề hôm nay chắc sẽ không tới.

Mộc Đinh Hương đau lòng dặn dò nàng vài câu, nhìn theo bóng người cưỡi ngựa khuất khỏi cây cầu đá mới an tâm trở về trong động.

Một tấc vuông trong động cũng không có gì để sửa sang lại, cũng không có việc vặt gì để nàng bận rộn. Ngoài đồng mạ thì đã mọc đều, trận mưa này trùng hợp có thể bù đắp cho những ngày nắng nóng vừa qua. Xem như cơn mưa này đến rất đúng lúc, chỉ là thương cho Sở Ngu phải dầm mưa đi giết heo, điều này làm cho nàng vừa lo lắng lại vừa đau lòng.

Đinh Hương âm thầm hạ quyết tâm bất luận như thế nào nàng cũng phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để phu quân mỗi ngày không cần phải dậy sớm như thế nữa. Nàng muốn Sở Ngu có thể ngủ no giấc như những người bình thường, dù thời tiết xấu tới mấy cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi.



Lúc này Trúc Nhi vẫn còn ngủ say, dù có lay cũng chưa chắc sẽ tỉnh. Mộc Đinh Hương ngơ ngác ngồi một mình ở trên giường vì đầu óc thật sự không có một tia buồn ngủ nào cả. Nàng đứng dậy thay quần áo để đi dạo một vòng, mấy ngày trước căn nhà vừa được trải ngói mà đêm qua mưa lớn như vậy vừa vặn có thể kiểm tra xem có chỗ nào bị dột hay không.

Hiện giờ các nàng vẫn còn sinh hoạt trong động đá nằm chếch lên phía trên ở giữa sườn núi, lúc này đứng ở cửa động nhìn xuống toàn bộ sơn cốc bao gồm cả ngôi nhà mới đều có thể nhìn bao quát ở trong tầm mắt. Được mưa to cọ rửa một đêm nên cây cỏ trên núi một mảnh xanh um tươi tốt, mười mấy mẫu đất vừa gieo giống mấy hôm trước hôm nay cũng đã mọc ra cây mạ, nhìn chung cũng là một mảnh xanh mượt.

Con sông được một phần lớn lưu lượng nước từ sơn cốc đổ về, trong xanh giống hệt một cái túi màu xanh lục xuyên núi mà qua đem một mảnh diện tích đất đai rộng lớn phân thành hai mảnh. Tiểu sơn cốc của Sở Ngu nằm về phạm vi phía Bắc còn phía Nam thuộc về các hộ dân trong thôn, bọn họ sống tụ tập ở cạnh ruộng đồng nhà mình dựa vào thói quen xưa cũ.

Lấy con sông làm mốc ranh giới, từ bờ sông ngược về phía bắc là một mảnh xanh ngắt tươi tốt còn phía nam thì có vẻ ảm đạm hơn. Bởi vì có ruộng còn đang thu hoạch dở, cọng rơm cắt xong vẫn chưa được thu gom lại thành ra cả một vùng đất trông khá là hoang tàn, vì thế phong cảnh hai bên bờ nam bắc hình thành tiên minh đối lập.

Mộc Đinh Hương lười quản đất nhà người khác trông như thế nào, nàng cầm ô hướng đến ngôi nhà mới mà đi. Tiểu viện tọa lạc hướng bắc nam, mặt trước có thể trông thấy con sông lần đó nàng bắt gặp Sở Ngu giặt quần áo, phía sau thì có cửa đi thông với nhà chính.

Đại môn nằm ở phía bên phải góc nhà, mặt trên viết hai chữ đại “Sở trạch” rất khảng khái. Từ cửa đại môn tiến vào nhìn bên tay trái chính là một loạt tòa phòng tráng lệ chia làm ba gian nhà nhỏ, trong đó hai gian có thể dùng để đặt lương thực cùng thực phẩm linh tinh và gian còn lại dùng để làm nhà bếp.

Đối diện với đại môn là gian nhà chính, nhà chính chia ra thành hai phòng nhỏ, nơi đó có thể dùng để chứa tạp vật hoặc cải tạo thành thư phòng.

Sân bên trái là tây sương phòng, đối xứng bên phải chính là đông sương phòng. Nàng cùng Sở Ngu sẽ trụ ở tây phòng còn đông sương phòng sẽ để lại cho Trúc Nhi.

Giữa sân có một khối đất trống rất to, trong đó đặt một cái bàn đá, xung quanh bày bốn cái ghế nhỏ. Khách nhân tới có thể thỉnh bọn họ vào nhà chính uống trà hoặc cũng có thể ngồi ở bàn đá ngoài trời nói chuyện phiếm.

Bên cạnh bàn đá còn đặt một hòn non bộ nhỏ chia làm hai bên trái phải, sau này có thể trồng vài loại hoa hoặc thảo mộc thân dây để chúng bám lên đó cho đẹp.

Kể từ đó một cái sân nho nhỏ được bố trí chỉnh chỉnh tề tề, cuối cùng chờ số bàn ghế được chế tạo xong liền có thể dọn vào ở.

Mộc Đinh Hương chống ô che mưa đứng ở trong viện nhìn từng mảnh ngói gạch xanh ở phía xa xa. Nghĩ đến một năm trước mình còn ngủ ở hai đầu bờ ruộng, có nhà nhưng không dám về lại chỉ có thể xem đất trời bao la là chốn dung thân vậy mà giờ đây nàng không chỉ có gia đình riêng mà sắp tới còn được sống trong một căn nhà lớn, không khỏi cảm khái vạn phần.

Sắc trời dần dần hừng sáng, nàng dậy sớm đi sang gian nhà mới xem xét thì quả nhiên mọi nơi đều thực khô ráo không có dấu hiệu bị thủy lậu ngấm vào, nhóm thợ này tay nghề xác thật không còn lời gì để nói.

Chờ nàng lại trở lại trong động thì trời đã sáng hẳn, hôm qua Quý Vân Nương sai người làm đưa tới một cặp lễ vật đặt ở trên bàn đá. Mộc Đinh Hương đem hai bộ xiêm y lấy ra, bên trong chứa một kiện màu phấn hồng và một kiện vàng nhạt, nhìn chung đều là những màu sắc mà nữ nhi gia yêu thích nhất.

Nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo từng đường may tinh tế Mộc Đinh Hương chóp mũi có chút chua xót, nàng đương nhiên biết hai kiện xiêm y này đều là do Quý Vân Nương tự tay dùng từng châm từng châm mà khâu vá thành. Mấy ngày trước đây nàng tình cờ nhìn thấy đầu ngón tay của cô cô bị đâm nát, chi chít đầy vết kim.

Cổ áo có thêu hai đóa hoa Đinh hương nho nhỏ, dù có mua một bộ quần áo mới ở đâu chăng nữa tự nhiên sẽ không có những chi tiết nhỏ như thế này, tuy đã biết chuyện chỉ là nàng không có nói ra. Sờ lên chiếc áo một lần nữa, lần này nàng tỉ mỉ cảm thụ từng đường cong lòi lõm, nước mắt nhịn không được tuông xuống như mưa.

Tả cái nhà khác nào cái mê cung hông chời:**??
Chương trước Chương tiếp