Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 37: Về nhà
Nói thật, qua đêm với Diệp Minh Viễn không phải là ít nhưng đây là lần đầu tiên cô được thấy anh lúc ngủ. Mỗi lần hành sự xong anh đều là người thức sớm hoặc rời đi trước.
Tĩnh Quế Nhu ngồi xổm bên mép giường, tự nhiên thấy mình giống như mấy nữ chính trong phim chiếu mạng hay lén ngắm du nhan mấy nam chính lúc ngủ. Thiết nghĩ chắc mấy biên kịch kia cũng có kinh nghiệm bên mảng này nên mới đem cảnh canhrvaof không biết bao nhiêu là bộ phim cũng không thấy chán. Mà theo cảm nhận của
Tĩnh Quế Nhu, người đang trực tiếp thực hiện hành động này cũng thấy nó khá thú vị. Nhưng cô chắc chắn một điều nó chỉ thú vị với người đẹp thôi. Chứ ngồi gần như thế này từng lỗ chân lông to hay nhỏ đều có thể thấy được.
Tĩnh Quế Nhu ngắm từ chiếc trán cao, đến hàng lông mày lưỡi kiếm, dày rậm. Hàng lông mi dài trông như chiếc quạt có chút rung động. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào có chút mím nhẹ lại. Tĩnh Quế Nhu dừng lại ở đôi môi khá lâu. Đôi môi này hôm qua đã nồng nhiệt không ngừng quấn quít cùng cô, bây giờ ngắm nó ở cự ly gần làm cho ký ức của những chiếc hôn ùa về
Không biết như thế nào mà làm cho cô bất giác nuốt nước miếng một cái, gương mặt cũng có chút nóng. Tĩnh Quế Nhu đảo mắt không nhìn nữa, đôi tay không ngừng quạt quạt cho bản thân. Cô định đứng lên thì một lực tay kéo cô trở lại chiếc giường rộng lớn.
Anh....Thấy em muốn nhìn ngắm dung nhan anh như vậy, anh không nỡ cắt ngang.-....
Tĩnh Quế Nhu cô thật hết nói nổi. Con người này sau càng ngày càng rời xa tính cách trong cốt truyện vậy.
Diệp Minh Viễn thấy cô chỉ bĩu môi bất mãn mà không nói gì, lại nhìn xuống cái túi xách trong tay cô. Anh bắt lấy căm cô nâng lên, để cô nhìn mình.
Em định đi đâu?Về nhà chứ còn đi đâu?Diệp Minh Viễn nhướn mày nhìn cô một cái rồi nói:
Để anh đưa em về.Không cần đâu, anh mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, tôi tự về là được rồi.Được thôi.Diệp Minh Viễn mỉm cười đồng ý không chút lưỡng lự. Tự nhiên trong lòng Tĩnh Quế Nhu dâng lên một nỗi bất an.
[Cái tên này sao hôm nay lại dễ dãi như vậy chứ?)
Cô nhíu mày suy tư như muốn nhìn thấu xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
- Em nói muốn về nhà mà, hay là luyến tiếc vòng tay của anh rồi, hả?
Nghe câu nói này xong, Tĩnh Quế Nhu lập tức bật người dậy, rùng mình một cái rồi lập tức xách túi ra ngoài. Khi xuống đến phòng khách lại gặp hai người Vũ Ngọc Trân và Diệp Minh Thành đang ngồi vừa ăn trái cây vừa xem phim. Rất giống đôi vợ chồng yêu thương nhau.
Diệp Minh Thành liếc mắt nhìn cô một cái rồi trở lại nhìn màn hình. Chỉ có điều đôi tay đang vuốt ve đôi vai của Vũ Ngọc Trân bỗng cứng đơ giữa không trung. Vũ Ngọc Trân rất không để ý đứng lên đi về phía cô. Hình ảnh này làm cho Tĩnh Quế Nhu phì cô, nhưng cô nhanh chóng đưa tay che miệng lại. C*
Bà chủ định đi đâu sao?À, tôi phải về nhà.Nhà?Vũ Ngọc Trân có chút ngạc nhiên lặp lại.
Tĩnh Quế Nhu thấy cô ấy ngạc nhiên như vậy cũng đúng. Nhà của Vũ Ngọc Trân chính là hai anh em nhà họ Diệp, nhà họ chỗ nào thì nhà Vũ Ngọc Trân ở chỗ đó. Làm sao giống với cô cho được. Không biết chừng cô ấy còn tưởng nhầm Tĩnh Quế Nhu cũng giống cô ấy.
Ừa, là nhà của tôi....Tôi cứ tưởng bà chủ...Ớ chung với Diệp Minh Viễn...Tĩnh Quế Nhu cướp lời nói, sau đó cô phì cười một cái.
- Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi đơn giản chỉ là thấy hợp nhau trong chuyện ấy thôi, ngoài ra chẳng có dây mơ rễ má gì nữa hết. Cho nên tôi đương nhiên có nhà riêng của mình rồi.
Gương mặt Vũ Ngọc Trân có chút đỏ bừng, nghe đến câu cuối lại có chút hổ thẹn. Cô nghe câu này xong lại có cảm giác mình đang ăn bám nhà họ Diệp vậy.
- Tôi đi trước, tạm biệt.
Vũ Ngọc Trân gượng cười tiễn cô ra cửa. Khi đóng cửa lại vừa xoay người đã thấy Diệp Minh Thành đứng phía sau lưng mình, có chút giật mình.
Diệp Minh Thành bắt lấy tay cô nhanh chóng đem cô ôm vào lòng. Những lời của Tĩnh Quế Nhu nói khi nãy đương nhiên cũng lọt vào tai anh. Vũ Ngọc Trân nhạy cảm như vậy nghe câu nói đó có thể sẽ không nghĩ lung tung sao? Lời nói của Tĩnh Quế Nhu từ trước đến nay luôn chứa hàm ý sâu xa, đó là lý do mà anh luôn không thích cô ta. Thế nhưng không biết làm sao Diệp Minh Viễn lại có khẩu vị này.
- Nhà của anh cũng chính là nhà của em, hiểu chưa?
Không nghe Vũ Ngọc Trân trả lời, Diệp Minh Thành lên tiếng theo lần nữa.
...Hửm?Hiểu rồi.Vũ Ngọc Trân lí nhí trả lời nhưng trong đầu cô lại là suy tư khác.
Nói ra thì cũng thật oan uổng cho Tĩnh Quế Nhu. Cái trọng tâm cô muốn nói là cô không có chút tình cảm nào với
Diệp Minh Viễn hết, họ chỉ có quan hệ thể xác để níu kéo nhau thôi, nếu một ngày nào đó Diệp Minh Viễn tìm được người thích hợp hơn cô (ý chỉ Vũ Ngọc Trân) thì sẽ vứt áo ra đi ngay thôi, mà cô cũng sẽ không đau lòng chút nào đâu.
Ai mà biết lời cô nói lại khiến cho Vũ Ngọc Trân nghe ra nghĩa khác chứ.
Nhìn từng chiếc đèn đường đều đã được bật lên hết, cô đã đi bộ một đoạn đường dài thế nhưng một cái bóng của xe taxi cũng không có. Từ khuôn viên biệt thự đi ra đến cổng đã mệt muốn chết, lại đi thêm một đoạn đường dài nữa. Làm cho một người không thường tập thể dục như Tĩnh Quế Nhu quả nhiên quá sức chịu đựng. Đôi chân không biết từ lúc nào đã đi bệt dưới đất. Đôi giày được cầm trên tay. Cô ngồi xổm bên lề đường thở hì hụt. Bây giờ cô biết vì sao Diệp Minh Viễn lại đồng ý nhanh như vậy rồi. Cái tên trời đánh đó rõ ràng là muốn chơi cô mà.
Đã biết rõ vùng ngoại ô này không có xe qua lại thì cũng nên nhắc cô một tiếng chứ.
Tĩnh Quế Nhu ngồi xổm bên mép giường, tự nhiên thấy mình giống như mấy nữ chính trong phim chiếu mạng hay lén ngắm du nhan mấy nam chính lúc ngủ. Thiết nghĩ chắc mấy biên kịch kia cũng có kinh nghiệm bên mảng này nên mới đem cảnh canhrvaof không biết bao nhiêu là bộ phim cũng không thấy chán. Mà theo cảm nhận của
Tĩnh Quế Nhu, người đang trực tiếp thực hiện hành động này cũng thấy nó khá thú vị. Nhưng cô chắc chắn một điều nó chỉ thú vị với người đẹp thôi. Chứ ngồi gần như thế này từng lỗ chân lông to hay nhỏ đều có thể thấy được.
Tĩnh Quế Nhu ngắm từ chiếc trán cao, đến hàng lông mày lưỡi kiếm, dày rậm. Hàng lông mi dài trông như chiếc quạt có chút rung động. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào có chút mím nhẹ lại. Tĩnh Quế Nhu dừng lại ở đôi môi khá lâu. Đôi môi này hôm qua đã nồng nhiệt không ngừng quấn quít cùng cô, bây giờ ngắm nó ở cự ly gần làm cho ký ức của những chiếc hôn ùa về
Không biết như thế nào mà làm cho cô bất giác nuốt nước miếng một cái, gương mặt cũng có chút nóng. Tĩnh Quế Nhu đảo mắt không nhìn nữa, đôi tay không ngừng quạt quạt cho bản thân. Cô định đứng lên thì một lực tay kéo cô trở lại chiếc giường rộng lớn.
Anh....Thấy em muốn nhìn ngắm dung nhan anh như vậy, anh không nỡ cắt ngang.-....
Tĩnh Quế Nhu cô thật hết nói nổi. Con người này sau càng ngày càng rời xa tính cách trong cốt truyện vậy.
Diệp Minh Viễn thấy cô chỉ bĩu môi bất mãn mà không nói gì, lại nhìn xuống cái túi xách trong tay cô. Anh bắt lấy căm cô nâng lên, để cô nhìn mình.
Em định đi đâu?Về nhà chứ còn đi đâu?Diệp Minh Viễn nhướn mày nhìn cô một cái rồi nói:
Để anh đưa em về.Không cần đâu, anh mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, tôi tự về là được rồi.Được thôi.Diệp Minh Viễn mỉm cười đồng ý không chút lưỡng lự. Tự nhiên trong lòng Tĩnh Quế Nhu dâng lên một nỗi bất an.
[Cái tên này sao hôm nay lại dễ dãi như vậy chứ?)
Cô nhíu mày suy tư như muốn nhìn thấu xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
- Em nói muốn về nhà mà, hay là luyến tiếc vòng tay của anh rồi, hả?
Nghe câu nói này xong, Tĩnh Quế Nhu lập tức bật người dậy, rùng mình một cái rồi lập tức xách túi ra ngoài. Khi xuống đến phòng khách lại gặp hai người Vũ Ngọc Trân và Diệp Minh Thành đang ngồi vừa ăn trái cây vừa xem phim. Rất giống đôi vợ chồng yêu thương nhau.
Diệp Minh Thành liếc mắt nhìn cô một cái rồi trở lại nhìn màn hình. Chỉ có điều đôi tay đang vuốt ve đôi vai của Vũ Ngọc Trân bỗng cứng đơ giữa không trung. Vũ Ngọc Trân rất không để ý đứng lên đi về phía cô. Hình ảnh này làm cho Tĩnh Quế Nhu phì cô, nhưng cô nhanh chóng đưa tay che miệng lại. C*
Bà chủ định đi đâu sao?À, tôi phải về nhà.Nhà?Vũ Ngọc Trân có chút ngạc nhiên lặp lại.
Tĩnh Quế Nhu thấy cô ấy ngạc nhiên như vậy cũng đúng. Nhà của Vũ Ngọc Trân chính là hai anh em nhà họ Diệp, nhà họ chỗ nào thì nhà Vũ Ngọc Trân ở chỗ đó. Làm sao giống với cô cho được. Không biết chừng cô ấy còn tưởng nhầm Tĩnh Quế Nhu cũng giống cô ấy.
Ừa, là nhà của tôi....Tôi cứ tưởng bà chủ...Ớ chung với Diệp Minh Viễn...Tĩnh Quế Nhu cướp lời nói, sau đó cô phì cười một cái.
- Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi đơn giản chỉ là thấy hợp nhau trong chuyện ấy thôi, ngoài ra chẳng có dây mơ rễ má gì nữa hết. Cho nên tôi đương nhiên có nhà riêng của mình rồi.
Gương mặt Vũ Ngọc Trân có chút đỏ bừng, nghe đến câu cuối lại có chút hổ thẹn. Cô nghe câu này xong lại có cảm giác mình đang ăn bám nhà họ Diệp vậy.
- Tôi đi trước, tạm biệt.
Vũ Ngọc Trân gượng cười tiễn cô ra cửa. Khi đóng cửa lại vừa xoay người đã thấy Diệp Minh Thành đứng phía sau lưng mình, có chút giật mình.
Diệp Minh Thành bắt lấy tay cô nhanh chóng đem cô ôm vào lòng. Những lời của Tĩnh Quế Nhu nói khi nãy đương nhiên cũng lọt vào tai anh. Vũ Ngọc Trân nhạy cảm như vậy nghe câu nói đó có thể sẽ không nghĩ lung tung sao? Lời nói của Tĩnh Quế Nhu từ trước đến nay luôn chứa hàm ý sâu xa, đó là lý do mà anh luôn không thích cô ta. Thế nhưng không biết làm sao Diệp Minh Viễn lại có khẩu vị này.
- Nhà của anh cũng chính là nhà của em, hiểu chưa?
Không nghe Vũ Ngọc Trân trả lời, Diệp Minh Thành lên tiếng theo lần nữa.
...Hửm?Hiểu rồi.Vũ Ngọc Trân lí nhí trả lời nhưng trong đầu cô lại là suy tư khác.
Nói ra thì cũng thật oan uổng cho Tĩnh Quế Nhu. Cái trọng tâm cô muốn nói là cô không có chút tình cảm nào với
Diệp Minh Viễn hết, họ chỉ có quan hệ thể xác để níu kéo nhau thôi, nếu một ngày nào đó Diệp Minh Viễn tìm được người thích hợp hơn cô (ý chỉ Vũ Ngọc Trân) thì sẽ vứt áo ra đi ngay thôi, mà cô cũng sẽ không đau lòng chút nào đâu.
Ai mà biết lời cô nói lại khiến cho Vũ Ngọc Trân nghe ra nghĩa khác chứ.
Nhìn từng chiếc đèn đường đều đã được bật lên hết, cô đã đi bộ một đoạn đường dài thế nhưng một cái bóng của xe taxi cũng không có. Từ khuôn viên biệt thự đi ra đến cổng đã mệt muốn chết, lại đi thêm một đoạn đường dài nữa. Làm cho một người không thường tập thể dục như Tĩnh Quế Nhu quả nhiên quá sức chịu đựng. Đôi chân không biết từ lúc nào đã đi bệt dưới đất. Đôi giày được cầm trên tay. Cô ngồi xổm bên lề đường thở hì hụt. Bây giờ cô biết vì sao Diệp Minh Viễn lại đồng ý nhanh như vậy rồi. Cái tên trời đánh đó rõ ràng là muốn chơi cô mà.
Đã biết rõ vùng ngoại ô này không có xe qua lại thì cũng nên nhắc cô một tiếng chứ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương