Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 40: Chúc cậu thành công!
Khách hàng ghé đến cửa tiệm hôm nay cũng coi như tạm ổn, bởi vì cô đóng cửa lâu quá nên có khách hàng còn tưởng là cô dẹp tiệm. Có một số khách quen không ngừng hỏi thăm sao cả tuần lễ nay không thấy cô bán bánh.
Tĩnh Quế Nhu vừa thu tiền vừa cười cười lấy lý do mình bệnh để giải thích.
Buổi chiều khoảng tầm bốn giờ, Tĩnh Quế Nhu đem hết mớ bánh cuối cùng trong ngày lên kệ để chuẩn bị cho giờ tan làm. Vốn dĩ ngày hôm nay đã hết ca làm việc của Triệu Gia Minh nhưng không hiểu sao cậu ta cứ ở lại làm việc tiếp cô. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Cô cảm thấy có mùi mờ ám đâu đây.
Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng tưởng là tôi không biết.Khụ...Chuyện là, bà chủ, tôi...tôi...muốn xin nghỉ việc.Tĩnh Quế Nhu quay sáng nhìn cậu ta. Triệu Gia Minh có chút chột dạ, thực ra cũng không thể trách cậu, vốn dĩ
Triệu Gia Minh đã muốn thông báo sớm cho Tĩnh Quế Nhu nhưng bà chủ lại nghỉ hơn một tuần, soạn tin nhăn thì lại thấy không ổn.
Vốn dĩ tôi đã muốn nói sớm để bà chủ sắp xếp tuyển người nhưng mà....tôi xin lỗi.Sao lại nghỉ vậy? Có chuyện gì sao?Triệu Gia Minh thấy bà chủ có vẻ không có gì là tức giận mới có chút thả lỏng nói:
Tháng sau tôi chuẩn bị đi du học, cho nên bây giờ đang sắp xếp một số thủ tục.Woa, không ngờ cậu là học bá nha, chúc mừng nha.Tĩnh Quế Nhu nghe vậy liền mỉm cười quay sang khen Triệu Gia Minh làm cho cậu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
- Thực ra chỉ là chương trình trao đổi sinh viên thôi, cũng có rất nhiều sinh viên được đi.
Tĩnh Quế Nhu vừa sắp bánh vừa nói.
- Cậu đừng khiêm tốn nữa, nhìn cách làm việc của cậu tôi cũng thấy cậu là người có tiền đồ. Nhưng mà chỉ có việc xin nghỉ việc cũng ấp a ấp úng như đàn bà vậy, cậu cũng đâu có nợ tiền nợ tình tôi đâu mà sợ.
(Tôi còn không phải sợ chị làm không xuể, chị còn trách tôi giống như đàn bà)
Dĩ nhiên Triệu Gia Minh chỉ dám nghĩ trong đầu vì tiền lương tháng này cậu còn chưa có lãnh nữa nha, đó cũng là lý do cậu phải xin nghỉ trực tiếp.
Tĩnh Quế Nhu thấy cậu không nói gì tưởng cậu còn ngại chuyện xin nghỉ bất chợt, cô liền nhẹ giọng an ủi.
- Được rồi, cậu làm việc bán thời gian chứ cũng đâu phải là ký hợp đồng lao động. Vậy là hôm nay kết thúc luôn à.
Triệu Gia Minh gật gật đầu.
Ừa. Không sao, dù sau bây giờ khách cũng đang ít, tôi từ từ tuyển người mới cũng được.Cám ơn bà chủ.Tĩnh Quế Nhu cười cười, vừa quay lưng lại cô liền giật bắn cả người. Diệp Minh Viễn đứng chình ình sau lưng cô từ lúc nào vậy Gia Minh cũng không khá khẩm hơn gì cô cho lắm.
Anh muốn hù chết tôi hả?Rõ ràng là em nói chuyện quá nhập tâm không để ý xung quanh còn trách ai.Hừ....Tĩnh Quế Nhu cau mày đi vào trong quầy, Triệu Gia Minh từ lúc nhìn thấy Diệp Minh Viễn đã rất hiểu chuyện mà đi chỗ khác lau dọn.
- Đến đây làm gì?
Tĩnh Quế Nhu vừa sắp xếp lại tiền trong két vừa hỏi.
Ghé qua thăm em không được sao?Um, anh qua kia ngồi đi, lát nữa sẽ có khách vào, đừng đứng đây.Tĩnh Quế Nhu chỉ tay về phía một chiếc bàn trong góc của cửa tiệm. Diệp Minh Viễn nhìn theo hướng tay cô, lại nhìn về phía quầy bán hàng, từ chỗ ngồi đó vẫn có thể thấy được cô cho nên anh mỉm cười đồng ý.
- Được.
(Tên này ngoan như vậy từ khi nào vậy?)
Tĩnh Quế Nhu thấy anh ngồi ngoan ngoãn như vậy cũng động lòng thương xót nên đem cho anh một ly nước và một phần bánh ngọt. Diệp Minh Viễn nhìn một phần bánh một phần nước trên bàn không nhịn được vui vẻ một hồi. Tĩnh Quế Nhu không chỉ có tay nghề làm bánh mà tay nghề pha nước của cô cũng rất tuyệt, đặc biệt là khi kết hợp chúng với nhau tạo cảm giác cho người ăn không bị ngán. Diệp Minh Viễn ngồi đó vừa nhâm nhi từng miếng bánh vừa ngắm cô bận rộn bán hàng.
Những lần đi đến đây chỉ là thoáng qua hoặc sẽ bị cô cau có khó chịu mà không nhịn được bắt nạt cô. Nhưng khi nhìn thấy một Tĩnh Quế Nhu chăm chú làm việc, không ngừng nói cười giới thiệu với khách hàng của mình, làm cho anh cảm thấy một Tĩnh Quế Nhu như hoàn toàn khác, người ta hay nói phụ nữ đẹp nhất khi họ được làm việc mình thích đúng là không sai. (1
Tĩnh Quế Nhu mặc dù đang trong thời gian làm việc nhưng cũng không nhịn được lâu lâu lại liếc nhìn anh, có lúc cô vô tình chạm phải ánh mắt anh đang say đắm nhìn cô làm Tĩnh Quế Nhu đưa bánh cho khách mà cả thân hình đều run lên.
(Cái tên này lại giở trò gì nữa đây trời)
Thế là trước đôi mắt như bắn ra tia laze từ Diệp Minh Viễn, Tĩnh Quế Nhu tạm thời giao lại quầy bánh cho Triệu Gia Minh, cô vào nhà bếp cho bình tâm trở lại.
Đến tám giờ rưỡi tối, Triệu Gia Minh chần chừ vẫn chưa đi về. Tĩnh Quế Nhu làm sao không biết chuyện gì? Cô cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc cau mày nói:
Sao còn chưa về? Trễ lắm rồi đấy. Thời thế bây giờ không phải chỉ có phụ nữ về khuya mới nguy hiểm đâu, nhìn cậu trắng trẻo như vầy...chậc...chậc...đi về đi.Nhưng mà....Làm sao... có gì thì nói nhanh lên còn về nữa. Không sợ bị hấp diêm à.Bà chủ.Triệu Gia Minh đỏ mặt gào lên một tiếng làm cho Tĩnh Quế Nhu nhảy bật về sau một bước, tay không ngừng vuốt ngực. Triệu Gia Minh thấy cô hốt hoảng càng lúng túng hơn, cuối cùng mới nhỏ giọng nói.
Tiền lương tháng này của tôi vẫn chưa nhận.Phụt....ha...ha...Tôi nói cậu này, cái kiểu này của cậu làm sao mà đi cua gái a, haizz, đùa cậu một chút thôi mà.Tĩnh Quế Nhu móc ra một bao thư, lại đem từ hộp tủ phía dưới ra một hộp bánh.
- Tiền lương đã chuẩn bị hết cả rồi, đây là bánh tôi tặng cậu xem như bà chủ chúc mừng cậu. Sau này có thành công về nước nhất định chỉ được mua bánh của tiệm tôi thôi đó. Biết chưa?
Triệu Gia Minh cảm động, hai mắt có xu hướng hồng hồng gật đầu.
Nhất định, bánh của bà chủ là ngon nhất.Ừa, đi mạnh khỏe. Về đi.Triệu Gia Minh bước ra khỏi cửa lại quay lại vẫy tay quay cửa kính tạm biệt cô lần cuối. Tĩnh Quế Nhu cũng khoác tay với cậu. Nhân sinh người đến người đi âu cũng là duyên phận. Chúc cậu thành công.
Tĩnh Quế Nhu vừa thu tiền vừa cười cười lấy lý do mình bệnh để giải thích.
Buổi chiều khoảng tầm bốn giờ, Tĩnh Quế Nhu đem hết mớ bánh cuối cùng trong ngày lên kệ để chuẩn bị cho giờ tan làm. Vốn dĩ ngày hôm nay đã hết ca làm việc của Triệu Gia Minh nhưng không hiểu sao cậu ta cứ ở lại làm việc tiếp cô. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Cô cảm thấy có mùi mờ ám đâu đây.
Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng tưởng là tôi không biết.Khụ...Chuyện là, bà chủ, tôi...tôi...muốn xin nghỉ việc.Tĩnh Quế Nhu quay sáng nhìn cậu ta. Triệu Gia Minh có chút chột dạ, thực ra cũng không thể trách cậu, vốn dĩ
Triệu Gia Minh đã muốn thông báo sớm cho Tĩnh Quế Nhu nhưng bà chủ lại nghỉ hơn một tuần, soạn tin nhăn thì lại thấy không ổn.
Vốn dĩ tôi đã muốn nói sớm để bà chủ sắp xếp tuyển người nhưng mà....tôi xin lỗi.Sao lại nghỉ vậy? Có chuyện gì sao?Triệu Gia Minh thấy bà chủ có vẻ không có gì là tức giận mới có chút thả lỏng nói:
Tháng sau tôi chuẩn bị đi du học, cho nên bây giờ đang sắp xếp một số thủ tục.Woa, không ngờ cậu là học bá nha, chúc mừng nha.Tĩnh Quế Nhu nghe vậy liền mỉm cười quay sang khen Triệu Gia Minh làm cho cậu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
- Thực ra chỉ là chương trình trao đổi sinh viên thôi, cũng có rất nhiều sinh viên được đi.
Tĩnh Quế Nhu vừa sắp bánh vừa nói.
- Cậu đừng khiêm tốn nữa, nhìn cách làm việc của cậu tôi cũng thấy cậu là người có tiền đồ. Nhưng mà chỉ có việc xin nghỉ việc cũng ấp a ấp úng như đàn bà vậy, cậu cũng đâu có nợ tiền nợ tình tôi đâu mà sợ.
(Tôi còn không phải sợ chị làm không xuể, chị còn trách tôi giống như đàn bà)
Dĩ nhiên Triệu Gia Minh chỉ dám nghĩ trong đầu vì tiền lương tháng này cậu còn chưa có lãnh nữa nha, đó cũng là lý do cậu phải xin nghỉ trực tiếp.
Tĩnh Quế Nhu thấy cậu không nói gì tưởng cậu còn ngại chuyện xin nghỉ bất chợt, cô liền nhẹ giọng an ủi.
- Được rồi, cậu làm việc bán thời gian chứ cũng đâu phải là ký hợp đồng lao động. Vậy là hôm nay kết thúc luôn à.
Triệu Gia Minh gật gật đầu.
Ừa. Không sao, dù sau bây giờ khách cũng đang ít, tôi từ từ tuyển người mới cũng được.Cám ơn bà chủ.Tĩnh Quế Nhu cười cười, vừa quay lưng lại cô liền giật bắn cả người. Diệp Minh Viễn đứng chình ình sau lưng cô từ lúc nào vậy Gia Minh cũng không khá khẩm hơn gì cô cho lắm.
Anh muốn hù chết tôi hả?Rõ ràng là em nói chuyện quá nhập tâm không để ý xung quanh còn trách ai.Hừ....Tĩnh Quế Nhu cau mày đi vào trong quầy, Triệu Gia Minh từ lúc nhìn thấy Diệp Minh Viễn đã rất hiểu chuyện mà đi chỗ khác lau dọn.
- Đến đây làm gì?
Tĩnh Quế Nhu vừa sắp xếp lại tiền trong két vừa hỏi.
Ghé qua thăm em không được sao?Um, anh qua kia ngồi đi, lát nữa sẽ có khách vào, đừng đứng đây.Tĩnh Quế Nhu chỉ tay về phía một chiếc bàn trong góc của cửa tiệm. Diệp Minh Viễn nhìn theo hướng tay cô, lại nhìn về phía quầy bán hàng, từ chỗ ngồi đó vẫn có thể thấy được cô cho nên anh mỉm cười đồng ý.
- Được.
(Tên này ngoan như vậy từ khi nào vậy?)
Tĩnh Quế Nhu thấy anh ngồi ngoan ngoãn như vậy cũng động lòng thương xót nên đem cho anh một ly nước và một phần bánh ngọt. Diệp Minh Viễn nhìn một phần bánh một phần nước trên bàn không nhịn được vui vẻ một hồi. Tĩnh Quế Nhu không chỉ có tay nghề làm bánh mà tay nghề pha nước của cô cũng rất tuyệt, đặc biệt là khi kết hợp chúng với nhau tạo cảm giác cho người ăn không bị ngán. Diệp Minh Viễn ngồi đó vừa nhâm nhi từng miếng bánh vừa ngắm cô bận rộn bán hàng.
Những lần đi đến đây chỉ là thoáng qua hoặc sẽ bị cô cau có khó chịu mà không nhịn được bắt nạt cô. Nhưng khi nhìn thấy một Tĩnh Quế Nhu chăm chú làm việc, không ngừng nói cười giới thiệu với khách hàng của mình, làm cho anh cảm thấy một Tĩnh Quế Nhu như hoàn toàn khác, người ta hay nói phụ nữ đẹp nhất khi họ được làm việc mình thích đúng là không sai. (1
Tĩnh Quế Nhu mặc dù đang trong thời gian làm việc nhưng cũng không nhịn được lâu lâu lại liếc nhìn anh, có lúc cô vô tình chạm phải ánh mắt anh đang say đắm nhìn cô làm Tĩnh Quế Nhu đưa bánh cho khách mà cả thân hình đều run lên.
(Cái tên này lại giở trò gì nữa đây trời)
Thế là trước đôi mắt như bắn ra tia laze từ Diệp Minh Viễn, Tĩnh Quế Nhu tạm thời giao lại quầy bánh cho Triệu Gia Minh, cô vào nhà bếp cho bình tâm trở lại.
Đến tám giờ rưỡi tối, Triệu Gia Minh chần chừ vẫn chưa đi về. Tĩnh Quế Nhu làm sao không biết chuyện gì? Cô cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc cau mày nói:
Sao còn chưa về? Trễ lắm rồi đấy. Thời thế bây giờ không phải chỉ có phụ nữ về khuya mới nguy hiểm đâu, nhìn cậu trắng trẻo như vầy...chậc...chậc...đi về đi.Nhưng mà....Làm sao... có gì thì nói nhanh lên còn về nữa. Không sợ bị hấp diêm à.Bà chủ.Triệu Gia Minh đỏ mặt gào lên một tiếng làm cho Tĩnh Quế Nhu nhảy bật về sau một bước, tay không ngừng vuốt ngực. Triệu Gia Minh thấy cô hốt hoảng càng lúng túng hơn, cuối cùng mới nhỏ giọng nói.
Tiền lương tháng này của tôi vẫn chưa nhận.Phụt....ha...ha...Tôi nói cậu này, cái kiểu này của cậu làm sao mà đi cua gái a, haizz, đùa cậu một chút thôi mà.Tĩnh Quế Nhu móc ra một bao thư, lại đem từ hộp tủ phía dưới ra một hộp bánh.
- Tiền lương đã chuẩn bị hết cả rồi, đây là bánh tôi tặng cậu xem như bà chủ chúc mừng cậu. Sau này có thành công về nước nhất định chỉ được mua bánh của tiệm tôi thôi đó. Biết chưa?
Triệu Gia Minh cảm động, hai mắt có xu hướng hồng hồng gật đầu.
Nhất định, bánh của bà chủ là ngon nhất.Ừa, đi mạnh khỏe. Về đi.Triệu Gia Minh bước ra khỏi cửa lại quay lại vẫy tay quay cửa kính tạm biệt cô lần cuối. Tĩnh Quế Nhu cũng khoác tay với cậu. Nhân sinh người đến người đi âu cũng là duyên phận. Chúc cậu thành công.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương