Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 36: Ngắm "Mỹ Nhân Ngủ" (1)



Diệp Minh Viễn nhìn cô một lát rồi quyết định ôm cô vào trong. Tĩnh Quế Nhu được anh ôm lên có chút giật mình mở mắt, nhưng khi nhìn thấy anh, không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy an tâm.

Diệp Minh Viễn thấy cô lim dim mở mắt liền nhẹ nhàng trấn an cô:

- Ngủ tiếp đi, anh ôm em vào trong.

Tĩnh Quế Nhu lại tiếp tục dụi đầu vào lòng anh yên giấc.

Diệp Minh Viễn nhẹ nhàng thả cô lên trường, so với động tác cuồng nhiệt hôm qua quả là một trời một vực. Sau khi cô nằm xuống, Diệp Minh Viễn cũng lên giường ôm lấy cô vào lòng. Anh thầm nghĩ, nếu cứ mãi như thế này cũng thật tốt.

Phía bên Diệp Minh Thành, hai người cũng nằm cùng nhau ở trên giường nhưng không có ngủ. Vũ Ngọc Trân gối đầu trên ngực anh, không ngừng nghỉ đến chuyện hôm qua. Cô cảm thấy thật may mắn khi Diệp Minh Thành đến kịp thời, cũng chưa có người đàn ông nào chạm vào cô. Chỉ là cô lúc trưa cô nhìn tình hình của bà chủ thì biết cô ấy không được tốt như cô. Diệp Minh Thành đến nơi sớm hơn Diệp Minh Viễn. Cô không biết tại sao lại như vậy?

- Có chuyện gì muốn nói sao?

Vũ Ngọc Trân ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Thành, ánh mắt cô muốn nói lại thôi, tiếp tục gục đầu lại.

Muốn hỏi gì cứ hỏi đi?...Cái đó...tại sao Nhị thiếu gia lại đến trễ như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Diệp Minh Thành vuốt ve đôi vai trần đầy vết hôn của anh, anh nhìn chằm chằm vào nó như đang suy nghĩ câu trả lời.

- Nó bị lừa. Là mất bình tĩnh để bị người khác lừa. Em có biết nó cài định vị trên người Tĩnh Quế Nhu không?



Nhưng khi nó đến nên thì không phải? Trên giường chỉ có chiếc vòng tay. Hóa ra cô ấy được giam bên cạnh phòng em chứ không phải nơi khác.

Là anh báo sao?Không phải, anh chỉ lo cho em nên cũng không biết. Đến khi thấy nó lao chiếc xe như bay vào anh mới lờ mò đoán ra. Minh Viễn chưa từng như vậy. Nó là động vật máu lạnh, nó so với anh càng lạnh hơn. Nhưng ngày hôm qua thì đã khác đi rồi.Vũ Ngọc Trân bất ngờ nhìn anh. Cô có ngốc cỡ nào cũng hiểu được ý của Diệp Minh Thành chứ. Cô biết Diệp Minh Viễn và bà chủ có mờ ám nhưng chưa từng nghĩ Diệp Minh Viễn sẽ có một ngày rơi vào lưới tình của bà chủ cô. Nhưng mà theo cô thấy thì bà chủ cô hình như chẳng có tình cảm gì với Diệp Minh Viễn cả. Cảm giác của cô chính là, mọi thứ trong mắt bà chủ cô đều chỉ là hư không. Cô ấy không quan tâm điều gì ngoài hai thứ, cô ấy và tiệm bánh của cô ấy.

Khi Tĩnh Quế Nhu cảm thấy cả người đã được lấp đầy năng lượng, thoải mái sảng khoái tinh thần thì đã là năm giờ chiều. Cô đã ngủ một giấc năm tiếng đồng hồ....trong lòng Diệp Minh Viễn.

Tĩnh Quế Nhu ngước đầu nhìn ai đó vẫn còn đang nhắm mắt, chắc là anh ta mệt không kém gì cô đâu ha, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy ra ngoài làm việc. Cho dù cô có không thích Diệp Minh Viễn thì cũng không thể phủ nhận rằng cô rất biết ơn anh về chuyện ngày hôm qua. Đối với anh cũng có thiện cảm hơn một chút so với lúc trước.

Tĩnh Quế Nhu nhẹ nhàng di chuyển xuống giường. Đến khi đôi chân trần chạm nền đất lạnh băng, lại nhìn Diệp Minh Viễn vẫn còn đang ngủ say Tĩnh Quế Nhu mới thở phào nhẹ nhõm. Tĩnh Quế Nhu ngoại trừ bộ đồ trên người thì cũng không còn bộ nào khác để thay, nhưng cô vẫn phải đi tắm, cùng lắm là mặc lại đồ cũ thôi. Sau đó đi về nhà thay đồ khác. Tĩnh Quế Nhu gấp gọn đồ lót và chiếc váy để trên kệ, sau đó đứng dưới vòi sen đang được xả nước ấm, cô không khỏi cảm thấy thoải mái, tất cả lỗ chân lông trên người đều như được giãn nở. Vừa tắm Tĩnh Quế Nhu vừa nghĩ ngợi, đã hơn một tuần lễ cô không có trở về nhà, không biết căn nhà đã do đến mức nào rồi nữa, cửa tiệm cô cũng đã đóng cửa hơn một tuần nay. Triệu Gia Minh hồm rài luôn nhắn hỏi tình trạng sức khỏe của cô, cũng hỏi khi nào cô mở tiệm trở lại. Kiểu này thế nào cô cũng mất bộn khách hàng cho xem. Cửa tiệm hôm đó bị hai mẹ con nhà kia và cô quậy banh hết cả lên, cô cũng chưa quay lại xem như thế nào.

Không được, ngày mai cô phải lập tức quay lại cuộc sống sinh hoạt của cô ngay thôi. Cả tháng nay toàn gặp chuyện xui xẻo, mà chuyện xui xẻo này toàn liên quan đến ba nhân vật chính. Vốn dĩ cô đã rất cố gắng tránh họ rồi nhưng không biết làm sao càng tránh thì càng gặp, càng xua đuổi thì càng bám người. Haizz!

Tĩnh Quế Nhu thở dài rồi mặc quần áo cũ vào rồi đi ra ngoài. Tĩnh Quế Nhu tắm cũng không phải nhanh, ít nhất cũng nửa tiếng trôi qua nhưng mà Diệp Minh Viễn vẫn còn say giấc nồng, chắc là mệt lắm đây.

Đồ đạc của cô hoàn toàn không có gì ngoại một chiếc túi xách nhỏ xíu đựng vừa đủ chiếc điện thoại và một thỏi son nhỏ. Cô đeo chiếc túi lên vai sau đó rón ra rón rén đi tới bên giường nhìn người nào đó một lát. Nói thật là

Tĩnh Quế Nhu tính về luôn rồi nhưng ngước nhìn dung nhan người nào đó an tĩnh ngủ làm tính háo sắc lâu nay của cô bỗng dưng lại nổi lên.

Khu... dù sao cô cũng là phái nữ mà, phái nữ vốn dĩ yêu cái đẹp, mà cô cũng đâu có ngoại lệ, còn chưa nói đến một người đàn ông cực phẩm đang nằm ngủ như thế này. Nếu để cô hình dung thì chắc giống kiểu "Hoàng tử ngủ trong rừng" đi.
Chương trước Chương tiếp