Nửa Đời Phù Hoa
Chương 38: Dạo phố
Phá hư bầu không khí trong là tiếng gõ cửa bên ngoài của Tiểu Thuận Tử. Nhìn sắc trời nàng biết bây giờ đã quá giờ ăn trưa một lúc lâu rồi. Thế là ba người đi ra bàn ngồi ăn cơm. Bữa cơm hôm nay vẫn thanh đạm. Người ngạc nhiên duy nhất khi nhìn vào bàn ăn là Thập Tam gia.
“ Trời ơi, Tứ ca đầu bếp phủ huynh có phải ăn bớt nguyên liệu không thế. Sao trên bàn nào thì rau luộc, thịt luộc, canh đậu xanh, khổ qua nhồi thịt hấp. Đồ ăn như thế này mà huynh cũng ăn được à. “
Nghe Thập Tam gia miêu tả có hơi quá. Mặc dù các món ăn trên bàn có chút thanh đạm nhưng vẫn ngon mà.
Dận Chân mặc kệ Dận Tường đang ầm ĩ ở đó, gắp một miếng khổ qua nhồi thịt cho Phù Hoa.Quay qua trách mắng:
“ Đệ không ăn được thì về phủ của đệ mà ăn. Phù Hoa bị thương ở cổ họng cần ăn thanh đạm. “
Dận Tường nghe Tứ ca của mình nói thế thì ngậm ngùi gắp một miếng thịt luộc bỏ vào miệng. Mặc dù thanh đạm nhưng thịt được luộc chín tới, vị ngọt thanh của thịt vẫn được giữ nguyên bản. Thấy thế Dận Tường lại gắp thêm một miếng khổ qua nhồi thịt đưa vào miệng. Thịt bên trong khổ qua được nêm nếm vừa ăn, thơm ngon chung hòa cùng vị đắng của khổ qua, làm người ăn không cảm thấy đắng mà còn thấy ngon. Rất kích thích vị giác.
Thấy Thập Tam gia ăn thử và hài lòng dùng bữa, không tiếp tục chê bai nữa, Phù Hoa cũng tập trung ăn phần của mình. Tứ gia bên cạnh thì hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của Dận Tường, tập trung ăn cơm, lâu lâu gắp thức ăn cho Phù Hoa.
Khi cả dùng cơm xong, Phù Hoa đi về phía phòng bếp phía Tây pha một ấm trà mang về phòng cho Tứ gia. Nàng chu đáo rót hai ly trà đưa một ly cho Tứ gia, một ly cho Thập Tam gia. Mùi hương trà thoang thoảng trong không khí. Nàng không hiểu gì về trà lắm nhưng cảm thấy nó rất thơm.
Dận Chân kêu nàng ngồi xuống rồi tự tay rót một ly trà cho nàng.
“ Ngồi xuống, thưởng trà cùng ta. “
Phù Hoa nghe lệnh của Tứ gia thì cũng ngồi xuống nhận lấy ly trà từ tay chàng. Nàng đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà trong miệng lúc đầu đắng chát, lúc sau vị ngọt thanh đậm trong khoang miệng. Nàng nhấp thêm vài ngụm nữa, càng uống càng thấy ngon. Tuy mới đầu hơi đắng nhưng vị trà đó khiến nàng rất muốn uống tiếp để nếm lại hương vị đó.
Thưởng trà tiêu thực xong thì lúc này cũng đầu giờ chiều rồi. Thế là Dận Chân kêu Tiểu Thuận Tử đi chuẩn bị xe ngựa để dạo phố. Nghe thấy thế Phù Hoa hào hứng vô cùng, nàng đi về phòng, từ trong tủ lấy ra một túi tiền nhỏ thêu gấu trúc. Đây là túi tiền nàng đã may trong thời gian rảnh rỗi. Bên trong có 3 lượng bạc trắng và mấy chục tiền đồng. Bỏ túi tiền vào trong lồng ngực, thầm nghĩ tí nữa dạo phố thấy gì phù hợp phải mua mới được. Hiếm khi có dịp được ra ngoài mà.
Quay ra ngoài thì xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Phù Hoa cùng hai vị Tứ gia, Thập Tam gia bước lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa rất rộng và xa hoa. Bên trong đủ cho năm sáu người ngồi, có một bàn trà nhỏ, xung quanh đã được xếp đệm mềm, rèm cửa cũng rất dày. Phía dưới ghế còn để địa long lên nàng không cảm thấy lạnh chút nào. Để cho hai vị kia ngồi gần nhau, còn nàng thì ngồi ở gần cửa xe nhất, lo sợ ảnh hưởng đến hai người họ. Nhưng Dận Chân đã phát hiện ra điều đó, ra lệnh cho nàng ngồi gần lại. Phù Hoa xích lại ngồi gần nhưng không phải quá gần. Vị trí của nàng bây giờ là ở bên trái, bên phải đối diện xích lên tí là Thập Tam gia, ngồi chính giữa là Tứ gia.
Đi qua một con đường thì cũng đến con phố đông đúc nhất kinh thành này. Thập Tam gia nói muốn xuống đi bộ như thế mới đúng là dạo phố. Nàng đồng ý với ý kiến của ngài ấy. Dạo phố phải đi bộ mới thỏa mãn chứ, ngồi trên xe thì chỉ xem thôi à. Rồi nàng quay qua nhìn Tứ gia xem ý kiến của chàng ấy như thế nào.
Dận Chân thấy ánh mắt mong chờ của nàng thì cũng đồng ý. Kêu Tiểu Thuận Tử đang đánh xe đỗ xe ngựa vào một góc,xong cả ba người bước xuống đi bộ.
Tình huống lúc này là nàng đi ở giữa, Thập Tam gia bên trái ríu rít giới thiệu cho nàng về các sạp hàng, bên phải là Tứ gia nghiêm túc đi bên cạnh, đằng sau là Tiểu Thuận Tử. Nhìn các sạp hàng đông đúc, con người náo nhiệt xung quanh, nó khơi dậy lên bản chất trẻ con ham vui, ham ăn được giấu sâu ở trong nàng. Nhìn hàng đồ ăn tấp nập ở hai bên đường, đôi mắt nàng long lanh phát sáng, chỉ muốn chạy đến mua về ăn thử.
Dận Chân thấy nàng hào hứng,vui vẻ như thế thì cũng thả lỏng, cho phép nàng tự do dạo chơi. Như con ngựa được thoát dây cương, Phù Hoa bỏ mặc Tứ gia ở đó với Tiểu Thuận Tử, còn bản thân bị Thập Tam gia kéo đi các hàng quán xung quanh.
“ Trời ơi, Tứ ca đầu bếp phủ huynh có phải ăn bớt nguyên liệu không thế. Sao trên bàn nào thì rau luộc, thịt luộc, canh đậu xanh, khổ qua nhồi thịt hấp. Đồ ăn như thế này mà huynh cũng ăn được à. “
Nghe Thập Tam gia miêu tả có hơi quá. Mặc dù các món ăn trên bàn có chút thanh đạm nhưng vẫn ngon mà.
Dận Chân mặc kệ Dận Tường đang ầm ĩ ở đó, gắp một miếng khổ qua nhồi thịt cho Phù Hoa.Quay qua trách mắng:
“ Đệ không ăn được thì về phủ của đệ mà ăn. Phù Hoa bị thương ở cổ họng cần ăn thanh đạm. “
Dận Tường nghe Tứ ca của mình nói thế thì ngậm ngùi gắp một miếng thịt luộc bỏ vào miệng. Mặc dù thanh đạm nhưng thịt được luộc chín tới, vị ngọt thanh của thịt vẫn được giữ nguyên bản. Thấy thế Dận Tường lại gắp thêm một miếng khổ qua nhồi thịt đưa vào miệng. Thịt bên trong khổ qua được nêm nếm vừa ăn, thơm ngon chung hòa cùng vị đắng của khổ qua, làm người ăn không cảm thấy đắng mà còn thấy ngon. Rất kích thích vị giác.
Thấy Thập Tam gia ăn thử và hài lòng dùng bữa, không tiếp tục chê bai nữa, Phù Hoa cũng tập trung ăn phần của mình. Tứ gia bên cạnh thì hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của Dận Tường, tập trung ăn cơm, lâu lâu gắp thức ăn cho Phù Hoa.
Khi cả dùng cơm xong, Phù Hoa đi về phía phòng bếp phía Tây pha một ấm trà mang về phòng cho Tứ gia. Nàng chu đáo rót hai ly trà đưa một ly cho Tứ gia, một ly cho Thập Tam gia. Mùi hương trà thoang thoảng trong không khí. Nàng không hiểu gì về trà lắm nhưng cảm thấy nó rất thơm.
Dận Chân kêu nàng ngồi xuống rồi tự tay rót một ly trà cho nàng.
“ Ngồi xuống, thưởng trà cùng ta. “
Phù Hoa nghe lệnh của Tứ gia thì cũng ngồi xuống nhận lấy ly trà từ tay chàng. Nàng đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà trong miệng lúc đầu đắng chát, lúc sau vị ngọt thanh đậm trong khoang miệng. Nàng nhấp thêm vài ngụm nữa, càng uống càng thấy ngon. Tuy mới đầu hơi đắng nhưng vị trà đó khiến nàng rất muốn uống tiếp để nếm lại hương vị đó.
Thưởng trà tiêu thực xong thì lúc này cũng đầu giờ chiều rồi. Thế là Dận Chân kêu Tiểu Thuận Tử đi chuẩn bị xe ngựa để dạo phố. Nghe thấy thế Phù Hoa hào hứng vô cùng, nàng đi về phòng, từ trong tủ lấy ra một túi tiền nhỏ thêu gấu trúc. Đây là túi tiền nàng đã may trong thời gian rảnh rỗi. Bên trong có 3 lượng bạc trắng và mấy chục tiền đồng. Bỏ túi tiền vào trong lồng ngực, thầm nghĩ tí nữa dạo phố thấy gì phù hợp phải mua mới được. Hiếm khi có dịp được ra ngoài mà.
Quay ra ngoài thì xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Phù Hoa cùng hai vị Tứ gia, Thập Tam gia bước lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa rất rộng và xa hoa. Bên trong đủ cho năm sáu người ngồi, có một bàn trà nhỏ, xung quanh đã được xếp đệm mềm, rèm cửa cũng rất dày. Phía dưới ghế còn để địa long lên nàng không cảm thấy lạnh chút nào. Để cho hai vị kia ngồi gần nhau, còn nàng thì ngồi ở gần cửa xe nhất, lo sợ ảnh hưởng đến hai người họ. Nhưng Dận Chân đã phát hiện ra điều đó, ra lệnh cho nàng ngồi gần lại. Phù Hoa xích lại ngồi gần nhưng không phải quá gần. Vị trí của nàng bây giờ là ở bên trái, bên phải đối diện xích lên tí là Thập Tam gia, ngồi chính giữa là Tứ gia.
Đi qua một con đường thì cũng đến con phố đông đúc nhất kinh thành này. Thập Tam gia nói muốn xuống đi bộ như thế mới đúng là dạo phố. Nàng đồng ý với ý kiến của ngài ấy. Dạo phố phải đi bộ mới thỏa mãn chứ, ngồi trên xe thì chỉ xem thôi à. Rồi nàng quay qua nhìn Tứ gia xem ý kiến của chàng ấy như thế nào.
Dận Chân thấy ánh mắt mong chờ của nàng thì cũng đồng ý. Kêu Tiểu Thuận Tử đang đánh xe đỗ xe ngựa vào một góc,xong cả ba người bước xuống đi bộ.
Tình huống lúc này là nàng đi ở giữa, Thập Tam gia bên trái ríu rít giới thiệu cho nàng về các sạp hàng, bên phải là Tứ gia nghiêm túc đi bên cạnh, đằng sau là Tiểu Thuận Tử. Nhìn các sạp hàng đông đúc, con người náo nhiệt xung quanh, nó khơi dậy lên bản chất trẻ con ham vui, ham ăn được giấu sâu ở trong nàng. Nhìn hàng đồ ăn tấp nập ở hai bên đường, đôi mắt nàng long lanh phát sáng, chỉ muốn chạy đến mua về ăn thử.
Dận Chân thấy nàng hào hứng,vui vẻ như thế thì cũng thả lỏng, cho phép nàng tự do dạo chơi. Như con ngựa được thoát dây cương, Phù Hoa bỏ mặc Tứ gia ở đó với Tiểu Thuận Tử, còn bản thân bị Thập Tam gia kéo đi các hàng quán xung quanh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương