Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 41: Gặp lại người quen cũ



- Cậu ta nghỉ việc, Vũ Ngọc Trân cũng nghỉ việc, khi nào thì em tuyển người mới.

Diệp Minh Viễn một tay dựa lên quầy hướng về cô hỏi. Tĩnh Quế Nhu vừa mới cảm khái nhân sinh lại nhận được một tin như sét đánh ngang tai.

P/s: Tĩnh Quế Nhu: Anh ngoan như vậy từ khi nào vậy?

Diệp Minh Viễn: Từ khi gặp em

Tĩnh Quế Nhu: Bớt xạo lại đi *icon tỏ thái độ*

- Cái gì? Vũ Ngọc Trân nghỉ việc? Sao tôi không biết?

Diệp Minh Viễn nhún vai.

Là Diệp Minh Thành nói với anh.Hơ...hơ..Tĩnh Quế Nhu cười gằng hai tiếng, cô lắc lắc đầu bất lực, tự mình lẩm bẩm.

- Không được rồi, sau này phải có quy định đi làm nghỉ làm rõ ràng, không thể để ai cũng có thể xin nghỉ bất chợt như vậy được. Một người còn chịu thấu, cả hai người cùng nghỉ một lúc đây là muốn mạng mình mà.

Diệp Minh Viễn nhìn vẻ mặt cau có lại có chút ỉu xìu của cô không hiểu sau trong lòng lại vui vẻ bởi vì anh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng. Ánh mắt toát lên vẻ ngạo nghế nhìn cô nói:

- Em đừng lo lắng, nếu không ốn anh có thế làm việc cho em. Về phần tiền lương tùy ý em.

Tĩnh Quế Nhu nghe xong liền ngước mặt lên nhìn anh, vẻ mặt cô kinh dị hệt như gặp quỷ, tông giọng có chút cao trong không gian im lặng. Cô muốn xác định là cô không có nghe lầm:

Anh vừa nói cái gì?Anh nói là anh có thể làm việc cho em, bắt đầu ngay từ ngày mai, lương tùy ý em.Stop! Công ty của anh thì sao?Diệp Minh Thành hoàn toàn có thể đảm đương.Diệp Minh Viễn nháy mắt với cô một cái rất chi là phong tình.



- Hơ...hơ....

Cô không muốn rước thêm cái cục nợ này đâu.

Diệp Minh Viễn nói xong liền bắt tay vào dọn tiếp cô. Tĩnh Quế Nhu đương nhiên có ngăn cản như không làm lại sự nhiệt tình của anh.

Chín giờ cửa tiệm đóng cửa, Diệp Minh Viễn liền yên lặng đi bộ cùng cô về nhà. Lúc Tĩnh Quế Nhu đi ngang qua một khu công trình đang xây dựng thì vô tình gặp một thân ảnh quen thuộc. Nhìn kỹ lại chính là cha ruột của nguyên chủ Tĩnh Lập. Hiện tại trên người ông đã không còn mặc những bộ vest đắc tiền nữa mà thay vào đó là bộ đồ bảo hộ lao động đã cũ nhào, dính đầy đất cát. Trên lưng đang khiên một chồng gạch, dáng vẻ vất vả nào còn phong thái cao sang của một vị chủ tịch ngày xưa nữa.

Nhìn thấy hình ảnh này, Tĩnh Quế Nhu rơi vào trầm tư. Cô không biết là do trong mình mang dòng máu của ông, huyết mạch tương thông mà sinh ra đau lòng hay là do cô luôn mềm lòng trước những chuyện như thế này nữa.

Mặc dù cô biết là tự ông gây ra họa, tự ông bao che cho hai mẹ con Tĩnh Thanh Mai, không biết đúng sai mà thành ra như thế này. Nhưng cô không kiềm được mà thương hại hoàn cảnh ông lúc này.

Con người là vậy, đôi khi cái sai của mình người khác càng cố chỉ ra, càng cố muốn sửa đổi khuyết điểm của ai đó, họ không bao giờ muốn nghe đâu, ngược lại còn cắn chúng ta một phát. Chỉ khi họ tự mình trải nghiệm thất bại, tự mình nếm trải mùi vị đau khổ thì mới biết bản thân mình đã sai.

Diệp Minh Viễn nhìn theo hướng cô đang nhìn, làm sao anh có thể không nhận ra người kia là ai. Anh cau mày nhưng không nói gì.

- Nếu tôi lựa chọn sai nữa thì sao?

Đột nhiên Diệp Minh Viễn nhận được câu hỏi cùng ánh mắt mơ hồ.

- Anh vẫn luôn ở đây, phía sau em.

Tĩnh Quế Nhu thấy ánh mắt kiên định của anh nhìn cô, bất giác làm cho cô vừa an toàn vừa nhẹ nhõm. Cô đi về phía công trường trước mặt, dừng lại trước người đàn ông lấm lem bụi đất đang lau mồ hôi. Tĩnh Lập không tin được hắn lại gặp đứa con gái mà mình luôn chửi mắng thậm chí còn đánh cô.

- Con...



Ông nào còn mặt múi nhìn mặt cô. Tĩnh Lập xoay người bỏ đi. Tĩnh Quế Nhu đuổi theo chặn ông lại.

- Ông trốn cái gì?

Trên gương mặt đầy vết bụi bẩn đã không kiềm được lã chã rơi nước mắt. Mặt ông cúi xuống, không dám ngấng mặt nhìn cô, phải mất một lúc lâu sau ông mới có thể lắp bắp nói: •

Là ba hổ thẹn không dám nhìn mặt con.Ha... cuối cùng cũng biết hổ thẹn rồi ha. Phải chi lúc trước ông có được nửa phần biết lỗi như thế này cũng đâu ra nông nổi này.Tĩnh Quế Nhu cố tình châm chọc ông. Nhưng Tĩnh Lập hoàn toàn không đáp trả mà yên lặng chấp nhận.

- Đúng vậy, con nói rất đúng, là ba tự làm tự chịu.

- Chỉ mới hơn một tuần trôi qua mà đã khiến một con người lúc nào cũng cho mình là đúng, thích quát mắng người khác, ra nông nỗi này sao? Thì ra ông cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Nói xong câu này, trong lòng Tĩnh Quế Nhu cũng không thấy hả dạ gì. Nhưng cô không kiềm được phải nói như vậy để ít nhất giải tỏa uất ức bấy lâu nay của nguyên chủ. Nếu không có người ba không quan tâm đến mình,

"Tĩnh Quế Nhu" cũng sẽ không rơi vào con đường chết không có chỗ chôn. Vậy mà, khi chính mắt nhìn thấy ông như thế này, thể xác này của nguyên chủ lại không kiềm được mà đau lòng. Ai nói "Tĩnh Quế Nhu" là nữ phụ ác độc không có trái tim. Cô cũng như bao người khác, trong tim cô có một dòng máu nóng đang chảy. Vẫn đang âm ỉ đau xót cho người ba của cô đó thôi. Chính Tĩnh Quế Nhu cũng đang rất tức giận vì điều này. Đáng lẽ sau bao nhiêu chuyện, thân xác này phải hả hê mới đúng chứ. Thế nhưng... tình thân máu mủ không phải muốn cắt đứt là căt đứt.

Phía xa người quản lý gắt gỏng lớn tiếng nói với ông.

- Cái chú kia, mau đi làm việc, mọi người đang bận rộn mà chú còn ở đó tám chuyện được sao?

Tĩnh Lập nói với cô một câu rồi nhanh chóng lướt qua cô quay lại công việc.

- Sau này con đừng đến đây nữa, ở đây toàn khói bụi không tốt đâu.

Tĩnh Quế Nhu thững thờ nhìn bóng dáng ông làm việc một hồi rồi mới lặng lẽ về nhà.
Chương trước Chương tiếp