Nửa Đời Phù Hoa
Chương 37: Hoạ chân dung
Phá tan bầu không khí hài hòa lúc này là giọng nói thánh thót vang lên của Thập Tam gia. Chưa thấy người đâu nhưng giọng nói đã vang đến tận trong phòng rồi. Phù Hoa lui xuống đứng bên cạnh ghế Tứ gia đang ngồi đợi Thập Tam gia đang thong thả từ ngoài sân bước vào.
Dận Tường mặc bộ áo bào màu ngọc bích vừa đi vừa phe phẩy quạt như thư sinh đọc sách mặc dù đang mùa đông lạnh giá. Tổ hợp này khiến nàng không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của vị Thập Tam gia này là như thế nào.
“ Tứ ca an, Phù Hoa cô nương khỏe không. “
Phù Hoa cúi người hành lễ với Thập Tam gia.
“ Thỉnh an Thập Tam gia, cảm ơn sự quan tâm của ngài, nô tì vẫn khỏe. “
Dận Tường thu lại nụ cười trên môi, gấp quạt, lên tiếng nói.
“ Khỏe mà giọng cô nghe khàn khàn như vịt đực thế này ư.”
Nghe lời vừa thốt ra của Thập Tam gia, Phù Hoa đứng sững người tại chỗ, nụ cười trên mặt trông gượng gạo vô cùng. Tuy là lời thật lòng của ngài ấy nhưng có cần nói rõ ràng như vậy không.
Dận Chân thấy sự lúng túng trên gương mặt nàng bèn mở miệng giải vây.
“ Dận Tường đệ đến đây có chuyện gì, nói đi.”
Dận Tường ngồi xuống ghế, lại xòe chiếc quạt ra phẩy phẩy nói:
“ Tứ ca không lẽ đệ nhớ huynh cũng không được tới sao. “
“ Nói chuyện nghiêm túc đi.”
“ Được rồi. Là đợt trước vì bức tranh của Phù Hoa mà đệ được dịp khoe khoang một lần. Biết cô ấy bị bệnh, lên đệ cố ý đến thăm. “
Nghe lời Dận Tường nói, Dận Chân nhếch môi, cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
“ Thăm bệnh mà đệ không mang quà theo sao. “
Dận Tường cười cười, biết bản thân mình không qua mắt được Tứ ca bèn nói.
“ Thật ra là vì bức tranh lần trước mà đệ đến đây muốn nhờ Phù Hoa vẽ thêm cho một bức nữa. Bức kia bị Cửu ca lấy mất rồi. “
“ Đệ nói sớm có phải tốt không. Đi hỏi ý kiến Phù Hoa xem có muốn giúp đệ không. “
Nhận được sự cho phép của Tứ ca,Dận Tường quay qua nói với Phù Hoa.
“ Phù Hoa, cô vẽ cho ta một bức đẹp hơn bức lúc trước đi. Để trả công ta sẽ dẫn cô đi dạo phố có được không? “
Phù Hoa nghe thấy được đi dạo phố cũng động lòng. Từ lúc đến đây nàng chưa từng đi ra ngoài khỏi phủ chứ đừng nói là dạo phố. Nàng thật sự rất tò mò xem phố thị phồn hoa cổ đại như thế nào. Nàng dùng ánh mắt long lanh nhìn qua Tứ gia.
Thấy ánh mắt mong chờ của nàng Dận Chân gật đầu đồng ý. Đúng lúc hôm nay chàng cũng muốn nghỉ ngơi. Mấy hôm nay bị ốm, nàng ấy ở trong phủ chắc buồn chán lắm. Để nàng ấy đi dạo phố cho giải tỏa cũng tốt.
Thấy sự đồng ý của Tứ gia, Phù Hoa nhanh chóng đi về phía thư phòng, lấy đồ nghề để hoạ một bức tranh thật đẹp cho Thập Tam gia. Khi chuẩn bị đặt bút vẽ, nàng lại phân vân không biết bản thân lên vẽ gì bây giờ. Vẽ hoa cỏ, động vật thì tầm thường quá. Thế là nàng quyết định hoạ một bức chân dung của Thập Tam gia luôn.
Đầu tiên nàng yêu cầu Thập Tam gia tạo một tư thế thoải mái và ngài ấy cho là đẹp nhất. Sau đó nàng bắt đầu chấm mực hoạ những nét cơ bản. Sau đó vẽ hình dáng khuân mặt. Mặt của Thập Tam gia là dáng mặt tròn phúc hậu, mũi cao, gò má tròn đầy, đôi lông mày đậm, môi chữ m có màu hơi đỏ. Mái tóc của ngài ấy dài, được tết đuôi sam, ở dưới buộc một xuyến chỉ màu lam. Ngài ấy tạo một dáng ngồi, phe phẩy quạt, trên môi nở nụ cười tươi rói.
Chắc khó vẽ nhất trong cả bức tranh này chính là đôi mắt của ngài ấy. Đôi mắt mang hồn của một thiếu niên tươi sáng, khẳng khái, hồn nhiên.
Mất nửa canh giờ, cuối cùng thì Phù Hoa cũng hoạ xong nét cuối cùng của bức tranh. Thấy nàng gác bút, Tứ gia và Thập Tam gia tiến đến ngắm nhìn thành quả của nàng.
Nhìn vào bức tranh, Dận Chân thấy đó là một Dận Tường sống động như thật, cả người toát ra vẻ thiếu niên hăng hái, tươi trẻ, mang nhiều hoài bão. Chàng nhìn bức tranh thất thần một lúc lâu.
Còn phía Dận Tường,khi nhìn vào bức tranh thì cười tươi không khép được miệng. Ngắm nghía bức tranh không rời mắt. Miệng luôn khen ngợi nàng.
“Phù Hoa ơi, cô vẽ thật tốt, còn hơn cả những họa sư cung đình nữa. Vẽ thật giống. Tứ ca nhìn xem có giống đệ không. “
“ Giống, rất giống đệ. Nàng hoạ rất tốt. “
Nhận được lời khen của hai người, Phù Hoa ngượng ngùng gãi đầu không trả lời. Mặc dù được khen nhưng nàng biết, nàng hoạ tranh không thể nào hơn hoạ sư cung đình được. Thập Tam gia khen quá lời như vậy mà Tứ gia còn đồng ý với lời của ngài ấy chứ.
“ Thập Tam gia quá khen, nô tì làm sao sánh được với những họa sư cung đình cơ chứ.”
Dận Chân thấy không phải Dận Tường khen quá lời, mà thật sự là nàng vẽ rất tốt trong khi nàng ấy không biết thôi. Nếu tài vẽ này của nàng mà dùng trong việc vẽ tranh truy nã của Hộ bộ nhất định sẽ có giúp ích rất lớn. Không phải như bây giờ, nhiều vụ án nghiêm trọng vẫn không tìm được đầu mối.
Dận Tường mặc bộ áo bào màu ngọc bích vừa đi vừa phe phẩy quạt như thư sinh đọc sách mặc dù đang mùa đông lạnh giá. Tổ hợp này khiến nàng không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của vị Thập Tam gia này là như thế nào.
“ Tứ ca an, Phù Hoa cô nương khỏe không. “
Phù Hoa cúi người hành lễ với Thập Tam gia.
“ Thỉnh an Thập Tam gia, cảm ơn sự quan tâm của ngài, nô tì vẫn khỏe. “
Dận Tường thu lại nụ cười trên môi, gấp quạt, lên tiếng nói.
“ Khỏe mà giọng cô nghe khàn khàn như vịt đực thế này ư.”
Nghe lời vừa thốt ra của Thập Tam gia, Phù Hoa đứng sững người tại chỗ, nụ cười trên mặt trông gượng gạo vô cùng. Tuy là lời thật lòng của ngài ấy nhưng có cần nói rõ ràng như vậy không.
Dận Chân thấy sự lúng túng trên gương mặt nàng bèn mở miệng giải vây.
“ Dận Tường đệ đến đây có chuyện gì, nói đi.”
Dận Tường ngồi xuống ghế, lại xòe chiếc quạt ra phẩy phẩy nói:
“ Tứ ca không lẽ đệ nhớ huynh cũng không được tới sao. “
“ Nói chuyện nghiêm túc đi.”
“ Được rồi. Là đợt trước vì bức tranh của Phù Hoa mà đệ được dịp khoe khoang một lần. Biết cô ấy bị bệnh, lên đệ cố ý đến thăm. “
Nghe lời Dận Tường nói, Dận Chân nhếch môi, cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
“ Thăm bệnh mà đệ không mang quà theo sao. “
Dận Tường cười cười, biết bản thân mình không qua mắt được Tứ ca bèn nói.
“ Thật ra là vì bức tranh lần trước mà đệ đến đây muốn nhờ Phù Hoa vẽ thêm cho một bức nữa. Bức kia bị Cửu ca lấy mất rồi. “
“ Đệ nói sớm có phải tốt không. Đi hỏi ý kiến Phù Hoa xem có muốn giúp đệ không. “
Nhận được sự cho phép của Tứ ca,Dận Tường quay qua nói với Phù Hoa.
“ Phù Hoa, cô vẽ cho ta một bức đẹp hơn bức lúc trước đi. Để trả công ta sẽ dẫn cô đi dạo phố có được không? “
Phù Hoa nghe thấy được đi dạo phố cũng động lòng. Từ lúc đến đây nàng chưa từng đi ra ngoài khỏi phủ chứ đừng nói là dạo phố. Nàng thật sự rất tò mò xem phố thị phồn hoa cổ đại như thế nào. Nàng dùng ánh mắt long lanh nhìn qua Tứ gia.
Thấy ánh mắt mong chờ của nàng Dận Chân gật đầu đồng ý. Đúng lúc hôm nay chàng cũng muốn nghỉ ngơi. Mấy hôm nay bị ốm, nàng ấy ở trong phủ chắc buồn chán lắm. Để nàng ấy đi dạo phố cho giải tỏa cũng tốt.
Thấy sự đồng ý của Tứ gia, Phù Hoa nhanh chóng đi về phía thư phòng, lấy đồ nghề để hoạ một bức tranh thật đẹp cho Thập Tam gia. Khi chuẩn bị đặt bút vẽ, nàng lại phân vân không biết bản thân lên vẽ gì bây giờ. Vẽ hoa cỏ, động vật thì tầm thường quá. Thế là nàng quyết định hoạ một bức chân dung của Thập Tam gia luôn.
Đầu tiên nàng yêu cầu Thập Tam gia tạo một tư thế thoải mái và ngài ấy cho là đẹp nhất. Sau đó nàng bắt đầu chấm mực hoạ những nét cơ bản. Sau đó vẽ hình dáng khuân mặt. Mặt của Thập Tam gia là dáng mặt tròn phúc hậu, mũi cao, gò má tròn đầy, đôi lông mày đậm, môi chữ m có màu hơi đỏ. Mái tóc của ngài ấy dài, được tết đuôi sam, ở dưới buộc một xuyến chỉ màu lam. Ngài ấy tạo một dáng ngồi, phe phẩy quạt, trên môi nở nụ cười tươi rói.
Chắc khó vẽ nhất trong cả bức tranh này chính là đôi mắt của ngài ấy. Đôi mắt mang hồn của một thiếu niên tươi sáng, khẳng khái, hồn nhiên.
Mất nửa canh giờ, cuối cùng thì Phù Hoa cũng hoạ xong nét cuối cùng của bức tranh. Thấy nàng gác bút, Tứ gia và Thập Tam gia tiến đến ngắm nhìn thành quả của nàng.
Nhìn vào bức tranh, Dận Chân thấy đó là một Dận Tường sống động như thật, cả người toát ra vẻ thiếu niên hăng hái, tươi trẻ, mang nhiều hoài bão. Chàng nhìn bức tranh thất thần một lúc lâu.
Còn phía Dận Tường,khi nhìn vào bức tranh thì cười tươi không khép được miệng. Ngắm nghía bức tranh không rời mắt. Miệng luôn khen ngợi nàng.
“Phù Hoa ơi, cô vẽ thật tốt, còn hơn cả những họa sư cung đình nữa. Vẽ thật giống. Tứ ca nhìn xem có giống đệ không. “
“ Giống, rất giống đệ. Nàng hoạ rất tốt. “
Nhận được lời khen của hai người, Phù Hoa ngượng ngùng gãi đầu không trả lời. Mặc dù được khen nhưng nàng biết, nàng hoạ tranh không thể nào hơn hoạ sư cung đình được. Thập Tam gia khen quá lời như vậy mà Tứ gia còn đồng ý với lời của ngài ấy chứ.
“ Thập Tam gia quá khen, nô tì làm sao sánh được với những họa sư cung đình cơ chứ.”
Dận Chân thấy không phải Dận Tường khen quá lời, mà thật sự là nàng vẽ rất tốt trong khi nàng ấy không biết thôi. Nếu tài vẽ này của nàng mà dùng trong việc vẽ tranh truy nã của Hộ bộ nhất định sẽ có giúp ích rất lớn. Không phải như bây giờ, nhiều vụ án nghiêm trọng vẫn không tìm được đầu mối.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương