Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 3: Tìm kiếm



Diệp Minh Viễn sau khi rời khách sạn liền sang nước ngoài tham gia một số cuộc họp qua trọng. Trong năm ngày này anh lại không thấy bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi làm phiền nào từ cô, đều này làm cho Diệp Minh Viễn có chút bất ngờ. Sau khi quay về nước, anh lại càng cảm thấy không đúng. Dường như Tĩnh Quế Nhu đã bốc hơi mất tiêu rồi.

Diệp Minh Viễn ngồi trong quán bar lớn nhất thành phố, cũng thuộc sở hữu của gia đình anh. Bên cạnh là đám bạn của anh cùng những cô gái mặc đồ hết sức nóng bỏng, những người họ mặc sức ôm ấp, làm những hành động khiến cho người khác nhìn vào có thể đỏ mặt tía tai, nhưng đối với họ thì đó lại chẳng là gì.

Diệp Minh Viễn chỉ ngồi đó nhấp từng ngụm rượu và híp mắt nhìn vào điện thoại. Đến nay đã hơn hai tuần từ khi anh về nước, mà nơi này cũng là nơi mà lúc trước Tĩnh Quế Nhu rất hay đến, cô ta đến đây rất đơn giản là bởi vì anh cũng hay đến đây. Mặc dù lúc trước cô ta không có đủ tuổi, nhưng do gia đình có quyền thế cộng thêm có sự cho phép của anh coi như cô cũng được vào. Thế nhưng từ lúc trở về đến nay, Diệp Minh Viễn đến đây không ít, vậy mà một lần cũng không gặp được cô.

Có một cô gái trang điểm lòe loẹt ăn mặc hết sức nóng bỏng, chiếc áo cúp ngực làm cho đôi gò bồng của cô được nâng lên như muốn nhảy hết ra ngoài. Cô ta thấy Diệp Minh Viễn ngồi một mình liền sáp lại gần anh, cọ cọ bộ ngực khủng bố lên tay anh, giọng điệu hết sưc mị hoặc.

- Để em hầu rượu cho anh nha!

- Cút!

Diệp Minh Viễn không để mấy thể loại này vào mắt, chỉ nhìn thôi anh cũng cảm thấy dơ bẩn. Giọng anh lạnh lùng mang theo sát khí như muốn giết người, làm cho cô kia không khỏi hoảng sợ rùng mình tránh sang một bên.

Vũ Quang Lâm ôm cô gái kia vào lòng, hắn nhìn thấy sắc mặt Diệp Minh Viễn liền hỏi:

- Này, công việc ở nước ngoài không tốt à? Mấy ngày nay thấy mày rất hay cáu đấy?

Diệp Minh Viễn uống hết ly rượu, sau đó quay sang nhìn hắn:

- Dạo này tụi bây có thấy Tĩnh Quế Nhu không?

Vũ Quang Lâm có chút bất ngờ khi Diệp Minh Viễn nhắc đến cái tên này, chẳng phải lúc trước cái tên này không thích Tĩnh Quế Nhu quá bám người sao, chỉ là Diệp Minh Viễn còn chưa ăn được cô ta cho nên cũng không quá biểu hiện ra ngoài.

Hắn ta quay anh nhìn Lưu Cảnh Quân ngồi ở phía bên phải, hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Lưu Cảnh Quân cũng như hắn, lắc đầu không biết.

- Không thấy, sao vậy? Chẳng phải con nhỏ đó hay bám theo mày hay sao? Giờ thế nào lại đi hỏi tụi tao?

- Cô ta hình như trốn tao rồi.

Quang Lâm và Cảnh Quân đều sững sờ nhìn nhau. Cảnh Quân nâng giọng lặp lại lần nữa giống như là không tin:



- Trốn?

- Không thể nào, Tĩnh Quế Nhu chỉ hận không thể giống như kẹo cao su dính chặt lấy mày không rời, sao có thể trốn mày?

Diệp Minh Viễn không trả lời, anh lười biếng dựa vào ghế, lắc lắc ly rượu trong tay, lạnh nhạt trả lời.

- Ai biết được, có thể...cô ta muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tao. Lúc nãy tao thấy chị của cô ta Tĩnh Thanh Mai ở lầu dưới, Cảnh Quân cho người mang cô ta lên đây.

- Được.

Cảnh Quân buông hai cô gái bên cạnh, hắn bước ra cửa nói gì đó với người bên ngoài, rất nhanh hắn liền trở lại.

Chưa được mười lăm phút, Tĩnh Quế Mai đã được cho người mời vào phòng. Cô ta nhìn thấy Diệp Minh Viễn thì hai mắt sáng rỡ, không khỏi có chút tim đập nhanh. Ai mà không biết Diệp gia, lại có ai càng không biết Diệp Minh Viễn.

Tĩnh Thanh Mai nhìn người đàn ông cực phẩm trước mặt không khỏi thầm nuốt nước miếng, nếu như cô ta có thể lọt vào mắt xanh của Diệp Minh Viễn thì không biết có bao nhiêu lợi ích đây.

Hôm nay không biết thế nào cô ta lại được mời lên phòng VIP, Chẳng lẽ anh ta nhắm trúng cô rồi, Tĩnh Thanh Mai âm thầm lén lút chỉnh trang phục, âm thanh đặc biệt mềm mại nhu mì.

- Diệp Nhị tổng, anh gọi em vào đây là có việc gì sao?

- Cô biết Tĩnh Quế Nhu đang ở đâu không?

Tĩnh Thanh Mai ngớ người, Tĩnh Quế Nhu, thế nào lại hỏi đến cô ta? Cô ta chỉ cần nghe đến tên Tĩnh Quế Nhu là ghét cay ghét đắng.

- Em không biết.

Tĩnh Thanh Mai có chút thất vọng trả lời.

Diệp Minh Viễn nhìn chằm chằm cô, anh ngồi đó như một đế vương cao quý không ai dám đến gần, ánh mắt xem xét này của anh làm cho Tĩnh Thanh Mai như muốn nghẹt thở. Cô chỉ có thể cúi đầu nhìn không dám nhìn anh.

Diệp Minh Viễn không lên tiếng, cũng không có ai dám lên tiếng, căn phòng trở nên im lặng lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh không cho phép, Tĩnh Thanh Mai không thể rời khỏi cũng không thể ngồi.



Anh thì nhàn nhã ngồi đó hưởng thụ còn cô ta thì đang đứng trên đôi giày cao gót cao mười hai centimet, cô ta đau chân cũng không dám lên tiếng than. Hai bàn tay cô hết nắm rồi lại buông, mồ hôi ướt hết cả bàn tay và cũng xuất hiện trên trán của cô.

Cảnh Quân không nhẫn tâm nhìn người đẹp bị hành hạ nên nhàn nhạt nhắc nhở.

- Em cố nhớ thử xem.

Tĩnh Thanh Mai cuối cùng cũng sợ hãi nói.

- Em thật sự không biết em ấy đi đâu cả, em chỉ biết...Tĩnh Quế Nhu khoảng hai tuần trước sáng sớm liền chạy về nhà gấp gáp dọn đồ đạc xách vali giống như là đi xa vậy, quản gia nhà em nói là em ấy đi du lịch. Còn cụ thể đi đâu em không biết.

Diệp Minh Viễn xoay xoay ly rượu trong tay, anh không liếc mắt lấy một cái rất nhạt nhòa nói:

- Ra ngoài đi.

Tĩnh Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài, ngay lúc này cô chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống.

Diệp Minh Viễn lấy điện thoại ra, anh bấm vào một dãy số, bên kia liền lập tức bắt máy.

- Ông chủ!

- Đều tra xem từ hai tuần trước Tĩnh Quế Nhu bắt đầu đi đâu, sáng ngày mai báo cáo kết quả.

- Vâng.

- Diệp Minh Viễn, mày không cần phải làm quá vậy chứ, có thể cô ta đi du lịch thôi. Vài ba bữa lại quay về quấn lấy mày chứ gì.

Vũ Quang Lâm nhếch mép trêu chọc nói.

Diệp Minh Viễn không trả lời. Thật ra từ ngày hôm đó anh đã cảm thấy Tĩnh Quế Nhu rất khác. Đồ vật anh chưa chơi chán anh không cho phép nó tự động biến mất, chỉ có anh mới còn quyền vứt nó đi. Còn nữa, anh muốn đều tra về Tĩnh Quế Nhu. Cô ta có thật sự là Tĩnh Quế Nhu.
Chương trước Chương tiếp