Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 4: Gặp lại
Cho nên người xuất hiện trước mặt Tĩnh Quế Nhu lúc này chính là Diệp Minh Viễn. Cô kéo mắt kính xuống, mở mắt hết cỡ nhìn người đàn ông trước mặt.
Tĩnh Quế Nhu đầu óc nhanh lẹ liền xoay người tính bỏ chạy.
Cô lực bất tòng tâm quay lại nhìn người nào đó đang nhàn nhã chéo chân nằm trên ghế dài nhìn cô mỉm cười. Nụ cười khiến người ta gợn tóc gáy giữa ngày hè.
Phía sau cô là bốn gã vệ sĩ mặt đồ đen từ đầu đến chân ý như trong mấy bộ phim Hollywood cô hay xem. Cô còn có thể chạy đường nào?
Diệp Minh Viễn đưa ly nước cho Hạo Triết đứng bên cạnh. Anh nói một câu khiến cho cô càng thêm sợ hãi.
- Đem dấu vân tay cùng nước bọt trên đây đi giám định với người nhà họ Tĩnh, đem những đồ dùng khác cô ta từng sử dụng qua trong phòng mang đi luôn.
- Vâng.
Tĩnh Quế Nhu âm thầm gào thét trong lòng. Cô mới vừa xuyên qua, cũng chỉ mới tận hưởng có mấy bữa, chẳng lẽ cô lại phải chết trẻ nữa sao.
Diệp Minh Viễn phải phòng trừ trường hợp cô giả dạng “Tĩnh Quế Nhu”. Từ nhỏ anh đã được Diệp gia huấn luyện khắc nghiệt, một trong những điều đó chính là cảnh giác, làm trong tổ chức ngầm anh phải cực kỳ cảnh giác, dù là điều nhỏ nhặt nhất.
Diệp Minh Viễn nhìn cô thẫn thờ suy nghĩ gì đó mà mất tập trung. Anh ngồi dậy giương tay kéo cô vào lòng mình. Trước khi xác định được thân phận của cô, thì cô vẫn là món đồ của anh. Diệp Minh Viễn vẫn có thể khống chế cô được.
Diệp Minh Viễn bóp lấy gương mặt của cô, không hề nương tay xoay gương mặt trắng noãn mịn màng để cô đối diện với anh.
Tĩnh Quế Nhu bị anh bóp mặt đến đau đớn, cô không chịu được nhíu mày, gương mặt đẹp trai nam tính vẫn như cũ. Cô nhìn nụ cười có vẻ như ngàn năm không đổi ấm áp trên mặt anh. Thứ này chính công cụ để anh lừa gạt biết bao nhiêu cô gái, trong đó có Tĩnh Quế Nhu.
Tĩnh Quế Nhu thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cô không hiểu tại sao con người ma quỷ này lại có thể mang nụ cười ấm áp đẹp mắt như vậy cơ chứ, làm ngụy trang hết tất cả những nguy hiểm tỏa ra từ con người anh ta.
Có ai biết được đằng sao nụ cười như nắng ngày xuân đó là một tên máu lạnh giết người không gớm tay chứ.
- Sao lại trốn anh, hửm?
Chữ “hửm” cuối cùng của anh giống như là yêu thương nói với bạn gái mình. Tĩnh Quế Nhu một chút xíu cảm động cũng không có, chỉ cảm thấy muốn nôn.
- Anh nói gì vậy chứ? Em là đang đi du lịch nha.
Tĩnh Quế Nhu chỉ có thể biểu hiện bên ngoài như chú mèo con lấy lòng anh, hành động này làm cô muốn phỉ nhổ chính cô.
- Sao không nói với anh một tiếng hả? Ngày đó sao lại đi sớm như vậy? Không muốn cùng Viễn ca ca của em ăn sáng sao?
Diệp Minh Viễn kề bên tai Tĩnh Quế Nhu, âm thanh hết sức quyến rũ thổi vào tai cô. Nếu là “Tĩnh Quế Nhu” chỉ sợ đã nhũn ra như nước. Nhưng mà cô đây chỉ thấy nổ hết cả da gà da vịt, ngoài ra còn muốn ói hết những gì ăn từ sáng đến giờ.
- À, hôm đó sao? Hôm đó em có chút việc gấp phải đi, thấy anh ngủ ngon như vậy, nên em không nỡ đánh thức.
Con m* nó. Nói chuyện thì nói thôi còn ăn đậu hũ của cô. Hôm nay rốt cuộc cái động lực nào đã khiến cho cô có can đảm mặc đồ bikini hai mảnh thế này chứ!
Diệp Minh Viễn một bên vừa nói chuyện một vừa mừa không ngừng vuốt ve trên người cô. Anh nhẹ nhàng rút đi nút thắt phía sau.
Tĩnh Quế Nhu nhảy dựng muốn tránh nhưng cô bị anh giữ lấy chặt chẽ. Cô chỉ có thể đưa tay chặn lại chiếc áo tắm sắp rơi của mình. Cô quay đầu nhìn về phía sau, rồi quay lại run rẩy nói:
- Đừng mà.
- Anh tạm tin em đó, nếu như anh biết được em gạt anh, anh nhất định sẽ phạt em đó.
Diệp Minh Viễn không nói thêm lời nào nữa trực tiếp bế cô lên đi vào trong phòng.
“A...”
Tĩnh Quế Nhu bất ngờ bị anh ôm lên, cô luống cuống ôm lấy cổ anh.
- Bây giờ là ban ngày đấy.
- Thì sao?
-......!
Cô không biết tại sao Diệp Minh Viễn lại phải bay đến tận đây tìm cô. Còn nữa anh ta vào đây bằng cách nào. Cái khách sạn này sao có thể tiếc lộ thông tin của khách như vậy. Khi về cô phải đánh giá một sao, bình luận thật tệ luôn cho xem.
Giống như đọc được suy nghĩ của cô. Diệp Minh đặt cô lên giường, anh quét mắt từ đầu đến cuối trên cơ thể cô, nhàn nhạt trả lời:
- Khách sạn này thuộc tài sản của Diệp gia.
Cô nhất định phải đánh giá một sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Diệp Minh Viễn không chần chừ đem hết thể những thứ dư thừa trên người cô cởi ra vứt sang một bên. Trong tích tắc Tĩnh Quế Nhu liền trần trụi mà nằm trước mặt anh, y như cá nằm trên thớt.
Vẫn như cũ Diệp Minh Viễn không hôn môi cô mà bắt đầu từ cổ cô hôn xuống, đôi tay anh không ngừng du ngoạn trên cơ thể cô, khiến cho Tĩnh Quế Nhu không nhịn được rùng mình không biết bao nhiêu lần.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay của anh đã bị anh dùng một đoạn dây không biết lấy từ đâu buộc lên đỉnh đầu. Mẹ nó, rõ ràng đã có chuẩn bi trước. Cô chết chắc rồi.
- Đừng cố chống cự nếu không em sẽ đau đấy, hay là em muốn SM, anh cũng không ngại đâu.
Cô thật muốn đấm gãy răng cái tên này, nói ra những lời này *** dục như trên môi lại nở nụ cười hết sức không ăn nhập.
Một tay Diệp Minh Viễn trêu đùa nơi nhô cao to lớn của cô. Anh xoa nắn đủ thứ hình dạng, hình như còn rất thích thú trêu đùa. Một tay khác lại đi xuống phía dưới u cốc của cô dò xét.
Có vật lạ xâm nhập vào nơi nữ tính của mình khiến cho Tĩnh Quế Nhu vừa thẹn vừa đau, chưa nói anh ta còn không thèm có bước dạo đầu đã trực tiếp đưa vào làm cô đau đến chảy nước mắt.
Diệp Minh Viễn trên dưới không ngừng trêu chọc, trên người cô đã trần trụi nhưng trên người anh lại rất gọn gàng, hai người hoàn toàn đối lập với nhau.
Hai tròng mắt đen nhánh của anh cuối cùng đã nhiễm màu tình dục, hắn hôn thật sâu lên chiếc cổ bạch ngọc của cô, đôi môi di chuyển từ từ xuống, trên xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm hắn cắn một cái.
“A, đau...đừng cắn”
Tĩnh Quế Nhu nỉ non nói, trên mặt đã rơi không ít nước mắt. Nhìn hình ảnh này càng làm cho thú tinh của Diệp Minh Viễn tăng lên, máu huyết sôi trào. Đôi tay phía dưới cũng tăng tần suất ra vào.
Tĩnh Quế Nhu cố cắn môi để không phát ra tiếng chỉ là cuối cùng cô vẫn không đấu lại anh. Cô bật ra những âm thanh rên rỉ khiến cô không khỏi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Không biết sao bao lâu Tĩnh Quế Nhu cảm nhận thân thể mình phát ra từng đợt run rẩy, nơi tư mật của mình cũng co rút không ngừng, cuối cùng là phun ra chất dịch lỏng khiến cho Tĩnh Quế Nhu không ngừng run rẩy.
Diệp Minh Viễn đạt được mục đích, anh mở dây trói trên tay Tĩnh Quế Nhu, anh nhìn cô nằm xụi lơ trên giường thì mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của chính mình.
Tĩnh Quế Như lại một lần nữa được nhìn thấy cơ thể cực kỳ cuốn hút của Diệp Minh Viễn.
Lần trước do suy nghĩ cố gắng làm xong chuyện cho nên cô cũng không có soi quá kỹ. Lần này thế nhưng cô lại thấy được trên người anh có vài vết sẹo dài ngắn khác nhau.
Làn da màu lúa mạch, cơ bụng săn chắc, đường nhân ngư gợi cảm. Những vết sẹo kia không những không đáng sợ mà công tăng vẻ nam tính quyến rũ cho người đàn ông này.
Tĩnh Quế Nhu mặc dù ghét Diệp Minh Viễn, nhưng về mặt ngoại hình của anh cô thật sự khen thật lòng.
Xuống thêm chút xíu nữa là ** *** xấu xí phá nát hết hình tượng. Còn chưa kể nó còn làm cô đau, thật đáng ghét y như bản mặt của cái tên này.
Anh nâng người cô lên, đổi lại vị trí của hai người.
- Ngậm lấy nó.
Tại sao? Tại sao chứ? Cô không muốn?Gớm muốn chết, sao anh không tự mình ngậm đi.
Tĩnh Quế Nhu không thèm làm theo lời anh mà trực tiếp nắm lấy vật đi ngồi lên.
Diệp Minh Viễn nhanh tay nhấc cô lên. Gằn giọng nói:
- Ngậm lấy nếu không tôi có thể làm cho em không thấy bình minh ngày mai đó.
[Đồ độc ác, nguyền rủa chết anh luôn.]
Tĩnh Quế Nhu cô đây yếu đuối, mỏng manh dễ vỡ làm sao có thể lại tên ác quỷ này. Cô đành mang một bụng ấm ức vén tóc làm hành động hết sức hổ thẹn cùng xấu hổ kia.
Cô hành động đến mỏi nhừ mà cái chưa có dấu hiệu mềm xuống. Đến khi mà Tĩnh Quế Nhu cảm thấy cơ hàm mình có xu hướng sắp vỡ ra thì một luồng dịch nóng bỏng bắn vào miệng cô.
Tĩnh Quế Nhu muốn phun ra nhưng lần này Diệp Minh Viễn lại nắm lấy đầu cô ấn xuống, không có phép cô thoát ly. Tĩnh Quế Nhu cuối cùng bị cưỡng ép nuốt thứ ghê tởm kia xuống bụng.
Tĩnh Quế Nhu lúc được buông ra, cô hồ sặc sụa cơ hồ nước mắt đều chảy ra hết.
Diệp Mình Viễn nào cho cô thời gian nghỉ ngơi. Ngay lập tức anh kéo cô ngồi vào lòng anh. Cực vật to lớn dưới thân chen vào giữa hai chân cô bắt đầu hướng lên đâm vào.
"A...."
Quá đột ngột làm cho Tĩnh Quế Nhu hét lên một tiếng. Diệp Minh Viễn bắt đầu luật động không ngừng.
Anh đem cô chuyển từ tư thế này đến tư thế khác. Anh đem cô ăn đến một mảnh xương cũng không còn. Vừa mãnh liệt vừa cuồng dã. Không khí trong căn phòng trang ngập mùi vị tình dục, cũng tràn đầy tiếng ngâm nga, rên rỉ ái muội.
Tĩnh Quế Nhu đầu óc nhanh lẹ liền xoay người tính bỏ chạy.
Cô lực bất tòng tâm quay lại nhìn người nào đó đang nhàn nhã chéo chân nằm trên ghế dài nhìn cô mỉm cười. Nụ cười khiến người ta gợn tóc gáy giữa ngày hè.
Phía sau cô là bốn gã vệ sĩ mặt đồ đen từ đầu đến chân ý như trong mấy bộ phim Hollywood cô hay xem. Cô còn có thể chạy đường nào?
Diệp Minh Viễn đưa ly nước cho Hạo Triết đứng bên cạnh. Anh nói một câu khiến cho cô càng thêm sợ hãi.
- Đem dấu vân tay cùng nước bọt trên đây đi giám định với người nhà họ Tĩnh, đem những đồ dùng khác cô ta từng sử dụng qua trong phòng mang đi luôn.
- Vâng.
Tĩnh Quế Nhu âm thầm gào thét trong lòng. Cô mới vừa xuyên qua, cũng chỉ mới tận hưởng có mấy bữa, chẳng lẽ cô lại phải chết trẻ nữa sao.
Diệp Minh Viễn phải phòng trừ trường hợp cô giả dạng “Tĩnh Quế Nhu”. Từ nhỏ anh đã được Diệp gia huấn luyện khắc nghiệt, một trong những điều đó chính là cảnh giác, làm trong tổ chức ngầm anh phải cực kỳ cảnh giác, dù là điều nhỏ nhặt nhất.
Diệp Minh Viễn nhìn cô thẫn thờ suy nghĩ gì đó mà mất tập trung. Anh ngồi dậy giương tay kéo cô vào lòng mình. Trước khi xác định được thân phận của cô, thì cô vẫn là món đồ của anh. Diệp Minh Viễn vẫn có thể khống chế cô được.
Diệp Minh Viễn bóp lấy gương mặt của cô, không hề nương tay xoay gương mặt trắng noãn mịn màng để cô đối diện với anh.
Tĩnh Quế Nhu bị anh bóp mặt đến đau đớn, cô không chịu được nhíu mày, gương mặt đẹp trai nam tính vẫn như cũ. Cô nhìn nụ cười có vẻ như ngàn năm không đổi ấm áp trên mặt anh. Thứ này chính công cụ để anh lừa gạt biết bao nhiêu cô gái, trong đó có Tĩnh Quế Nhu.
Tĩnh Quế Nhu thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cô không hiểu tại sao con người ma quỷ này lại có thể mang nụ cười ấm áp đẹp mắt như vậy cơ chứ, làm ngụy trang hết tất cả những nguy hiểm tỏa ra từ con người anh ta.
Có ai biết được đằng sao nụ cười như nắng ngày xuân đó là một tên máu lạnh giết người không gớm tay chứ.
- Sao lại trốn anh, hửm?
Chữ “hửm” cuối cùng của anh giống như là yêu thương nói với bạn gái mình. Tĩnh Quế Nhu một chút xíu cảm động cũng không có, chỉ cảm thấy muốn nôn.
- Anh nói gì vậy chứ? Em là đang đi du lịch nha.
Tĩnh Quế Nhu chỉ có thể biểu hiện bên ngoài như chú mèo con lấy lòng anh, hành động này làm cô muốn phỉ nhổ chính cô.
- Sao không nói với anh một tiếng hả? Ngày đó sao lại đi sớm như vậy? Không muốn cùng Viễn ca ca của em ăn sáng sao?
Diệp Minh Viễn kề bên tai Tĩnh Quế Nhu, âm thanh hết sức quyến rũ thổi vào tai cô. Nếu là “Tĩnh Quế Nhu” chỉ sợ đã nhũn ra như nước. Nhưng mà cô đây chỉ thấy nổ hết cả da gà da vịt, ngoài ra còn muốn ói hết những gì ăn từ sáng đến giờ.
- À, hôm đó sao? Hôm đó em có chút việc gấp phải đi, thấy anh ngủ ngon như vậy, nên em không nỡ đánh thức.
Con m* nó. Nói chuyện thì nói thôi còn ăn đậu hũ của cô. Hôm nay rốt cuộc cái động lực nào đã khiến cho cô có can đảm mặc đồ bikini hai mảnh thế này chứ!
Diệp Minh Viễn một bên vừa nói chuyện một vừa mừa không ngừng vuốt ve trên người cô. Anh nhẹ nhàng rút đi nút thắt phía sau.
Tĩnh Quế Nhu nhảy dựng muốn tránh nhưng cô bị anh giữ lấy chặt chẽ. Cô chỉ có thể đưa tay chặn lại chiếc áo tắm sắp rơi của mình. Cô quay đầu nhìn về phía sau, rồi quay lại run rẩy nói:
- Đừng mà.
- Anh tạm tin em đó, nếu như anh biết được em gạt anh, anh nhất định sẽ phạt em đó.
Diệp Minh Viễn không nói thêm lời nào nữa trực tiếp bế cô lên đi vào trong phòng.
“A...”
Tĩnh Quế Nhu bất ngờ bị anh ôm lên, cô luống cuống ôm lấy cổ anh.
- Bây giờ là ban ngày đấy.
- Thì sao?
-......!
Cô không biết tại sao Diệp Minh Viễn lại phải bay đến tận đây tìm cô. Còn nữa anh ta vào đây bằng cách nào. Cái khách sạn này sao có thể tiếc lộ thông tin của khách như vậy. Khi về cô phải đánh giá một sao, bình luận thật tệ luôn cho xem.
Giống như đọc được suy nghĩ của cô. Diệp Minh đặt cô lên giường, anh quét mắt từ đầu đến cuối trên cơ thể cô, nhàn nhạt trả lời:
- Khách sạn này thuộc tài sản của Diệp gia.
Cô nhất định phải đánh giá một sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Diệp Minh Viễn không chần chừ đem hết thể những thứ dư thừa trên người cô cởi ra vứt sang một bên. Trong tích tắc Tĩnh Quế Nhu liền trần trụi mà nằm trước mặt anh, y như cá nằm trên thớt.
Vẫn như cũ Diệp Minh Viễn không hôn môi cô mà bắt đầu từ cổ cô hôn xuống, đôi tay anh không ngừng du ngoạn trên cơ thể cô, khiến cho Tĩnh Quế Nhu không nhịn được rùng mình không biết bao nhiêu lần.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay của anh đã bị anh dùng một đoạn dây không biết lấy từ đâu buộc lên đỉnh đầu. Mẹ nó, rõ ràng đã có chuẩn bi trước. Cô chết chắc rồi.
- Đừng cố chống cự nếu không em sẽ đau đấy, hay là em muốn SM, anh cũng không ngại đâu.
Cô thật muốn đấm gãy răng cái tên này, nói ra những lời này *** dục như trên môi lại nở nụ cười hết sức không ăn nhập.
Một tay Diệp Minh Viễn trêu đùa nơi nhô cao to lớn của cô. Anh xoa nắn đủ thứ hình dạng, hình như còn rất thích thú trêu đùa. Một tay khác lại đi xuống phía dưới u cốc của cô dò xét.
Có vật lạ xâm nhập vào nơi nữ tính của mình khiến cho Tĩnh Quế Nhu vừa thẹn vừa đau, chưa nói anh ta còn không thèm có bước dạo đầu đã trực tiếp đưa vào làm cô đau đến chảy nước mắt.
Diệp Minh Viễn trên dưới không ngừng trêu chọc, trên người cô đã trần trụi nhưng trên người anh lại rất gọn gàng, hai người hoàn toàn đối lập với nhau.
Hai tròng mắt đen nhánh của anh cuối cùng đã nhiễm màu tình dục, hắn hôn thật sâu lên chiếc cổ bạch ngọc của cô, đôi môi di chuyển từ từ xuống, trên xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm hắn cắn một cái.
“A, đau...đừng cắn”
Tĩnh Quế Nhu nỉ non nói, trên mặt đã rơi không ít nước mắt. Nhìn hình ảnh này càng làm cho thú tinh của Diệp Minh Viễn tăng lên, máu huyết sôi trào. Đôi tay phía dưới cũng tăng tần suất ra vào.
Tĩnh Quế Nhu cố cắn môi để không phát ra tiếng chỉ là cuối cùng cô vẫn không đấu lại anh. Cô bật ra những âm thanh rên rỉ khiến cô không khỏi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Không biết sao bao lâu Tĩnh Quế Nhu cảm nhận thân thể mình phát ra từng đợt run rẩy, nơi tư mật của mình cũng co rút không ngừng, cuối cùng là phun ra chất dịch lỏng khiến cho Tĩnh Quế Nhu không ngừng run rẩy.
Diệp Minh Viễn đạt được mục đích, anh mở dây trói trên tay Tĩnh Quế Nhu, anh nhìn cô nằm xụi lơ trên giường thì mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của chính mình.
Tĩnh Quế Như lại một lần nữa được nhìn thấy cơ thể cực kỳ cuốn hút của Diệp Minh Viễn.
Lần trước do suy nghĩ cố gắng làm xong chuyện cho nên cô cũng không có soi quá kỹ. Lần này thế nhưng cô lại thấy được trên người anh có vài vết sẹo dài ngắn khác nhau.
Làn da màu lúa mạch, cơ bụng săn chắc, đường nhân ngư gợi cảm. Những vết sẹo kia không những không đáng sợ mà công tăng vẻ nam tính quyến rũ cho người đàn ông này.
Tĩnh Quế Nhu mặc dù ghét Diệp Minh Viễn, nhưng về mặt ngoại hình của anh cô thật sự khen thật lòng.
Xuống thêm chút xíu nữa là ** *** xấu xí phá nát hết hình tượng. Còn chưa kể nó còn làm cô đau, thật đáng ghét y như bản mặt của cái tên này.
Anh nâng người cô lên, đổi lại vị trí của hai người.
- Ngậm lấy nó.
Tại sao? Tại sao chứ? Cô không muốn?Gớm muốn chết, sao anh không tự mình ngậm đi.
Tĩnh Quế Nhu không thèm làm theo lời anh mà trực tiếp nắm lấy vật đi ngồi lên.
Diệp Minh Viễn nhanh tay nhấc cô lên. Gằn giọng nói:
- Ngậm lấy nếu không tôi có thể làm cho em không thấy bình minh ngày mai đó.
[Đồ độc ác, nguyền rủa chết anh luôn.]
Tĩnh Quế Nhu cô đây yếu đuối, mỏng manh dễ vỡ làm sao có thể lại tên ác quỷ này. Cô đành mang một bụng ấm ức vén tóc làm hành động hết sức hổ thẹn cùng xấu hổ kia.
Cô hành động đến mỏi nhừ mà cái chưa có dấu hiệu mềm xuống. Đến khi mà Tĩnh Quế Nhu cảm thấy cơ hàm mình có xu hướng sắp vỡ ra thì một luồng dịch nóng bỏng bắn vào miệng cô.
Tĩnh Quế Nhu muốn phun ra nhưng lần này Diệp Minh Viễn lại nắm lấy đầu cô ấn xuống, không có phép cô thoát ly. Tĩnh Quế Nhu cuối cùng bị cưỡng ép nuốt thứ ghê tởm kia xuống bụng.
Tĩnh Quế Nhu lúc được buông ra, cô hồ sặc sụa cơ hồ nước mắt đều chảy ra hết.
Diệp Mình Viễn nào cho cô thời gian nghỉ ngơi. Ngay lập tức anh kéo cô ngồi vào lòng anh. Cực vật to lớn dưới thân chen vào giữa hai chân cô bắt đầu hướng lên đâm vào.
"A...."
Quá đột ngột làm cho Tĩnh Quế Nhu hét lên một tiếng. Diệp Minh Viễn bắt đầu luật động không ngừng.
Anh đem cô chuyển từ tư thế này đến tư thế khác. Anh đem cô ăn đến một mảnh xương cũng không còn. Vừa mãnh liệt vừa cuồng dã. Không khí trong căn phòng trang ngập mùi vị tình dục, cũng tràn đầy tiếng ngâm nga, rên rỉ ái muội.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương