Nữ Phụ Quay Đầu!
Chương 63
Phan An tỉnh lại đã thấy chú Hưng đang chĩa súng về phía mình, nơi này là một vách đá dựng đứng xung quanh không một bóng người, phía dưới là biển những con sóng lớn đang rầm rú vỗ vào bờ! Hai tay Phan An bị trói và dưới hoàn cảnh như thế này dù cô có ý định muốn bỏ trốn cũng vô ích, cô nhìn chú Hưng rồi bĩnh tĩnh nói:
- Tuấn Kiệt nghĩ về tình cảm của chú và anh ấy suốt mười mấy năm qua nên anh ấy đã nhắm mắt làm ngơ cho những việc chú đã làm suốt thời gian qua, nhưng sao chú cứ phụ lòng tin của anh ấy như vậy! Hãy quay lại trước khi quá muộn!
Từ xa Phan An đã nghe tiếng động cơ xe đang chạy đến với tốc độ cao nó ngày một gần hơn, đang hướng về phía cô!
Người đến không ai khác chính là Tuấn Kiệt, vừa nhìn thấy Phan An anh chạy thật nhanh đến nhưng đã bị phát súng của chú Hưng bắn ngay trước mặt ngăn bước anh lại, Tuấn Kiệt đánh ánh mắt rét lạnh nhìn đến chú Hưng anh chậm rãi nói:
- Tôi đã bỏ qua cho chú rất nhiều lần, nhưng giờ chú lại chạm đến giới hạn của tôi thì đừng hối hận!
Vừa dứt lời chỉ trong tích tắc dưới ánh mắt kinh ngạc của Phan An và chú Hưng,Tuấn Kiệt chỉ lắc nhẹ bàn tay đã ném một con dao nhỏ về hướng chú Hưng nhanh, chuẩn, và thành công đánh rớt khẩu súng trên tay chú xuống, cắt đứt ngón tay của chú ấy cả một đường dài, Tuấn Kiệt nhanh chân chạy vội đến cởi trói cho Phan An, bàn tay thoăn thoắt cởi những sợi dây, anh ôm cô vào lòng giọng kích động anh nói:
- Ổn rồi, anh đến muộn! Đừng sợ có anh đây rồi. Em có đau ở đâu không?
Phan An nhìn Tuấn Kiệt hai mắt rưng rưng, cô lắc đầu, cô nói:
- Em…không sao! Hic…
Hai tay Tuấn Kiệt nâng mặt cô lên ánh mắt yêu thương nói:
- Anh xin lỗi, làm em sợ rồi! Từ ngày về với anh chưa ngày nào em được sống thoải mái!
- Bên anh là điều em hạnh phúc nhất… Nếu có kiếp sau em mong anh sẽ tìm được em!
- Chắc chắn mình sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp!
Một viễn cảnh đẹp như thế này giải cứu trên vách núi đầy nguy hiểm hay diễn ra trên phim mà cô thường xem trên các bộ phim tình cảm và nó cũng nằm trong một đoạn kết trong tiểu thuyết của cô, Phan An chợt nhớ lại chương cuối nữ chính vì cứu nam chính nên rơi xuống biển sau đó được cứu cả hai được ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng giờ là tình huống gì đây kẻ địch chưa nằm xuống mà nam chính đã vội đi giải cứu nữ phụ thì chắc chắn sẽ nhận cái kết không mấy tốt đẹp sẽ bị kẻ địch hạ gục 1 trong 2 nhân vật, người đó dĩ nhiên sẽ là nữ phụ như cô rồi, mắt thấy chú Hưng cầm con dao sáng loáng lao đến đâm phía sau Tuấn Kiệt, Phan An không ngần ngại đẩy mạnh anh sang một bên hứng trọn cả con dao, cô ngã dần ra phía sau, cô cố gắng khắc trọn hình ảnh của Tuấn Kiệt lần cuối, cô nói rất nhỏ rất nhỏ:
- Em mãi mãi chỉ là nữ phụ! …
Trên mặt Tuấn Kiệt vẫn còn dính ít máu của Phan An còn ấm nóng, anh như con thiêu thân lao theo nhưng chỉ kịp nắm một gốc áo của cô, biển lớn mênh mông đã nuốc chửng cả người cô, tiếng gào thét của của Tuấn Kiệt trên vách đá gần như khang cả cổ, nếu Pus không kịp kéo anh lại có lẽ giờ này Tuấn Kiệt cũng đã lao theo Phan An xuống biển. Cả chục thuyền cứu hộ thay nhau chạy quanh khu vực đó mà tìm kiếm Phan An, gần 3 ngày nhưng vẫn không có tý tin tức nào cả, họ chỉ tìm thấy được xác của chú Hưng. Lúc chú ấy đâm dao vào Phan An đã bị Tuấn Kiệt tung một cước đánh rơi ngay xuống biển.
- Tuấn Kiệt nghĩ về tình cảm của chú và anh ấy suốt mười mấy năm qua nên anh ấy đã nhắm mắt làm ngơ cho những việc chú đã làm suốt thời gian qua, nhưng sao chú cứ phụ lòng tin của anh ấy như vậy! Hãy quay lại trước khi quá muộn!
Từ xa Phan An đã nghe tiếng động cơ xe đang chạy đến với tốc độ cao nó ngày một gần hơn, đang hướng về phía cô!
Người đến không ai khác chính là Tuấn Kiệt, vừa nhìn thấy Phan An anh chạy thật nhanh đến nhưng đã bị phát súng của chú Hưng bắn ngay trước mặt ngăn bước anh lại, Tuấn Kiệt đánh ánh mắt rét lạnh nhìn đến chú Hưng anh chậm rãi nói:
- Tôi đã bỏ qua cho chú rất nhiều lần, nhưng giờ chú lại chạm đến giới hạn của tôi thì đừng hối hận!
Vừa dứt lời chỉ trong tích tắc dưới ánh mắt kinh ngạc của Phan An và chú Hưng,Tuấn Kiệt chỉ lắc nhẹ bàn tay đã ném một con dao nhỏ về hướng chú Hưng nhanh, chuẩn, và thành công đánh rớt khẩu súng trên tay chú xuống, cắt đứt ngón tay của chú ấy cả một đường dài, Tuấn Kiệt nhanh chân chạy vội đến cởi trói cho Phan An, bàn tay thoăn thoắt cởi những sợi dây, anh ôm cô vào lòng giọng kích động anh nói:
- Ổn rồi, anh đến muộn! Đừng sợ có anh đây rồi. Em có đau ở đâu không?
Phan An nhìn Tuấn Kiệt hai mắt rưng rưng, cô lắc đầu, cô nói:
- Em…không sao! Hic…
Hai tay Tuấn Kiệt nâng mặt cô lên ánh mắt yêu thương nói:
- Anh xin lỗi, làm em sợ rồi! Từ ngày về với anh chưa ngày nào em được sống thoải mái!
- Bên anh là điều em hạnh phúc nhất… Nếu có kiếp sau em mong anh sẽ tìm được em!
- Chắc chắn mình sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp!
Một viễn cảnh đẹp như thế này giải cứu trên vách núi đầy nguy hiểm hay diễn ra trên phim mà cô thường xem trên các bộ phim tình cảm và nó cũng nằm trong một đoạn kết trong tiểu thuyết của cô, Phan An chợt nhớ lại chương cuối nữ chính vì cứu nam chính nên rơi xuống biển sau đó được cứu cả hai được ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng giờ là tình huống gì đây kẻ địch chưa nằm xuống mà nam chính đã vội đi giải cứu nữ phụ thì chắc chắn sẽ nhận cái kết không mấy tốt đẹp sẽ bị kẻ địch hạ gục 1 trong 2 nhân vật, người đó dĩ nhiên sẽ là nữ phụ như cô rồi, mắt thấy chú Hưng cầm con dao sáng loáng lao đến đâm phía sau Tuấn Kiệt, Phan An không ngần ngại đẩy mạnh anh sang một bên hứng trọn cả con dao, cô ngã dần ra phía sau, cô cố gắng khắc trọn hình ảnh của Tuấn Kiệt lần cuối, cô nói rất nhỏ rất nhỏ:
- Em mãi mãi chỉ là nữ phụ! …
Trên mặt Tuấn Kiệt vẫn còn dính ít máu của Phan An còn ấm nóng, anh như con thiêu thân lao theo nhưng chỉ kịp nắm một gốc áo của cô, biển lớn mênh mông đã nuốc chửng cả người cô, tiếng gào thét của của Tuấn Kiệt trên vách đá gần như khang cả cổ, nếu Pus không kịp kéo anh lại có lẽ giờ này Tuấn Kiệt cũng đã lao theo Phan An xuống biển. Cả chục thuyền cứu hộ thay nhau chạy quanh khu vực đó mà tìm kiếm Phan An, gần 3 ngày nhưng vẫn không có tý tin tức nào cả, họ chỉ tìm thấy được xác của chú Hưng. Lúc chú ấy đâm dao vào Phan An đã bị Tuấn Kiệt tung một cước đánh rơi ngay xuống biển.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương