Nửa Đời Phù Hoa
Chương 66: trải lòng
Dận Chân nhận khăn mặt từ chỗ Tiểu Thuận Tử . Nhúng nước lau mặt cho nàng. Sau đó lại để nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Còn bản thân thì đi thay bộ quần áo khác. Tiểu Thuận Tử thì dọn dẹp xong bát thuốc bị rơi vỡ cũng lui ra ngoài. Bấy giờ Phù Hoa mới có thời gian để bình tĩnh lại suy nghĩ mọi chuyện.
Đến khi Dận Chân thay quần áo xong trở lại. Thấy nàng vừa rồi khóc lóc giờ lại yên tĩnh nằm đó suy nghĩ gì lại càng thấy khó hiểu. Chàng tiến đến ngồi ở cạnh giường. Ôn nhu nhìn nàng nói :
" Phù Hoa, hôm nay nàng đã gặp những chuyện gì ?
Nàng nghiêm túc kể lại những chuyện đã gặp phải cho chàng nghe. Từ việc ra ngoài mua đồ bị xô ngã, giẫm tay đến việc Tứ phúc tấn. Vừa kể nàng vừa quan sát biểu cảm của chàng. Nói đến chỗ nàng bị giẫm vào tay thì chàng liền cầm tay nàng kiểm tra, biểu cảm lo lắng xót xa. Đến khi biết người làm là Tứ phúc tấn tương lai của mình thì chàng lại tức giận. Chàng nói :
Phù Hoa, nàng ta không phải phúc tấn của ta. Phụ thân nàng ta ở trên triều vì muốn có gia chống lưng mà lấy quan hệ thỉnh Đức phi ban hôn. Ta không hề đồng ý với điều đó. "
Chàng gọi là Đức phi chứ không phải mẫu phi, chứng tỏ chàng không đồng tình với người mẹ này . Sau đó chàng nói tiếp :
'Nàng cho ta thời gian được không ? Ta sẽ nhanh chóng giải quyết mọi việc, sau đó sẽ cho nàng danh phận. "
Có lẽ chưa hiểu hết câu nói của chàng nên nàng trả lời :
'Ta có thể đợi chàng. Nhưng đợi rồi sẽ thế nào. Chàng có thể kháng lại lệnh của Đức phi. Hay cho ta danh phận là thiếp. "
Không phải, nàng nghe ta giải thích đã.Chưa để Tử gia nói tiếp, Phù Hoa đã ngắt lời nói ra quan điểm của bản thân mình.
Dận Chân . Đây là lần đầu thiếp gọi chàng như vậy. Không phải vì thỏa hiệp với chàng mà chỉ muốn nói. Thiếp vốn yêu chàng. Nhưng thiếp sẽ không vì điều đó mà chấp nhận danh phận kia. Chàng biết không thà rằng thiếp cả đời không gả. Sống trong những kỉ niệm hạnh phúc ngày trước chứ không bao giờ sống cảnh chung chồng. Đây là quan điểm của thiếp. Mong chàng tôn trọng điều đó. "
Dận Chân nghe những gì nàng nói thì biết rằng cô nàng này lại hiểu nhầm nữa rồi. Bèn lên tiếng giải thích :
'Phù Hoa, ta không hề muốn nàng làm thiếp. "
Ái Tân giác la Dận Chân ta, cả đời này chỉ có mình nàng là thê tử. Nguyện một đời một kiếp một đôi.
Nghe những lời chàng nói, nàng hạnh phúc vô cùng. Nước mắt của hạnh phúc lại lăn dài trên má.
'Nàng đừng khóc, tin tưởng ta được không. Cho ta thời gian để xử lý mọi chuyện rồi danh chính ngôn thuận rước nàng vào phủ."
'Được, thiếp đồng ý. Thiếp tin tưởng chàng. Chẳng sợ phải đợi bao nhiêu năm nhưng xin chàng vẫn giữ trọn câu hứa ."
" Ta sẽ làm được."
Chàng ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng. Hạnh phúc vì điều đó. Sau đó chàng lau nước mắt cho nàng nói :
Không khóc nữa. Nàng như con mèo hoa rồi. "Được thiếp không khóc nữa. "
"
Từ sau không được động tí là đòi bỏ đi. Nhớ chưa. Giấy bán thân của nàng ta đã xé rồi. Nhưng nàng vẫn không được rời bỏ ta. '
'Được, thiếp sẽ bám dính lấy chàng cả đời "
Cả hai vừa ôm nhau vừa mỉm cười hạnh phúc. Ấy rồi tiếng gõ cửa lại vang lên phá đám. Phù Hoa bèn buông tay đang ôm chàng ra. Ngồi thẳng người dậy lau nước mắt. Còn Dận Chân thì kêu người bên ngoài vào.
' Tứ gia trời đã tối. Thỉnh Tứ gia đã đến giờ ăn cơm ạ.
Dọn lên đi "
Người vừa phá đám chính là Tiểu Thuận Tử đến báo giờ ăn cơm. Biết là người quen nhưng nàng vẫn ngại ngùng. Nhanh chóng ngồi dậy, xỏ chân vào giầy đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng khi vừa đúng lên, nàng lại chao đảo như sắp ngã . May mà có Tứ gia ở bên cạnh nhanh chóng đỡ cho nàng ổn định cơ thể.
' Nàng vẫn còn yếu. Làm gì cũng từ từ thôi. Để ta đỡ nàng ra bàn. "
Sau đó Tứ gia đỡ nàng ra bàn ngồi. Tiểu Thuận Tử cũng nhanh chóng dọn cơm lên. Bữa cơm này diễn ra vừa ngại ngùng vừa ngọt ngào. Ăn cơm xong, Tiểu Thuận Tử lại bê lên một bát thuốc. Tứ gia cầm lấy bát thuốc, múc từng muỗng bón cho nàng. Sau đó còn bón mứt ngọt cho nàng nữa chứ. Sự quan tâm của chàng lúc này không hề kiêng kị như trước nữa. Như được giải phóng mà làm mọi thứ.
Nghỉ ngơi một lát, Tứ gia kêu người chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa. Sau đó lại tự tay băng bó vết thương bị giẫm phải cho nàng. Nàng bị thương ở tay trái lên không ảnh hưởng lắm đến sinh hoạt.Chắc lúc nãy cảm xúc quá lên nàng cũng không cảm thấy đau. Nhưng khi Tứ gia bôi thuốc nàng mới thấy nó đau vô cùng. Bàn tay nàng bị giẫm đến tím đỏ cả mảng lớn. Động vào thôi đã đau xót cả lên rồi. Thấy nàng đau Tứ gia càng bôi thuốc nhẹ nhàng, vừa bôi vừa thổi cho nàng đỡ đau. Cái thổi nhẹ nhàng làm nàng bớt đau hơn hẳn.
" Ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng."
" Nếu rắc rối cho chàng thì không cần đâu. Dù gì nhà đó cũng không dễ chọc.
Không sao cả. Đợi ta.
Được thiếp đợi.
Sau đó cả hai trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng cả hai đều mất ngủ, cả đầu chỉ có hình bóng của đối phương.
Đến khi Dận Chân thay quần áo xong trở lại. Thấy nàng vừa rồi khóc lóc giờ lại yên tĩnh nằm đó suy nghĩ gì lại càng thấy khó hiểu. Chàng tiến đến ngồi ở cạnh giường. Ôn nhu nhìn nàng nói :
" Phù Hoa, hôm nay nàng đã gặp những chuyện gì ?
Nàng nghiêm túc kể lại những chuyện đã gặp phải cho chàng nghe. Từ việc ra ngoài mua đồ bị xô ngã, giẫm tay đến việc Tứ phúc tấn. Vừa kể nàng vừa quan sát biểu cảm của chàng. Nói đến chỗ nàng bị giẫm vào tay thì chàng liền cầm tay nàng kiểm tra, biểu cảm lo lắng xót xa. Đến khi biết người làm là Tứ phúc tấn tương lai của mình thì chàng lại tức giận. Chàng nói :
Phù Hoa, nàng ta không phải phúc tấn của ta. Phụ thân nàng ta ở trên triều vì muốn có gia chống lưng mà lấy quan hệ thỉnh Đức phi ban hôn. Ta không hề đồng ý với điều đó. "
Chàng gọi là Đức phi chứ không phải mẫu phi, chứng tỏ chàng không đồng tình với người mẹ này . Sau đó chàng nói tiếp :
'Nàng cho ta thời gian được không ? Ta sẽ nhanh chóng giải quyết mọi việc, sau đó sẽ cho nàng danh phận. "
Có lẽ chưa hiểu hết câu nói của chàng nên nàng trả lời :
'Ta có thể đợi chàng. Nhưng đợi rồi sẽ thế nào. Chàng có thể kháng lại lệnh của Đức phi. Hay cho ta danh phận là thiếp. "
Không phải, nàng nghe ta giải thích đã.Chưa để Tử gia nói tiếp, Phù Hoa đã ngắt lời nói ra quan điểm của bản thân mình.
Dận Chân . Đây là lần đầu thiếp gọi chàng như vậy. Không phải vì thỏa hiệp với chàng mà chỉ muốn nói. Thiếp vốn yêu chàng. Nhưng thiếp sẽ không vì điều đó mà chấp nhận danh phận kia. Chàng biết không thà rằng thiếp cả đời không gả. Sống trong những kỉ niệm hạnh phúc ngày trước chứ không bao giờ sống cảnh chung chồng. Đây là quan điểm của thiếp. Mong chàng tôn trọng điều đó. "
Dận Chân nghe những gì nàng nói thì biết rằng cô nàng này lại hiểu nhầm nữa rồi. Bèn lên tiếng giải thích :
'Phù Hoa, ta không hề muốn nàng làm thiếp. "
Ái Tân giác la Dận Chân ta, cả đời này chỉ có mình nàng là thê tử. Nguyện một đời một kiếp một đôi.
Nghe những lời chàng nói, nàng hạnh phúc vô cùng. Nước mắt của hạnh phúc lại lăn dài trên má.
'Nàng đừng khóc, tin tưởng ta được không. Cho ta thời gian để xử lý mọi chuyện rồi danh chính ngôn thuận rước nàng vào phủ."
'Được, thiếp đồng ý. Thiếp tin tưởng chàng. Chẳng sợ phải đợi bao nhiêu năm nhưng xin chàng vẫn giữ trọn câu hứa ."
" Ta sẽ làm được."
Chàng ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng. Hạnh phúc vì điều đó. Sau đó chàng lau nước mắt cho nàng nói :
Không khóc nữa. Nàng như con mèo hoa rồi. "Được thiếp không khóc nữa. "
"
Từ sau không được động tí là đòi bỏ đi. Nhớ chưa. Giấy bán thân của nàng ta đã xé rồi. Nhưng nàng vẫn không được rời bỏ ta. '
'Được, thiếp sẽ bám dính lấy chàng cả đời "
Cả hai vừa ôm nhau vừa mỉm cười hạnh phúc. Ấy rồi tiếng gõ cửa lại vang lên phá đám. Phù Hoa bèn buông tay đang ôm chàng ra. Ngồi thẳng người dậy lau nước mắt. Còn Dận Chân thì kêu người bên ngoài vào.
' Tứ gia trời đã tối. Thỉnh Tứ gia đã đến giờ ăn cơm ạ.
Dọn lên đi "
Người vừa phá đám chính là Tiểu Thuận Tử đến báo giờ ăn cơm. Biết là người quen nhưng nàng vẫn ngại ngùng. Nhanh chóng ngồi dậy, xỏ chân vào giầy đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng khi vừa đúng lên, nàng lại chao đảo như sắp ngã . May mà có Tứ gia ở bên cạnh nhanh chóng đỡ cho nàng ổn định cơ thể.
' Nàng vẫn còn yếu. Làm gì cũng từ từ thôi. Để ta đỡ nàng ra bàn. "
Sau đó Tứ gia đỡ nàng ra bàn ngồi. Tiểu Thuận Tử cũng nhanh chóng dọn cơm lên. Bữa cơm này diễn ra vừa ngại ngùng vừa ngọt ngào. Ăn cơm xong, Tiểu Thuận Tử lại bê lên một bát thuốc. Tứ gia cầm lấy bát thuốc, múc từng muỗng bón cho nàng. Sau đó còn bón mứt ngọt cho nàng nữa chứ. Sự quan tâm của chàng lúc này không hề kiêng kị như trước nữa. Như được giải phóng mà làm mọi thứ.
Nghỉ ngơi một lát, Tứ gia kêu người chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa. Sau đó lại tự tay băng bó vết thương bị giẫm phải cho nàng. Nàng bị thương ở tay trái lên không ảnh hưởng lắm đến sinh hoạt.Chắc lúc nãy cảm xúc quá lên nàng cũng không cảm thấy đau. Nhưng khi Tứ gia bôi thuốc nàng mới thấy nó đau vô cùng. Bàn tay nàng bị giẫm đến tím đỏ cả mảng lớn. Động vào thôi đã đau xót cả lên rồi. Thấy nàng đau Tứ gia càng bôi thuốc nhẹ nhàng, vừa bôi vừa thổi cho nàng đỡ đau. Cái thổi nhẹ nhàng làm nàng bớt đau hơn hẳn.
" Ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng."
" Nếu rắc rối cho chàng thì không cần đâu. Dù gì nhà đó cũng không dễ chọc.
Không sao cả. Đợi ta.
Được thiếp đợi.
Sau đó cả hai trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng cả hai đều mất ngủ, cả đầu chỉ có hình bóng của đối phương.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương