Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống
Chương 22: nữ chính
“Tiểu thư, vị cô nương vừa rồi là ai vậy ạ?” An Nhi thắc mắc hỏi.
“Lúc nãy ta không cẩn thận, xém tí nữa là ngã, cũng may có vị cô nương vừa nãy đỡ ta mới may mắn không té xuống đất.” Sở Băng Nghiên từ từ giải thích.
“Thì ra là vậy” An Nhi và Bình Nhi lúc này mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy bước chân nàng ta nhẹ nhàng, uyển chuyển, xem ra là một người biết võ công. Đi bên người là một thị nữ cũng biết võ công. Nếu để nô tỳ đánh với nàng ta một trận e là cũng chỉ nắm năm phần thắng. Còn vị cô nương kia nô tỳ không nắm chắc.” Bình Nhi hoài nghi.
“Vị cô nương lúc nãy e là có xuất thân không tầm thường, một thị nữ mà đã có thể đánh ngang tay với em, chủ nhân còn thâm sâu hơn. Nếu là một thiên kim khuê các của một nhà bình thường, chắc hẳn không thể đào tạo được thị nữ và nữ nhi là một cao thủ được. Xem ra vị này chắc hẳn là con gái của một vị tướng quân nào đó có tước vị cao.” Sở Băng Nghiên phân tích rõ ràng.
Khoanh vùng hết cả Kinh thành này, tướng quân có nữ nhi rất nhiều, nhưng một vị tướng quân có một nữ nhi võ công thâm hậu thì không nhiều.
Những thiên kim tiểu thư ở kinh thành này dù là biết võ công cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ, không đáng nhắc tới.
Nữ chính nguyên tác, Trần Tiêu Tiêu cũng là thiên kim nhà tướng môn, còn là một cao thủ có thể so với Lãnh Dạ Cẩn vài chiêu. Không lẽ thật sự là nàng.
Không, không, không, không thể trùng hợp như thế chứ. Chắc là do nàng suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng điều đó cũng có thể xảy ra, bởi vì nàng không biết rõ nữ chính về khi nào, nguyên tác cũng không đề cập đến chuyện này.
Thôi bỏ đi, nữ chính về khi nào thì về, cũng không liên quan đến nàng, sau này nàng sống cuộc sống yên bình của nàng, nam nữ chính đi theo cốt truyện tình cảm của họ đi, ngàn lần vạn lần đừng liên quan đến nàng là được.
Nghĩ vậy nàng liền bỏ qua chuyện đó ra sau đầu, rồi tiếp tục chuyến hành trình dạo phố của mình.
Ở bên kia, sau khi thiếu nữ ấy rời đi, đang đi trên một con phố, thị nữ bên người thiếu nữ ấy lên tiếng.
“Tiểu thư, vị cô nương vừa nãy e là xuất thân không phải dạng tầm thường.”
“Hửm? Em nhận ra được gì?” thiếu nữ ấy cười hỏi
“Tiểu thư, vị cô nương hồi nãy nàng ta mặc dù không biết võ công nhưng hai người thị nữ đi bên cạnh nàng ta võ công không tệ, có thể đánh ngang tay với em. Một tiểu thư khuê các bình thường ở bên người có vài thị nữ biết chút võ phòng thân là chuyện không có gì là không hợp lý. Nhưng hai thị nữ bên người vị cô nương kia lại cũng được xem như là cao thủ. Một nhà bình thường chắc chắn không thể nuôi ra được hai người như vậy. Chắc chắn là người có thân phận”
Thiếu nữ nãy giờ chỉ nghe không nói gì cả, sau khi thị nữ nói xong thì mới nhấc khóe môi cười “Em nói đúng nhưng mà vẫn chưa đủ”
Thị nữ khó hiểu nhìn thiếu nữ, thiếu nữ cười với nàng rồi giải thích
“A Lan, tại sao ta lại nói em nói đúng nhưng chưa đủ, bởi vì đúng là bên người nàng ta có hai thị nữ biết võ công, nhưng ở phía sau nàng còn hai ám vệ đi theo âm thầm bảo vệ”
Thị nữ bên người thiếu nữ tên A Lan.
A Lan ngạc nhiên nhìn về phía thiếu nữ “Bên người đã có hai thị nữ biết võ theo hầu, đằng sau còn có hai ám vệ đi theo bảo vệ, xem ra vị tiểu thư này thật sự là một người không quyền cũng quý”
“A Lan, khi về em cho người đi điều tra vị cô nương lúc nãy, ta muốn biết nàng ấy là ai.” thiếu nữ nghiêm túc hạ lệnh
“Vâng, tiểu thư”
Vị thiếu nữ này không ai khác, quả thật là nữ chính nguyên tác Trần Tiêu Tiêu, con gái của thiên hạ binh mã đại nguyên soái - Trần Cao Vân.
Nữ chính năm mười ba tuổi rời khỏi Kinh thành đi về phía Bắc gây dựng sự nghiệp, bên ngoài là kinh doanh kiếm tiền giúp người, nhưng đó chỉ là một phần. Lí do thật sự đó chính là gầy dựng nên Bách Sự các - tổ chức tình báo, giết người lớn nhất giang hồ.
Nữ chính gây dựng tổ chức này là để điều tra người đứng sau màn ám sát năm đó.
Năm nữ chính tám tuổi, cả gia đình nàng đang đi chơi thì gặp phải một nhóm ám sát, mẫu thân vì bảo vệ nàng mà lấy thân chắn kiếm, mất mạng tại chỗ.
Nữ chính vì báo thù cho mẹ, mà ngày đêm luyện võ, mài đao, để một ngày chính tay đâm chết kẻ thù.
Sau này điều tra được cái chết của mẹ liên quan đến thừa tướng phủ, sau đó bắt tay với Lãnh Dạ Cẩn cùng nhau lật đổ thừa tướng.
Sau nhiều lần hợp tác, hai người càng ăn ý và hiểu nhau hơn. Tuyến tình cảm của nam nữ chủ cũng bắt đầu từ khi đó.
“Lúc nãy ta không cẩn thận, xém tí nữa là ngã, cũng may có vị cô nương vừa nãy đỡ ta mới may mắn không té xuống đất.” Sở Băng Nghiên từ từ giải thích.
“Thì ra là vậy” An Nhi và Bình Nhi lúc này mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy bước chân nàng ta nhẹ nhàng, uyển chuyển, xem ra là một người biết võ công. Đi bên người là một thị nữ cũng biết võ công. Nếu để nô tỳ đánh với nàng ta một trận e là cũng chỉ nắm năm phần thắng. Còn vị cô nương kia nô tỳ không nắm chắc.” Bình Nhi hoài nghi.
“Vị cô nương lúc nãy e là có xuất thân không tầm thường, một thị nữ mà đã có thể đánh ngang tay với em, chủ nhân còn thâm sâu hơn. Nếu là một thiên kim khuê các của một nhà bình thường, chắc hẳn không thể đào tạo được thị nữ và nữ nhi là một cao thủ được. Xem ra vị này chắc hẳn là con gái của một vị tướng quân nào đó có tước vị cao.” Sở Băng Nghiên phân tích rõ ràng.
Khoanh vùng hết cả Kinh thành này, tướng quân có nữ nhi rất nhiều, nhưng một vị tướng quân có một nữ nhi võ công thâm hậu thì không nhiều.
Những thiên kim tiểu thư ở kinh thành này dù là biết võ công cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ, không đáng nhắc tới.
Nữ chính nguyên tác, Trần Tiêu Tiêu cũng là thiên kim nhà tướng môn, còn là một cao thủ có thể so với Lãnh Dạ Cẩn vài chiêu. Không lẽ thật sự là nàng.
Không, không, không, không thể trùng hợp như thế chứ. Chắc là do nàng suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng điều đó cũng có thể xảy ra, bởi vì nàng không biết rõ nữ chính về khi nào, nguyên tác cũng không đề cập đến chuyện này.
Thôi bỏ đi, nữ chính về khi nào thì về, cũng không liên quan đến nàng, sau này nàng sống cuộc sống yên bình của nàng, nam nữ chính đi theo cốt truyện tình cảm của họ đi, ngàn lần vạn lần đừng liên quan đến nàng là được.
Nghĩ vậy nàng liền bỏ qua chuyện đó ra sau đầu, rồi tiếp tục chuyến hành trình dạo phố của mình.
Ở bên kia, sau khi thiếu nữ ấy rời đi, đang đi trên một con phố, thị nữ bên người thiếu nữ ấy lên tiếng.
“Tiểu thư, vị cô nương vừa nãy e là xuất thân không phải dạng tầm thường.”
“Hửm? Em nhận ra được gì?” thiếu nữ ấy cười hỏi
“Tiểu thư, vị cô nương hồi nãy nàng ta mặc dù không biết võ công nhưng hai người thị nữ đi bên cạnh nàng ta võ công không tệ, có thể đánh ngang tay với em. Một tiểu thư khuê các bình thường ở bên người có vài thị nữ biết chút võ phòng thân là chuyện không có gì là không hợp lý. Nhưng hai thị nữ bên người vị cô nương kia lại cũng được xem như là cao thủ. Một nhà bình thường chắc chắn không thể nuôi ra được hai người như vậy. Chắc chắn là người có thân phận”
Thiếu nữ nãy giờ chỉ nghe không nói gì cả, sau khi thị nữ nói xong thì mới nhấc khóe môi cười “Em nói đúng nhưng mà vẫn chưa đủ”
Thị nữ khó hiểu nhìn thiếu nữ, thiếu nữ cười với nàng rồi giải thích
“A Lan, tại sao ta lại nói em nói đúng nhưng chưa đủ, bởi vì đúng là bên người nàng ta có hai thị nữ biết võ công, nhưng ở phía sau nàng còn hai ám vệ đi theo âm thầm bảo vệ”
Thị nữ bên người thiếu nữ tên A Lan.
A Lan ngạc nhiên nhìn về phía thiếu nữ “Bên người đã có hai thị nữ biết võ theo hầu, đằng sau còn có hai ám vệ đi theo bảo vệ, xem ra vị tiểu thư này thật sự là một người không quyền cũng quý”
“A Lan, khi về em cho người đi điều tra vị cô nương lúc nãy, ta muốn biết nàng ấy là ai.” thiếu nữ nghiêm túc hạ lệnh
“Vâng, tiểu thư”
Vị thiếu nữ này không ai khác, quả thật là nữ chính nguyên tác Trần Tiêu Tiêu, con gái của thiên hạ binh mã đại nguyên soái - Trần Cao Vân.
Nữ chính năm mười ba tuổi rời khỏi Kinh thành đi về phía Bắc gây dựng sự nghiệp, bên ngoài là kinh doanh kiếm tiền giúp người, nhưng đó chỉ là một phần. Lí do thật sự đó chính là gầy dựng nên Bách Sự các - tổ chức tình báo, giết người lớn nhất giang hồ.
Nữ chính gây dựng tổ chức này là để điều tra người đứng sau màn ám sát năm đó.
Năm nữ chính tám tuổi, cả gia đình nàng đang đi chơi thì gặp phải một nhóm ám sát, mẫu thân vì bảo vệ nàng mà lấy thân chắn kiếm, mất mạng tại chỗ.
Nữ chính vì báo thù cho mẹ, mà ngày đêm luyện võ, mài đao, để một ngày chính tay đâm chết kẻ thù.
Sau này điều tra được cái chết của mẹ liên quan đến thừa tướng phủ, sau đó bắt tay với Lãnh Dạ Cẩn cùng nhau lật đổ thừa tướng.
Sau nhiều lần hợp tác, hai người càng ăn ý và hiểu nhau hơn. Tuyến tình cảm của nam nữ chủ cũng bắt đầu từ khi đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương