Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 53: Che giấu
Cô không định nói chuyện này với Diệp Minh Viễn liền, dù sao cũng sắp gần Tết. Cô dự định đợi qua Tết, chuyện của Vũ Ngọc Trân không có ảnh hưởng gì đến nữ phụ là cô thì lúc đó nói cũng không muộn.
Tĩnh Quế Nhu cất tấm ảnh vào cuốn sổ ghi chép hằng ngày của cô rồi bỏ vào ngăn kéo, bình thường Diệp Minh Viễn cũng không có đụng vào mấy thứ đồ này của cô nên cô không lo bị phát hiện. Cô ngồi thẳng thờ trước gương một hồi, sau đó lại đứng lên đi đến trước gương kéo áo sweater lên xoay trái rồi lại xoay phải nhìn chằm chằm vào cái bụng. Người làm mẹ như cô cũng quá sơ suất rồi, thường ngày để tiện làm việc di chuyển cô toàn mặc quần áo rộng rãi, cho dù có bụng thì cô cũng chỉ nghĩ đó là do cô tăng cân, ai biểu công việc của cô liên quan đến ăn uống mà lại còn là đồ ngọt nhiều chất béo nữa. Bây giờ để ý mới thấy bụng cô đúng là nhô ra rất rõ ràng, nếu là bụng mỡ nó sẽ rất là nhão nhưng mà hiện tại bụng cô vừa căng lại vừa cứng nào giống là mỡ bụng đâu.
Đợi thêm một tháng rồi nói chắc là không sao đâu nhỉ? Chắc không lộ đâu. Tĩnh Quế Nhu nhìn thêm một chút rồi gật gật đầu đồng ý với suy nghĩ của mình.
Cùng lúc đó, Diệp Minh Viễn bước vào, thấy Tĩnh Quế Nhu đang nhìn thấy anh liền gấp rút kéo áo xuống. Cô giật mình quay người lại, cái vẻ mặt chột dạ này của cô đều hiện hết lên mặt. Diệp Minh Viễn đóng cửa sau đó chầm chậm đi về phía cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô như thể anh đang thu thập thông tin cô có chuyện gì giấu anh.
Nói mau, cái vẻ hốt hoảng chột dạ khi thấy anh lúc nãy là như thế nào?Nào có, ai biểu anh vào đột ngột quá làm chi làm em giật cả mình.Lúc nãy....anh thấy em nhìn chầm chậm bụng của mình....Tĩnh Quế Nhu thở dài ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt cô bơ phờ nói:
- Anh đừng nói nữa, em phát hiện thế nào mà em lại có mỡ bụng? Từ trước đến giờ em toàn mặc đồ rộng rãi, hôm nay thử mấy bộ đồ ôm sát lúc trước thì phát hiện ra em có mỡ bụng. Ôi!
Tĩnh Quế Nhu than khóc với anh sau đó gục mặt vào nệm giả bộ đau đớn nhưng thực tế cô vẫn hé hé mắt nhìn anh. Cô không ngờ cô lại có thể nói dối không ngại miệng như thế này. Cô có nên thử đi casting gia nhập giới giải trí không đây, thêm nghề tay trái cũng được.
Không sao, anh sẽ không ghét bỏ em.Anh dám ghét bỏ em.Tĩnh Quế Nhu bật ngồi dậy, trừng mắt với anh. Diệp Minh Viễn bật cười ôm lấy cô.
Không được, em phải lên kế hoạch ăn uống tập thể dục mới được.Anh thấy em có mập chỗ nào đâu? Cho dù em tăng lên vài cân cũng không sao? Thật ra em cũng đừng có bi quan, có một người cũng giống như em đó.Tĩnh Quế Nhu nhíu mày hỏi lại:
- Giống như em? Ai? Ở đâu?
Diệp Minh Viễn đưa tay lên tự chỉ vào mặt mình.
Ở đây?Hả?Cô khó hiểu lên tiếng. Diệp Minh Viễn buông cô ra, anh đứng lên trước mặt cô rồi kéo áo lên. Tĩnh Quế Nhu nhìn một lượt rồi ngước mặt lên nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu ý muốn hỏi anh "rốt cuộc là sao?"
- Em không thấy cơ bụng của anh hiện tại đều tụ về một điểm hả?
Tĩnh Quế Nhu nghe xong liền nhanh chóng liếc mắt nhìn xuống. Đúng thật, cơ bụng sáu múi, niềm tự hào của dòng họ, gia đình, của Diệp Minh Viễn và cả của cô hiện tại đã biến thành một múi, càng có khả năng có xu hướng phát triển thành bụng bia dạng tiêu chuẩn. Tĩnh Quế Nhu trợn mắt há mồm, cô đưa hai tay lên che miệng.
Cái con hàng này dạo gần đây yên phận, chỉ về là ôm cô ngủ, cô còn tưởng con hàng này quay xe về với nữ chính.
Nhưng mà dựa theo mức độ tự ái và tự phụ về nhan sắc và body thì cô có thể quả quyết khẳng định rằng con hàng này đang sợ lộ ra khuyết điểm. Hôm nay vì muốn an ủi cô nên mới nói ra với cô đây mà. Trong lòng Tĩnh Quế Nhu vừa cảm động vừa mắc cười không thể nhịn được.
- Ha ha ha ha....ôi cười chảy nước mắt.....
Tĩnh Quế Nhu lau khóe mắt còn động nước. Diệp Minh Viễn đợi cô cười xong rồi nhào tới ôm lấy cô. Đôi tay anh không ngừng vuốt ve lưng cô, giọng anh trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Còn dám cười, anh không chê em, vậy sao này anh không còn như hiện tại nữa, em có chê anh không?Chê nha.Cái gì?Diệp Minh Viễn trong phút chốc như bị shock văn hóa bởi lời nói của Tĩnh Quế Nhu. Cô giáng cho anh một cú đánh mà không lường trước được. Tĩnh Quế Nhu cười khụt khụt trong lòng anh như được mùa. Hai tay Diệp Minh Viễn ôm lấy gương mặt cô nói:
Em nói lại lần nữa xem?Em nói là em chê nha. Cho nên em cho tiền anh đi tập gym lấy lại body, thế nào? Có phải em là người bạn gái tuyệt vời hay không?Cô chớp chớp mắt nhìn anh như thể kêu anh mau khen cô đi, nào có bạn gái nào được như cô cơ chứ.
Không được chê, cũng không cho phép em chê.Anh ngang như cua ấy.Ừa, cũng không phải em không biết.Nói xong, Diệp Minh Viễn cúi đầu gặm lấy bờ môi của cô. Hương thơm tươi mát dần dần tràn đầy khoang miệng của cô. Môi lưỡi cuốn lấy nhau không rời. Mọi ngóc ngách đều được anh tỉ mỉ nhấm nháp, lúc nào nụ hôn của anh cũng khiến cô đê mê như có một loại ma thuật dẫn dắt cô, hoàn toàn không có lối ra. Nhưng đến khi đến bước tiếp theo, Tĩnh Quế Nhu đẩy anh ra bật người ngồi dậy, gương mặt cô vẫn còn đỏ ửng, hơi thở dồn dập đầy gợi cảm.- Xin lỗi, hôm nay em không tiện....Cô cúi mặt xuống che giấu biểu cảm của mình. Diệp Minh Viễn lại cứ tưởng cô áy náy. Anh tiến lại hôn lai trán cô, giọng nói khàn khàn rõ ràng còn nhiễm dục vọng:- Không sao... Anh ổn mà.Tĩnh Quế Nhu nghe là biết anh giả bộ ủy khuất với cô đây mà. Ốn cái con khỉ chứ ổn, con gái người ta mới là người hay nói mấy câu này, sao bây giờ đổi ngược lại là anh rồi.- Em không cần áy náy, anh đi tắm nước lạnh là được.Hơ, muốn cô không áy náy thì không nên nói câu này mới đúng. Tên này chắc chắn muốn cô áy náy trong lòng thì có.Tĩnh Quế Nhu âm thầm liếc xéo anh một cái, sau đó nói:- Chúng ta hẹn hò đi.Đề tài thay đổi bất ngờ làm cho Diệp Minh Viễn có chút không bắt kịp.- Hả?Tĩnh Quế Nhu lập lại:- Em nhớ chúng ta chưa từng hẹn hò như những cặp đôi khác, cho nên chúng ta hẹn hò đi.Hình như là vậy, từ trước đến giờ, mấy chuyện mà mấy cặp đôi yêu đương hay làm anh và cô đều chưa trải qua.Có phải kiếp trước cô cũng từng hẹn hò với tên bạn trai cặn bã kia không? Không được, anh không thể thua kém tên đó được, chỉ có hơn chứ không để thua được.Diệp Minh Viễn xoa tóc cô, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, trong đôi mắt anh chỉ có hình bóng cô:- Được.Tĩnh Quế Nhu thở phào trong lòng, cô lại chuyển đề tài thành công. Con hàng này cũng không khó đối phó, chỉ là chưa gãy đúng chỗ ngứa mà thôi.Tác giả muốn nói:Anh chị đúng là chưa hẹn hò nhưng mà đi đến bước cuối không biết bao nhiêu lần luôn rồi, muốn làm cha làm mẹ hết rồi mà còn xông xáo như thanh niên người ta!
Tĩnh Quế Nhu cất tấm ảnh vào cuốn sổ ghi chép hằng ngày của cô rồi bỏ vào ngăn kéo, bình thường Diệp Minh Viễn cũng không có đụng vào mấy thứ đồ này của cô nên cô không lo bị phát hiện. Cô ngồi thẳng thờ trước gương một hồi, sau đó lại đứng lên đi đến trước gương kéo áo sweater lên xoay trái rồi lại xoay phải nhìn chằm chằm vào cái bụng. Người làm mẹ như cô cũng quá sơ suất rồi, thường ngày để tiện làm việc di chuyển cô toàn mặc quần áo rộng rãi, cho dù có bụng thì cô cũng chỉ nghĩ đó là do cô tăng cân, ai biểu công việc của cô liên quan đến ăn uống mà lại còn là đồ ngọt nhiều chất béo nữa. Bây giờ để ý mới thấy bụng cô đúng là nhô ra rất rõ ràng, nếu là bụng mỡ nó sẽ rất là nhão nhưng mà hiện tại bụng cô vừa căng lại vừa cứng nào giống là mỡ bụng đâu.
Đợi thêm một tháng rồi nói chắc là không sao đâu nhỉ? Chắc không lộ đâu. Tĩnh Quế Nhu nhìn thêm một chút rồi gật gật đầu đồng ý với suy nghĩ của mình.
Cùng lúc đó, Diệp Minh Viễn bước vào, thấy Tĩnh Quế Nhu đang nhìn thấy anh liền gấp rút kéo áo xuống. Cô giật mình quay người lại, cái vẻ mặt chột dạ này của cô đều hiện hết lên mặt. Diệp Minh Viễn đóng cửa sau đó chầm chậm đi về phía cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô như thể anh đang thu thập thông tin cô có chuyện gì giấu anh.
Nói mau, cái vẻ hốt hoảng chột dạ khi thấy anh lúc nãy là như thế nào?Nào có, ai biểu anh vào đột ngột quá làm chi làm em giật cả mình.Lúc nãy....anh thấy em nhìn chầm chậm bụng của mình....Tĩnh Quế Nhu thở dài ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt cô bơ phờ nói:
- Anh đừng nói nữa, em phát hiện thế nào mà em lại có mỡ bụng? Từ trước đến giờ em toàn mặc đồ rộng rãi, hôm nay thử mấy bộ đồ ôm sát lúc trước thì phát hiện ra em có mỡ bụng. Ôi!
Tĩnh Quế Nhu than khóc với anh sau đó gục mặt vào nệm giả bộ đau đớn nhưng thực tế cô vẫn hé hé mắt nhìn anh. Cô không ngờ cô lại có thể nói dối không ngại miệng như thế này. Cô có nên thử đi casting gia nhập giới giải trí không đây, thêm nghề tay trái cũng được.
Không sao, anh sẽ không ghét bỏ em.Anh dám ghét bỏ em.Tĩnh Quế Nhu bật ngồi dậy, trừng mắt với anh. Diệp Minh Viễn bật cười ôm lấy cô.
Không được, em phải lên kế hoạch ăn uống tập thể dục mới được.Anh thấy em có mập chỗ nào đâu? Cho dù em tăng lên vài cân cũng không sao? Thật ra em cũng đừng có bi quan, có một người cũng giống như em đó.Tĩnh Quế Nhu nhíu mày hỏi lại:
- Giống như em? Ai? Ở đâu?
Diệp Minh Viễn đưa tay lên tự chỉ vào mặt mình.
Ở đây?Hả?Cô khó hiểu lên tiếng. Diệp Minh Viễn buông cô ra, anh đứng lên trước mặt cô rồi kéo áo lên. Tĩnh Quế Nhu nhìn một lượt rồi ngước mặt lên nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu ý muốn hỏi anh "rốt cuộc là sao?"
- Em không thấy cơ bụng của anh hiện tại đều tụ về một điểm hả?
Tĩnh Quế Nhu nghe xong liền nhanh chóng liếc mắt nhìn xuống. Đúng thật, cơ bụng sáu múi, niềm tự hào của dòng họ, gia đình, của Diệp Minh Viễn và cả của cô hiện tại đã biến thành một múi, càng có khả năng có xu hướng phát triển thành bụng bia dạng tiêu chuẩn. Tĩnh Quế Nhu trợn mắt há mồm, cô đưa hai tay lên che miệng.
Cái con hàng này dạo gần đây yên phận, chỉ về là ôm cô ngủ, cô còn tưởng con hàng này quay xe về với nữ chính.
Nhưng mà dựa theo mức độ tự ái và tự phụ về nhan sắc và body thì cô có thể quả quyết khẳng định rằng con hàng này đang sợ lộ ra khuyết điểm. Hôm nay vì muốn an ủi cô nên mới nói ra với cô đây mà. Trong lòng Tĩnh Quế Nhu vừa cảm động vừa mắc cười không thể nhịn được.
- Ha ha ha ha....ôi cười chảy nước mắt.....
Tĩnh Quế Nhu lau khóe mắt còn động nước. Diệp Minh Viễn đợi cô cười xong rồi nhào tới ôm lấy cô. Đôi tay anh không ngừng vuốt ve lưng cô, giọng anh trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Còn dám cười, anh không chê em, vậy sao này anh không còn như hiện tại nữa, em có chê anh không?Chê nha.Cái gì?Diệp Minh Viễn trong phút chốc như bị shock văn hóa bởi lời nói của Tĩnh Quế Nhu. Cô giáng cho anh một cú đánh mà không lường trước được. Tĩnh Quế Nhu cười khụt khụt trong lòng anh như được mùa. Hai tay Diệp Minh Viễn ôm lấy gương mặt cô nói:
Em nói lại lần nữa xem?Em nói là em chê nha. Cho nên em cho tiền anh đi tập gym lấy lại body, thế nào? Có phải em là người bạn gái tuyệt vời hay không?Cô chớp chớp mắt nhìn anh như thể kêu anh mau khen cô đi, nào có bạn gái nào được như cô cơ chứ.
Không được chê, cũng không cho phép em chê.Anh ngang như cua ấy.Ừa, cũng không phải em không biết.Nói xong, Diệp Minh Viễn cúi đầu gặm lấy bờ môi của cô. Hương thơm tươi mát dần dần tràn đầy khoang miệng của cô. Môi lưỡi cuốn lấy nhau không rời. Mọi ngóc ngách đều được anh tỉ mỉ nhấm nháp, lúc nào nụ hôn của anh cũng khiến cô đê mê như có một loại ma thuật dẫn dắt cô, hoàn toàn không có lối ra. Nhưng đến khi đến bước tiếp theo, Tĩnh Quế Nhu đẩy anh ra bật người ngồi dậy, gương mặt cô vẫn còn đỏ ửng, hơi thở dồn dập đầy gợi cảm.- Xin lỗi, hôm nay em không tiện....Cô cúi mặt xuống che giấu biểu cảm của mình. Diệp Minh Viễn lại cứ tưởng cô áy náy. Anh tiến lại hôn lai trán cô, giọng nói khàn khàn rõ ràng còn nhiễm dục vọng:- Không sao... Anh ổn mà.Tĩnh Quế Nhu nghe là biết anh giả bộ ủy khuất với cô đây mà. Ốn cái con khỉ chứ ổn, con gái người ta mới là người hay nói mấy câu này, sao bây giờ đổi ngược lại là anh rồi.- Em không cần áy náy, anh đi tắm nước lạnh là được.Hơ, muốn cô không áy náy thì không nên nói câu này mới đúng. Tên này chắc chắn muốn cô áy náy trong lòng thì có.Tĩnh Quế Nhu âm thầm liếc xéo anh một cái, sau đó nói:- Chúng ta hẹn hò đi.Đề tài thay đổi bất ngờ làm cho Diệp Minh Viễn có chút không bắt kịp.- Hả?Tĩnh Quế Nhu lập lại:- Em nhớ chúng ta chưa từng hẹn hò như những cặp đôi khác, cho nên chúng ta hẹn hò đi.Hình như là vậy, từ trước đến giờ, mấy chuyện mà mấy cặp đôi yêu đương hay làm anh và cô đều chưa trải qua.Có phải kiếp trước cô cũng từng hẹn hò với tên bạn trai cặn bã kia không? Không được, anh không thể thua kém tên đó được, chỉ có hơn chứ không để thua được.Diệp Minh Viễn xoa tóc cô, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, trong đôi mắt anh chỉ có hình bóng cô:- Được.Tĩnh Quế Nhu thở phào trong lòng, cô lại chuyển đề tài thành công. Con hàng này cũng không khó đối phó, chỉ là chưa gãy đúng chỗ ngứa mà thôi.Tác giả muốn nói:Anh chị đúng là chưa hẹn hò nhưng mà đi đến bước cuối không biết bao nhiêu lần luôn rồi, muốn làm cha làm mẹ hết rồi mà còn xông xáo như thanh niên người ta!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương