Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống
Chương 23: người nhà
Ở bên kia, sau khi Sở Băng Nghiên đi dạo đến mỏi chân thì bước vào tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành – Bách Nguyệt lâu.
Trong Bách Nguyệt lâu náo nhiệt đông đúc, các nàng bước vào có một tiểu nhị đến chào hỏi và dẫn các nàng đến một căn phòng riêng.
Các nàng gọi một vài món, rồi sau đó ngồi chờ tiểu nhị bưng món lên.
“Nghe nói Bách Nguyệt lâu là tửu lâu lớn nhất Kinh thành, người đến, người đi náo nhiệt vô cùng, bây giờ được chứng kiến đúng thật là như lời đồn rồi”An Nhi cảm thán.
Sở Băng Nghiên ngồi nghe An Nhi cảm thán, không khỏi nghĩ thầm “Đương nhiên bởi vì đây là sản nghiệp của nam chính mà. Người ngoài không biết, nhưng trong nguyên tác có miêu tả.” Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nàng cũng không nói ra ngoài chỉ cười cười với An Nhi
Ngồi trò chuyện được một lúc thì đồ ăn cũng mang lên, Sở Băng Nghiên kêu Bình Nhi và An Nhi cùng ngồi xuống ăn
Bình Nhi “Tiểu thư người ăn đi, tụi em đứng một bên là được rồi.”
“Không sao đâu, ngồi xuống đi, thức ăn nhiều như vậy, một mình ta ăn thì không hết, hai người các ngươi không cần phải câu nệ đâu, nào mau ngồi xuống ăn đi.”, Sở Băng Nghiên khuyên nhủ.
An Nhi cũng phụ họa “Bình Nhi mau ngồi xuống ăn đi, tiểu thư mời chúng ta ăn mà chúng ta từ chối là bất kính với người đó, mau ngồi xuống ăn đi”
Bình Nhi liếc xéo An Nhi một cái, ánh mắt như muốn nói rằng ta thấy cô thèm nhỏ dãi đồ ăn trên bàn thì có chứ bất kính với tiểu thư gì
An Nhi cười ngượng ngùng, Sở Băng Nghiên không nhìn thấy cuộc trò chuyện bằng mắt cửa An Nhi và Bình Nhi cũng vội nói “Nào mau ngồi xuống ăn đi, chẳng qua chỉ là một bữa cơm, phép tắc gì chứ, nếu còn không ăn là đồ ăn sẽ nguội hết đấy!”
“Nhưng...”
“Lễ trung thu là phải ăn một bữa cơm chung với người nhà, phụ thân và ca ca ta đều không ở đây, chỉ có hai người các ngươi cùng ta qua những tháng ngày ở Kinh thành phồn hoa này thôi. Đối với ta, hai người các em như người nhà vậy, chỉ muốn ngồi cùng hai người ăn bữa cơm thôi. Mau ngồi xuống đi”, Sở Băng Nghiên vừa nói, vừa vỗ vỗ cái ghế bên cạnh kêu Bình Nhi ngồi xuống.
“Tiểu thư, người...” Bình Nhi cảm động rơi lệ “Tiểu thư, sau này nô tỳ nhất định sẽ luôn ở bên tận tâm chăm sóc người, vì người dầu sôi lửa bỏng cũng không từ”
“Tiểu thư, cả An Nhi nữa, nô tỳ cũng sẽ ,mãi ở bên người, còn sẽ cố gắng tìm ra cách giải độc trị mắt cho người” An Nhi cũng tiếp lời.
Sở Băng Nghiên mỉm cười thật tươi “Được, nhưng mà ta đã em hai em như người nhà thì sau này các em không cần phải tự xưng là nô tỳ đâu”
“Vâng, tiểu thư”, Bình Nhi và An Nhi đồng thanh đáp
“Được rồi, mau ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội rồi kìa!”
Cả ba người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Sở Băng Nghiên lúc trước đọc truyện không thích nguyên chủ nữ phụ, nhưng lại cưc kì hâm mộ nàng. Có một phụ thân và ca ca luôn yêu thương nàng hết mực, lại có hai thị nữ theo hầu cực kì trung thành.
Nàng không biết kết cục sau này của bọn họ như thế nào, nhưng bằng nhiều năm nghe kể tiểu thuyết, nàng nghĩ rằng có lẽ bọn họ sẽ báo thù cho nguyên chủ, rồi cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm.
Nếu nàng đã xuyên đến đây trở thành nguyên chủ, thì hãy để nàng thay nguyên chủ báo đáp, chăm sóc họ đi.
Lúc ba người đang ăn cơm thì có một người đàn ông trung niên tầm tuổi tứ tuần, đi ra đứng giữa sân khấu.
Trong Bách Nguyệt lâu náo nhiệt đông đúc, các nàng bước vào có một tiểu nhị đến chào hỏi và dẫn các nàng đến một căn phòng riêng.
Các nàng gọi một vài món, rồi sau đó ngồi chờ tiểu nhị bưng món lên.
“Nghe nói Bách Nguyệt lâu là tửu lâu lớn nhất Kinh thành, người đến, người đi náo nhiệt vô cùng, bây giờ được chứng kiến đúng thật là như lời đồn rồi”An Nhi cảm thán.
Sở Băng Nghiên ngồi nghe An Nhi cảm thán, không khỏi nghĩ thầm “Đương nhiên bởi vì đây là sản nghiệp của nam chính mà. Người ngoài không biết, nhưng trong nguyên tác có miêu tả.” Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nàng cũng không nói ra ngoài chỉ cười cười với An Nhi
Ngồi trò chuyện được một lúc thì đồ ăn cũng mang lên, Sở Băng Nghiên kêu Bình Nhi và An Nhi cùng ngồi xuống ăn
Bình Nhi “Tiểu thư người ăn đi, tụi em đứng một bên là được rồi.”
“Không sao đâu, ngồi xuống đi, thức ăn nhiều như vậy, một mình ta ăn thì không hết, hai người các ngươi không cần phải câu nệ đâu, nào mau ngồi xuống ăn đi.”, Sở Băng Nghiên khuyên nhủ.
An Nhi cũng phụ họa “Bình Nhi mau ngồi xuống ăn đi, tiểu thư mời chúng ta ăn mà chúng ta từ chối là bất kính với người đó, mau ngồi xuống ăn đi”
Bình Nhi liếc xéo An Nhi một cái, ánh mắt như muốn nói rằng ta thấy cô thèm nhỏ dãi đồ ăn trên bàn thì có chứ bất kính với tiểu thư gì
An Nhi cười ngượng ngùng, Sở Băng Nghiên không nhìn thấy cuộc trò chuyện bằng mắt cửa An Nhi và Bình Nhi cũng vội nói “Nào mau ngồi xuống ăn đi, chẳng qua chỉ là một bữa cơm, phép tắc gì chứ, nếu còn không ăn là đồ ăn sẽ nguội hết đấy!”
“Nhưng...”
“Lễ trung thu là phải ăn một bữa cơm chung với người nhà, phụ thân và ca ca ta đều không ở đây, chỉ có hai người các ngươi cùng ta qua những tháng ngày ở Kinh thành phồn hoa này thôi. Đối với ta, hai người các em như người nhà vậy, chỉ muốn ngồi cùng hai người ăn bữa cơm thôi. Mau ngồi xuống đi”, Sở Băng Nghiên vừa nói, vừa vỗ vỗ cái ghế bên cạnh kêu Bình Nhi ngồi xuống.
“Tiểu thư, người...” Bình Nhi cảm động rơi lệ “Tiểu thư, sau này nô tỳ nhất định sẽ luôn ở bên tận tâm chăm sóc người, vì người dầu sôi lửa bỏng cũng không từ”
“Tiểu thư, cả An Nhi nữa, nô tỳ cũng sẽ ,mãi ở bên người, còn sẽ cố gắng tìm ra cách giải độc trị mắt cho người” An Nhi cũng tiếp lời.
Sở Băng Nghiên mỉm cười thật tươi “Được, nhưng mà ta đã em hai em như người nhà thì sau này các em không cần phải tự xưng là nô tỳ đâu”
“Vâng, tiểu thư”, Bình Nhi và An Nhi đồng thanh đáp
“Được rồi, mau ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội rồi kìa!”
Cả ba người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Sở Băng Nghiên lúc trước đọc truyện không thích nguyên chủ nữ phụ, nhưng lại cưc kì hâm mộ nàng. Có một phụ thân và ca ca luôn yêu thương nàng hết mực, lại có hai thị nữ theo hầu cực kì trung thành.
Nàng không biết kết cục sau này của bọn họ như thế nào, nhưng bằng nhiều năm nghe kể tiểu thuyết, nàng nghĩ rằng có lẽ bọn họ sẽ báo thù cho nguyên chủ, rồi cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm.
Nếu nàng đã xuyên đến đây trở thành nguyên chủ, thì hãy để nàng thay nguyên chủ báo đáp, chăm sóc họ đi.
Lúc ba người đang ăn cơm thì có một người đàn ông trung niên tầm tuổi tứ tuần, đi ra đứng giữa sân khấu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương