Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 39: Người nặng lòng hơn sẽ là người buồn hơn
- Được rồi, chuyện này em không cần phải nghĩ nhiều. Em cứ làm việc em muốn làm, mọi chuyện để tôi lo.
Tĩnh Quế Nhu nghe đến câu này có chút ngoài ý muốn nhướng mày, trợn mắt nhìn ai kia. Câu này như kiểu: "Em cứ việc tiêu tiền, còn kiếm tiền cứ để anh lo".
Em dùng ánh mắt đó nhìn tôi là sao?Không có gì.Thắc mắc trong lòng cô cũng tương đối xem như được giải quyết. Tĩnh Quế Nhu tháo dây an toàn, đang định mở cửa xuống xe thì đột nhiên Diệp Minh Viễn nắm lấy tay cô, một tay ôm trọn chiếc cổ mảnh khảnh của cô, áp xuống môi cô một nụ hôn. Mới đầu cô còn bất ngờ nhưng một giây sau khi định hình được chuyện gì xảy ra thì
Tĩnh Quế Nhu cũng không ngần ngại phối hợp với anh. Cô không phải mắc mớ gì ra vẻ kháng cự như kiểu trong phim cả, miệng anh cũng chẳng có mùi khó chịu mà ngược lại còn có mùi bạc hà thanh mát dễ chịu, kỹ thuật hôn lại không cần bàn, cô phối hợp chính là đang hưởng thụ một nụ hôn đẹp.
Từ lần đầu tiên môi chạm môi với cô, cho đến nay Diệp Minh Viễn đã hôn cô không biết bao nhiêu lần, từ nụ hôn lướt qua hay đến kiểu nóng bỏng kiểu Pháp điều được anh áp dụng lên người cô. Thế nhưng anh không tìm được cảm xúc lần đầu khi anh chạm môi cô. Không phải do anh, mà là cô đối với nụ hôn của anh cô không đặt cảm xúc vào đó. Cô không từ chối, thậm chí cô còn vô cùng phối hợp với anh nhưng trái tim cô lại không bởi vì nó mà loạn nhịp như lần đầu. Anh có thể cảm nhận được.
Rời khỏi đôi môi cô, đôi mắt anh dán chặt vào đôi môi ươn ướt căng mọng đó, ngón tay cái anh lướt qua đôi môi cô. Diệp Minh Viễn cụp mắt cười khổ. Anh phải làm gì đây? Anh hai anh không ngừng chơi trò đuổi bắt với Vũ Ngọc Trân. Anh ấy không ngừng ép buộc quan hệ, cưỡng hôn. Người trong cuộc thì mù mờ nhưng người ngoài nhìn thấy rất rõ trong đôi mắt họ có đối phương. Vũ Ngọc Trân kháng cự nhưng rốt cuộc vẫn không từ chối được cám dỗ ái tình. Còn anh thì sao đây? Tĩnh Quế Nhu ưng thuận theo anh, anh không cần mệt mỏi đuổi bắt cô, không cần ép buộc cô phải như thế này như thế kia. Nhưng chết tiệt, thà cô như Vũ Ngọc Trân, thà cô kháng cự, thà cô giả bộ muốn mà còn e thẹn thì anh còn biết cách đối phó nhưng cô lại cứ không mặn không nhạt, cô vẫn luôn ở đây thế nhưng trái tim cô không đập vì anh, cô quan hệ với anh bởi vì cô cũng muốn vậy, cô hôn anh là vì cô cũng thích như thế. Trong mọi cuộc giao dịch anh chưa từng khiến mình chịu thiệt. Nhưng đứng trước cô giống như lúc này, không chỉ có bất lực, mà anh còn là người chịu thiệt. Rốt cuộc trong cuộc tình người nặng lòng hơn sẽ là người buồn hơn.
Tĩnh Quế Nhu cụp mắt nhìn ngón tay khẽ lướt qua môi cô. Cảm xúc trong cô lúc này quá không rõ ràng. Lấy kinh nghiệm của một cô gái đã từng yêu đương, lại sống đến tận ba mươi tuổi cũng đã chứng kiến không ít cặp đôi yêu nhau, cô làm sao có thể không nhận ra sự thay đổi của Diệp Minh Viễn đây. Nếu anh không có tình cảm với cô thì đã không năm lần bảy lượt đứng ra bảo vệ cô, không có những lần trêu chọc rồi lại nuông chiều, không có những lần hôn nhau lãng mạng như vầy. Dù vậy, thời điểm này trong trái tim cô vẫn chưa có đủ can đảm để anh bước vào, mà cô đã không chắc chắn thì không muốn gieo rắc hy vọng cho ai cả. Cô càng sợ mình đau, càng sợ bị phản bội lần nữa.
Tĩnh Quế Nhu nhìn căn phòng vừa có quen thuộc mà cũng vừa lạ lẫm. Cô đi tới cửa kính ra ban công, cô mở một khe nhỏ tấm màn vẫn luôn được che lại nhìn xuống bên dưới. Thấy chiếc xe vẫn đang đỗ dưới đường, cô thở dài một tiếng đi đến công tắt bật đèn phòng khách và ban công lên rồi lại quay lại vị trí cũ nhìn xuống. Độ khoảng chừng hơn hai phút sau chiếc xe mới bắt đầu nổ máy quay đồ rời khỏi khu chung cư. Căn nhà của cô lúc này trên những bề mặt đều bám một lớp bụi mỏng thế nhưng cô không có tâm tình nào để đi dọn dẹp chúng cả. Cô ngã ngửa thân mình lên giường, đem chiếc chăn yêu quý ôm vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc vốn thuộc về mình, cuối cùng cũng cảm thấy tìm được bình yên. Cô không mong giàu sang phú quý, cô chỉ mong đủ ăn đủ mặc, mỗi ngày có thể làm ra những chiếc bánh ngon nhất, sống yên ổn qua ngày cho đến khi già cả chết trên giường là mãn nguyện lắm rồi. Hãy để hận thù tranh đua ngoài kia đừng liên can gì đến cô.
Ngày hôm sau, Tĩnh Quế Nhu vừa ghi xong bản menu trước cửa tiệm sau đó đứng lên hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm cùng với ánh ban mai đầu tiên đang chiếu rọi lên khuôn mặt đầy ấm áp.
[Thật thích quá đi!)
"Vèo"
Một tràn khói từ bô ga xe máy tạt thẳng vào ngay lúc cô đang hít thở sâu.
- Khu...khu....khụ...Là cái tên khốn nạn nào mới sáng sớm đã muốn ăn chửi vậy hả? Tổ cha chúng mày, quân phá làng phá sớm.
Tĩnh Quế Nhu vừa chỉ tay vừa không ngừng liên thanh mắng theo hướng chiếc xe.
Triệu Gia Minh vừa đến cửa tiệm liền đã nghe một tràn chửi rủa của bà chủ nhà mình không khỏi đơ cả người. Hơn nữa, vừa nhìn thấy Triệu Gia Minh cô lại trở mặt như người vừa mắng chửi lúc nãy không phải mình, bộ dáng nghiêm túc nói:
- Hôm nay đến sớm thế. Vào đi chuẩn bị dọn hàng tiếp tôi.
Triệu Gia Minh lẽo đẽo đi theo phía sau bà chủ vừa nhìn đồng hồ trên tay.
[chín giờ đúng, ngày nào mình cũng đi làm giờ này mà, sớm chỗ nào chứ ]
Đúng là Triệu Gia Minh không đến sớm mà là do ai đó thấy có chút xẩu hổ trước nhân viên thôi. Nếu Triệu Gia Minh mà biết nhất định sẽ cảm khái, chuyện lần trước đóng cửa tiệm đánh người không xấu hổ, lần này chỉ mắng người lại xấu hổ. Bà chủ của anh thật có chút ngược đời.
Tĩnh Quế Nhu nghe đến câu này có chút ngoài ý muốn nhướng mày, trợn mắt nhìn ai kia. Câu này như kiểu: "Em cứ việc tiêu tiền, còn kiếm tiền cứ để anh lo".
Em dùng ánh mắt đó nhìn tôi là sao?Không có gì.Thắc mắc trong lòng cô cũng tương đối xem như được giải quyết. Tĩnh Quế Nhu tháo dây an toàn, đang định mở cửa xuống xe thì đột nhiên Diệp Minh Viễn nắm lấy tay cô, một tay ôm trọn chiếc cổ mảnh khảnh của cô, áp xuống môi cô một nụ hôn. Mới đầu cô còn bất ngờ nhưng một giây sau khi định hình được chuyện gì xảy ra thì
Tĩnh Quế Nhu cũng không ngần ngại phối hợp với anh. Cô không phải mắc mớ gì ra vẻ kháng cự như kiểu trong phim cả, miệng anh cũng chẳng có mùi khó chịu mà ngược lại còn có mùi bạc hà thanh mát dễ chịu, kỹ thuật hôn lại không cần bàn, cô phối hợp chính là đang hưởng thụ một nụ hôn đẹp.
Từ lần đầu tiên môi chạm môi với cô, cho đến nay Diệp Minh Viễn đã hôn cô không biết bao nhiêu lần, từ nụ hôn lướt qua hay đến kiểu nóng bỏng kiểu Pháp điều được anh áp dụng lên người cô. Thế nhưng anh không tìm được cảm xúc lần đầu khi anh chạm môi cô. Không phải do anh, mà là cô đối với nụ hôn của anh cô không đặt cảm xúc vào đó. Cô không từ chối, thậm chí cô còn vô cùng phối hợp với anh nhưng trái tim cô lại không bởi vì nó mà loạn nhịp như lần đầu. Anh có thể cảm nhận được.
Rời khỏi đôi môi cô, đôi mắt anh dán chặt vào đôi môi ươn ướt căng mọng đó, ngón tay cái anh lướt qua đôi môi cô. Diệp Minh Viễn cụp mắt cười khổ. Anh phải làm gì đây? Anh hai anh không ngừng chơi trò đuổi bắt với Vũ Ngọc Trân. Anh ấy không ngừng ép buộc quan hệ, cưỡng hôn. Người trong cuộc thì mù mờ nhưng người ngoài nhìn thấy rất rõ trong đôi mắt họ có đối phương. Vũ Ngọc Trân kháng cự nhưng rốt cuộc vẫn không từ chối được cám dỗ ái tình. Còn anh thì sao đây? Tĩnh Quế Nhu ưng thuận theo anh, anh không cần mệt mỏi đuổi bắt cô, không cần ép buộc cô phải như thế này như thế kia. Nhưng chết tiệt, thà cô như Vũ Ngọc Trân, thà cô kháng cự, thà cô giả bộ muốn mà còn e thẹn thì anh còn biết cách đối phó nhưng cô lại cứ không mặn không nhạt, cô vẫn luôn ở đây thế nhưng trái tim cô không đập vì anh, cô quan hệ với anh bởi vì cô cũng muốn vậy, cô hôn anh là vì cô cũng thích như thế. Trong mọi cuộc giao dịch anh chưa từng khiến mình chịu thiệt. Nhưng đứng trước cô giống như lúc này, không chỉ có bất lực, mà anh còn là người chịu thiệt. Rốt cuộc trong cuộc tình người nặng lòng hơn sẽ là người buồn hơn.
Tĩnh Quế Nhu cụp mắt nhìn ngón tay khẽ lướt qua môi cô. Cảm xúc trong cô lúc này quá không rõ ràng. Lấy kinh nghiệm của một cô gái đã từng yêu đương, lại sống đến tận ba mươi tuổi cũng đã chứng kiến không ít cặp đôi yêu nhau, cô làm sao có thể không nhận ra sự thay đổi của Diệp Minh Viễn đây. Nếu anh không có tình cảm với cô thì đã không năm lần bảy lượt đứng ra bảo vệ cô, không có những lần trêu chọc rồi lại nuông chiều, không có những lần hôn nhau lãng mạng như vầy. Dù vậy, thời điểm này trong trái tim cô vẫn chưa có đủ can đảm để anh bước vào, mà cô đã không chắc chắn thì không muốn gieo rắc hy vọng cho ai cả. Cô càng sợ mình đau, càng sợ bị phản bội lần nữa.
Tĩnh Quế Nhu nhìn căn phòng vừa có quen thuộc mà cũng vừa lạ lẫm. Cô đi tới cửa kính ra ban công, cô mở một khe nhỏ tấm màn vẫn luôn được che lại nhìn xuống bên dưới. Thấy chiếc xe vẫn đang đỗ dưới đường, cô thở dài một tiếng đi đến công tắt bật đèn phòng khách và ban công lên rồi lại quay lại vị trí cũ nhìn xuống. Độ khoảng chừng hơn hai phút sau chiếc xe mới bắt đầu nổ máy quay đồ rời khỏi khu chung cư. Căn nhà của cô lúc này trên những bề mặt đều bám một lớp bụi mỏng thế nhưng cô không có tâm tình nào để đi dọn dẹp chúng cả. Cô ngã ngửa thân mình lên giường, đem chiếc chăn yêu quý ôm vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc vốn thuộc về mình, cuối cùng cũng cảm thấy tìm được bình yên. Cô không mong giàu sang phú quý, cô chỉ mong đủ ăn đủ mặc, mỗi ngày có thể làm ra những chiếc bánh ngon nhất, sống yên ổn qua ngày cho đến khi già cả chết trên giường là mãn nguyện lắm rồi. Hãy để hận thù tranh đua ngoài kia đừng liên can gì đến cô.
Ngày hôm sau, Tĩnh Quế Nhu vừa ghi xong bản menu trước cửa tiệm sau đó đứng lên hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm cùng với ánh ban mai đầu tiên đang chiếu rọi lên khuôn mặt đầy ấm áp.
[Thật thích quá đi!)
"Vèo"
Một tràn khói từ bô ga xe máy tạt thẳng vào ngay lúc cô đang hít thở sâu.
- Khu...khu....khụ...Là cái tên khốn nạn nào mới sáng sớm đã muốn ăn chửi vậy hả? Tổ cha chúng mày, quân phá làng phá sớm.
Tĩnh Quế Nhu vừa chỉ tay vừa không ngừng liên thanh mắng theo hướng chiếc xe.
Triệu Gia Minh vừa đến cửa tiệm liền đã nghe một tràn chửi rủa của bà chủ nhà mình không khỏi đơ cả người. Hơn nữa, vừa nhìn thấy Triệu Gia Minh cô lại trở mặt như người vừa mắng chửi lúc nãy không phải mình, bộ dáng nghiêm túc nói:
- Hôm nay đến sớm thế. Vào đi chuẩn bị dọn hàng tiếp tôi.
Triệu Gia Minh lẽo đẽo đi theo phía sau bà chủ vừa nhìn đồng hồ trên tay.
[chín giờ đúng, ngày nào mình cũng đi làm giờ này mà, sớm chỗ nào chứ ]
Đúng là Triệu Gia Minh không đến sớm mà là do ai đó thấy có chút xẩu hổ trước nhân viên thôi. Nếu Triệu Gia Minh mà biết nhất định sẽ cảm khái, chuyện lần trước đóng cửa tiệm đánh người không xấu hổ, lần này chỉ mắng người lại xấu hổ. Bà chủ của anh thật có chút ngược đời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương