Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 52: Sinh linh bé bỏng
Tĩnh Quế Nhu cắn móng tay nghĩ nghĩ gì đó trong đầu. Sau một phen đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng cô cũng quyết định đi đến bệnh viện kiểm tra là tốt nhất. Cho nên, hiện tại Tĩnh Quế Nhu đang có mặt tại bệnh viện đa khoa thành phố. Hôm nay cô nhân lúc Diệp Minh Viễn có việc gấp cần xử lý nội bộ thế lực ngầm bên Diệp gia mà tranh thủ đi đến đây.
Tĩnh Quế Nhu hít thở thật sâu mấy lượt lấy dũng khí rồi mới bước vào cửa bệnh viện. Cô bốc thăm, đợi y tá gọi tên rồi đến mua sổ khám bệnh sau đó đi đến phòng khám theo chỉ dẫn. Hai dãy ghế đối diện ở hành lang đầy rẫy những thai phụ mang bụng bầu to nhỏ khác nhau đi khám thai. Có người thì có chồng đi theo có người thì đi một mình, cũng có những cô gái nhìn gương mặt thoạt nhìn trông còn non nớt hơn cả cô nữa. Nói chung là đa dạng các loại thai phụ. Tĩnh Quế Nhu chọn một chiếc ghế gần cuối hành lang nhất ngồi xuống. Bên cạnh cô là một thai phụ mặc một chiếc váy hoa nhí, nhìn bụng cô chỉ hơi nhô lên đoán chừng là vẫn còn ít tháng. Ngồi bên cạnh là chồng cô ấy không ngừng dùng quạt mini quạt khắp người cô ấy.
Cô ấy thấy Tĩnh Quế Nhu đi một mình lại còn xinh đẹp. Thấy Tĩnh Quế Nhu tĩnh lặng ngồi đó, cô ấy nhìn nhìn số trên sổ khám sức khỏe. Sau đó vẫn là nhịn không được lên tiếng nói chuyện với Tĩnh Quế Nhu.
- Số của cô và tôi kế bên nhau đấy.
Tĩnh Quế Nhu lúc này mới quay sang nhìn lại cô. Cô ấy đưa số thứ tự cho cô xem, quả thật trước Tĩnh Quế Nhu là cô ấy.
- À.
Tĩnh Quế Nhu mỉm cười với cô.
Đứa bé trong bụng cô được mấy tháng rồi. Của tôi được bốn tháng rồi.Tôi cũng không biết nữa, hôm nay tôi đến kiểm tra xem mình có hay không thôi?À, chồng cô đâu, không đến cùng với cô sao?Anh ấy có việc. Hơn nữa xác định rồi báo cũng không muộnCô gái như nhận ra chuyện gì đó, cười tươi nhìn cô.
Tôi biết rồi. Chắc chắn là cô muốn gây bất ngờ cho chồng cô chứ gì? Tôi nói nha, lúc mới biết bản thân mang thai tôi cũng gây bất ngờ cho chồng tôi giống như cô, cô không biết đâu anh ấy đờ người ra còn khóc sướt mướt như con gái nữa.Em đừng có nói nữa....Anh chồng bên cạnh đỏ mặt lí nhí nói với cô ấy.
Tĩnh Quế Nhu nhìn hai người cười cười. Trong lòng cô vẫn không gỡ bỏ được sự nặng nề này.
Lúc này trong phòng đẩy ra một chiếc giường, nhìn thoáng qua trên giường là một cô gái mặt mày trắng bệch, môi cũng tái đi không còn chút huyết sắc, nhìn rất yếu ớt. Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên nước mắt tèm lem, gương mặt lo lắng không thôi. Cô gái bên cạnh ghé lại gần cô nói:
- Haiz, cuối cùng cũng ra rồi, mới tí tuổi đầu đã không biết giữ bản thân để cho mang thai khổ cha cho mẹ, rốt cuộc thì phải để cho người nhà gánh vác, đứa nhỏ cũng thật là tội nghiệp. Sau giới trẻ bây giờ sa đọa quá. Chẳng cẩn trọng gì cả.
Trong đầu Tĩnh Quế Nhu vẫn là hình ảnh cô gái trẻ tuổi nằm trên giường kia. Cô ấy còn có ba mẹ chăm sóc nhưng cô thì sao đây? Nếu cô thật sự mang thai thì sao?
Từng người lần lượt bước vào phòng phụ sản, mỗi người mang trong mình một câu chuyện cũng giống như với
Tĩnh Quế Nhu vậy. Cô gái bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt, anh chồng vẫn chu đáo chăm sóc cho cô ấy. Thời gian qua đi cuối cùng cũng đến lượt cô. Cô gái lúc nãy ngồi bên cạnh cô đã đi ra, còn mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô.
Tĩnh Quế Nhu hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.
Khi nghe kết quả kiểm tra từ bác sĩ, mặc dù trong lòng cô đã có chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn còn ngơ ngác nhìn màn hình trắng đen bên cạnh, nhìn cái đốm khác thường mà bác sĩ gọi là đứa nhỏ hình như đang cuộn tròn người lại thì phải.
Trong lòng Tĩnh Quế Nhu cũng không biết có cảm giác gì, là ngạc nhiên, là bối rối, là vui mừng hay là lo lắng.
Hình như cảm xúc cô đan xen tất cả vào nhau khiến cô không nói nên lời.
- Cái thai đã được ba tháng tuổi rồi. Cô cũng thật là có thai lâu như vậy cũng không biết, cô không theo dõi lịch hành kinh của mình sao? Người ta không có một tháng đã thấy khác thường, cô thì hay rồi, những ba tháng mà vẫn không biết gì. Người sắp làm mẹ như cô cũng quá bất cẩn rồi.
Ba tháng sao? Không thể nào cô chỉ mới không xuất hiện kinh nguyệt thôi mà.
- Bác sĩ.... cô có lầm không, hai tháng trước tôi vẫn có kinh nguyệt mà, nhưng hai tháng này mới không xuất hiện thôi.
Vị bác sĩ kia nhìn cô một cái rồi nói.
- Những tuần mang thai đầu tiên xuất hiện kinh nguyệt cũng là chuyện thường tình, cũng không trách cô được, không có dấu hiệu thai nghén, bụng lại phẳng lì như vậy, đứa trẻ này có vẻ an tĩnh đây. đ3
Như khẳng định lại một lần nữa với Tĩnh Quế Nhu rằng phán đoán của mình không sai, vị bác sĩ nói lại lần nữa:
- Theo hình ảnh siêu âm và kiểm tra nước tiểu của cô thì quả thật đã có thai ba tháng rồi. Cô ráng nhớ lại xem lần gần nhất quan hệ không sử dụng biện pháp an toàn là khi nào không?
Hiện tại Tĩnh Quế Nhu nào có nhớ ra, cô lắc lắc đầu. Vị bác sĩ nhìn cô một lát rồi nói:
- Cô năm nay chỉ mới có 20 tuổi, đứa bé này có muốn giữ lại không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với cô nếu cô muốn bỏ thì bây giờ vẫn còn kịp nếu không sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Bác sĩ nhìn hồ sơ của Tĩnh Quế Nhu, trên đây thể hiện rõ các thông tin của cô. Rõ ràng cô vẫn còn trong tình trạng độc thân thế nhưng lại mang thai. Theo kinh nghiệm nhiều năm thì các bác sĩ làm việc ở khoa phụ sản dù không muốn cũng phải nói điều này với bệnh nhân để cho họ lựa chọn. Hơn nữa nhìn cô còn trẻ như vậy cũng không tránh khỏi bồng bột có thai ngoài ý muốn.
Không đâu bác sĩ, tôi giữ lại đứa bé.Cô chắc chưa, nuôi con một mình không dễ như cô tưởng đâu, sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.Tĩnh Quế Nhu mỉm cười với vị bác sĩ trước mặt.
- Không biết thì có thể học, dù sao vẫn còn 6 tháng nữa, một sinh mạng nhỏ nhoi đang ở trong bụng tôi. Tôi không nỡ.
Cuối cùng vị bác sĩ kê cho cô đơn thuốc dưỡng thai, còn ghi chú những loại thực phẩm cần bổ sung trong thời gian này để giúp cho thai nhi phát triển khỏe mạnh.
Cô gái, cô đã thông báo với ba đứa nhỏ chưa?Vẫn chưa ạ.Tôi nghĩ cô vẫn nên nói cho anh ta biết đi, dù sao anh ta cũng có quyền được biết dù anh ta có chấp nhận hay không?Tôi biết rồi, tôi sẽ nói ạ.Tĩnh Quế Nhu gật đầu chào một cái rồi bước ra khỏi phòng khám.
Tĩnh Quế Nhu ngồi ở băng ghế đá ở công viên gần đó, đôi bàn tay cô vuốt ve đốm trắng nhỏ xíu trong hình. Cảm giác trong bụng mang thai một sinh linh nhỏ bé là như vậy sao? Thật kỳ diệu!
Cô cất tấm ảnh vào trong ví sau đó chống tay ra sau, ngửa mặt lên đoán từng ánh nắng li ti buổi chiều hoàng hôn soi rọi trên gương mặt đẹp đẽ của cô. Từng hàng lá đung đưa xào xạc, âm thanh của gió lướt nhẹ phảng phát qua gương mặt của cô, ánh nắng thật ấm áp như nhẹ nhàng bao phủ lấy trái tim cô. Sống hai đời, cuối cùng cũng biết có thai là như thế nào rồi.
Tĩnh Quế Nhu hít thở thật sâu mấy lượt lấy dũng khí rồi mới bước vào cửa bệnh viện. Cô bốc thăm, đợi y tá gọi tên rồi đến mua sổ khám bệnh sau đó đi đến phòng khám theo chỉ dẫn. Hai dãy ghế đối diện ở hành lang đầy rẫy những thai phụ mang bụng bầu to nhỏ khác nhau đi khám thai. Có người thì có chồng đi theo có người thì đi một mình, cũng có những cô gái nhìn gương mặt thoạt nhìn trông còn non nớt hơn cả cô nữa. Nói chung là đa dạng các loại thai phụ. Tĩnh Quế Nhu chọn một chiếc ghế gần cuối hành lang nhất ngồi xuống. Bên cạnh cô là một thai phụ mặc một chiếc váy hoa nhí, nhìn bụng cô chỉ hơi nhô lên đoán chừng là vẫn còn ít tháng. Ngồi bên cạnh là chồng cô ấy không ngừng dùng quạt mini quạt khắp người cô ấy.
Cô ấy thấy Tĩnh Quế Nhu đi một mình lại còn xinh đẹp. Thấy Tĩnh Quế Nhu tĩnh lặng ngồi đó, cô ấy nhìn nhìn số trên sổ khám sức khỏe. Sau đó vẫn là nhịn không được lên tiếng nói chuyện với Tĩnh Quế Nhu.
- Số của cô và tôi kế bên nhau đấy.
Tĩnh Quế Nhu lúc này mới quay sang nhìn lại cô. Cô ấy đưa số thứ tự cho cô xem, quả thật trước Tĩnh Quế Nhu là cô ấy.
- À.
Tĩnh Quế Nhu mỉm cười với cô.
Đứa bé trong bụng cô được mấy tháng rồi. Của tôi được bốn tháng rồi.Tôi cũng không biết nữa, hôm nay tôi đến kiểm tra xem mình có hay không thôi?À, chồng cô đâu, không đến cùng với cô sao?Anh ấy có việc. Hơn nữa xác định rồi báo cũng không muộnCô gái như nhận ra chuyện gì đó, cười tươi nhìn cô.
Tôi biết rồi. Chắc chắn là cô muốn gây bất ngờ cho chồng cô chứ gì? Tôi nói nha, lúc mới biết bản thân mang thai tôi cũng gây bất ngờ cho chồng tôi giống như cô, cô không biết đâu anh ấy đờ người ra còn khóc sướt mướt như con gái nữa.Em đừng có nói nữa....Anh chồng bên cạnh đỏ mặt lí nhí nói với cô ấy.
Tĩnh Quế Nhu nhìn hai người cười cười. Trong lòng cô vẫn không gỡ bỏ được sự nặng nề này.
Lúc này trong phòng đẩy ra một chiếc giường, nhìn thoáng qua trên giường là một cô gái mặt mày trắng bệch, môi cũng tái đi không còn chút huyết sắc, nhìn rất yếu ớt. Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên nước mắt tèm lem, gương mặt lo lắng không thôi. Cô gái bên cạnh ghé lại gần cô nói:
- Haiz, cuối cùng cũng ra rồi, mới tí tuổi đầu đã không biết giữ bản thân để cho mang thai khổ cha cho mẹ, rốt cuộc thì phải để cho người nhà gánh vác, đứa nhỏ cũng thật là tội nghiệp. Sau giới trẻ bây giờ sa đọa quá. Chẳng cẩn trọng gì cả.
Trong đầu Tĩnh Quế Nhu vẫn là hình ảnh cô gái trẻ tuổi nằm trên giường kia. Cô ấy còn có ba mẹ chăm sóc nhưng cô thì sao đây? Nếu cô thật sự mang thai thì sao?
Từng người lần lượt bước vào phòng phụ sản, mỗi người mang trong mình một câu chuyện cũng giống như với
Tĩnh Quế Nhu vậy. Cô gái bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt, anh chồng vẫn chu đáo chăm sóc cho cô ấy. Thời gian qua đi cuối cùng cũng đến lượt cô. Cô gái lúc nãy ngồi bên cạnh cô đã đi ra, còn mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô.
Tĩnh Quế Nhu hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.
Khi nghe kết quả kiểm tra từ bác sĩ, mặc dù trong lòng cô đã có chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn còn ngơ ngác nhìn màn hình trắng đen bên cạnh, nhìn cái đốm khác thường mà bác sĩ gọi là đứa nhỏ hình như đang cuộn tròn người lại thì phải.
Trong lòng Tĩnh Quế Nhu cũng không biết có cảm giác gì, là ngạc nhiên, là bối rối, là vui mừng hay là lo lắng.
Hình như cảm xúc cô đan xen tất cả vào nhau khiến cô không nói nên lời.
- Cái thai đã được ba tháng tuổi rồi. Cô cũng thật là có thai lâu như vậy cũng không biết, cô không theo dõi lịch hành kinh của mình sao? Người ta không có một tháng đã thấy khác thường, cô thì hay rồi, những ba tháng mà vẫn không biết gì. Người sắp làm mẹ như cô cũng quá bất cẩn rồi.
Ba tháng sao? Không thể nào cô chỉ mới không xuất hiện kinh nguyệt thôi mà.
- Bác sĩ.... cô có lầm không, hai tháng trước tôi vẫn có kinh nguyệt mà, nhưng hai tháng này mới không xuất hiện thôi.
Vị bác sĩ kia nhìn cô một cái rồi nói.
- Những tuần mang thai đầu tiên xuất hiện kinh nguyệt cũng là chuyện thường tình, cũng không trách cô được, không có dấu hiệu thai nghén, bụng lại phẳng lì như vậy, đứa trẻ này có vẻ an tĩnh đây. đ3
Như khẳng định lại một lần nữa với Tĩnh Quế Nhu rằng phán đoán của mình không sai, vị bác sĩ nói lại lần nữa:
- Theo hình ảnh siêu âm và kiểm tra nước tiểu của cô thì quả thật đã có thai ba tháng rồi. Cô ráng nhớ lại xem lần gần nhất quan hệ không sử dụng biện pháp an toàn là khi nào không?
Hiện tại Tĩnh Quế Nhu nào có nhớ ra, cô lắc lắc đầu. Vị bác sĩ nhìn cô một lát rồi nói:
- Cô năm nay chỉ mới có 20 tuổi, đứa bé này có muốn giữ lại không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với cô nếu cô muốn bỏ thì bây giờ vẫn còn kịp nếu không sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Bác sĩ nhìn hồ sơ của Tĩnh Quế Nhu, trên đây thể hiện rõ các thông tin của cô. Rõ ràng cô vẫn còn trong tình trạng độc thân thế nhưng lại mang thai. Theo kinh nghiệm nhiều năm thì các bác sĩ làm việc ở khoa phụ sản dù không muốn cũng phải nói điều này với bệnh nhân để cho họ lựa chọn. Hơn nữa nhìn cô còn trẻ như vậy cũng không tránh khỏi bồng bột có thai ngoài ý muốn.
Không đâu bác sĩ, tôi giữ lại đứa bé.Cô chắc chưa, nuôi con một mình không dễ như cô tưởng đâu, sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.Tĩnh Quế Nhu mỉm cười với vị bác sĩ trước mặt.
- Không biết thì có thể học, dù sao vẫn còn 6 tháng nữa, một sinh mạng nhỏ nhoi đang ở trong bụng tôi. Tôi không nỡ.
Cuối cùng vị bác sĩ kê cho cô đơn thuốc dưỡng thai, còn ghi chú những loại thực phẩm cần bổ sung trong thời gian này để giúp cho thai nhi phát triển khỏe mạnh.
Cô gái, cô đã thông báo với ba đứa nhỏ chưa?Vẫn chưa ạ.Tôi nghĩ cô vẫn nên nói cho anh ta biết đi, dù sao anh ta cũng có quyền được biết dù anh ta có chấp nhận hay không?Tôi biết rồi, tôi sẽ nói ạ.Tĩnh Quế Nhu gật đầu chào một cái rồi bước ra khỏi phòng khám.
Tĩnh Quế Nhu ngồi ở băng ghế đá ở công viên gần đó, đôi bàn tay cô vuốt ve đốm trắng nhỏ xíu trong hình. Cảm giác trong bụng mang thai một sinh linh nhỏ bé là như vậy sao? Thật kỳ diệu!
Cô cất tấm ảnh vào trong ví sau đó chống tay ra sau, ngửa mặt lên đoán từng ánh nắng li ti buổi chiều hoàng hôn soi rọi trên gương mặt đẹp đẽ của cô. Từng hàng lá đung đưa xào xạc, âm thanh của gió lướt nhẹ phảng phát qua gương mặt của cô, ánh nắng thật ấm áp như nhẹ nhàng bao phủ lấy trái tim cô. Sống hai đời, cuối cùng cũng biết có thai là như thế nào rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương