Nửa Đời Phù Hoa
Chương 67: Tặng đồ
Mất ngủ cả một đêm, sáng hôm sau Dận Chân mang theo đôi mắt có quần thâm ở dưới đi lên triều. Phù Hoa cũng mất ngủ nhưng do mệt mỏi nên đã ngủ quên vào rạng sáng, đến lúc Tứ gia đi lên triều cũng chưa dậy. Dận Chân vào phòng kiểm tra xem tình trạng của nàng thế nào sau đó dặn dò mọi chăm sóc nàng.
Đến lúc Phù Hoa dậy đã là gần trưa rồi. Nàng đánh răng rửa mặt, thay y phục sau đó lại ngồi ngây ngốc ở ngoài sân. Nàng nhìn bầu trời trong xanh, có nắng hơi nhẹ, cảnh tượng hiếm có trong mùa đông này. Nàng vẫn không thể tưởng tượng được những chuyện đã xảy ra. Nó khó tin vô cùng, khiến nàng nghĩ đó chỉ là giấc mộng dài tối hôm qua. Nhưng nhìn cái khăn đang băng bó trên tay nàng biết đó là sự thật.
Vừa vui vừa hạnh phúc nhưng trong lòng cũng có phần lo lắng. Nàng nhất định sẽ không ngáng chân chàng. Cố gắng để vun đắp tình cảm của hai người. Còn chuyện của cô tiểu thư Phú Sát thị kia. Nàng sẽ tin tưởng vào Tứ gia .
Ngồi ngây ngốc ở đó một lát thì Vân Cẩm và Trương ma ma đến thăm nàng. Trương ma ma thì hỏi thăm xem tình trạng của nàng thế nào :
" Phù Hoa, con đã đỡ hơn chưa ? Hôm qua lúc con ngất đi làm ta lo lắng vô cùng. "
Cảm ơn ma ma quan tâm. Con đã đỡ nhiều rồi ạ. Xin lỗi vì đã làm ma ma lo lắng. "
Sau đó Vân Cẩm lại chen vào kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra hôm qua:
" Phù Hoa cô không biết đâu, ngày hôm qua sau khi cô ngất đi......Nghe xong những chuyện mà Vân Cẩm kể. Nàng vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Nhất là hành động của Bát gia. Ngài ấy làm như vậy rốt cuộc là vì lí do gì ?
Sau đó Vân Cẩm lại đưa cho nàng nói với nàng :
" Phù Hoa, cây vải hôm qua cô xem đã được mang đến rồi. Sáng nay Cửu gia sai người mang đến bồi tội cho cô vụ việc hôm qua đó. Thêm nữa ngài ấy còn cho người mang mấy sấp vải khác nữa . Màu sắc tấm vải nào cũng đẹp hết. Cô định may y phục mới không ?
Phù Hoa nghe thấy thế thì không có gì ngạc nhiên hết. Với tính cách của Tứ gia thì chắc chắn chàng ấy sẽ không bỏ qua vụ hôm qua. Dù cho Cửu gia chỉ bị liên lụy. Hôm nay ngài ấy mang đồ đến để là để lấy lòng thôi.
Nàng lúc này thấy Tiểu Thuận Tử từ ngoài tiến đến. Hắn vừa đến đã nói :
' Phù Hoa cô nương, Tứ gia dặn nô tài là lúc nào người dậy thì bảo người hôm nay ngài ấy có việc chiều mới về phủ. Buổi trưa không trở về ăn cơm ạ.
Phù Hoa nghe xong thì gật đầu tỏ đã biết. Nàng lên tiếng hỏi :
"Tiểu Thuận Tử ca, mấy sấp vải Cửu gia mang đến được để ở đâu. "
'Dạ được để ở nhà kho trong viện ạ. Tứ gia nói rằng từ giờ nhà kho này sẽ là nhà kho riêng của cô ạ. "
" Ừ tôi biết rồi. "
Nàng biết vị trí nhà kho đó ở đâu. Ngày trước là nhà kho trống không có gì hết. Nàng dẫn Vân Cẩm và Trương ma ma đến đó. Mở cửa nhà kho ra. Bên trong không còn trống không răng đầy mạng nhện nữa. Nó được chất rất nhiều vải vóc, hộp đựng đồ trang sức. Tiến đến chỗ mấy tấm vải, nàng cầm tấm vải màu tím hôm trước lên. Sau đó lại cầm một tấm vải màu hồng phấn đưa cho Vân Cẩm, 1 tấm vải gấm thổ cẩm đưa cho Trương ma ma .
Trương ma ma, Vân Cẩm sấp vải này tặng hai người. Cảm ơn hai người đã giúp đỡ và chăm sóc con rất nhiều."
" Ma ma già rồi không cần đâu. "
" Ma ma đừng từ chối. Sấp vải này là tấm lòng của con mong ma ma không chê. Còn phiền sau này nhờ ma ma dạy con may y phục nữa."
Con đã nói thế thì ma ma xin nhận. Lúc nào con muốn học thì cứ đến tìm ta.
Quay qua chỗ Vân Cẩm, cô nàng yêu thích tấm vải trên tay không thôi. Hưng phấn nói với nàng :
" Cô tặng ta thật sao. Tấm vải này đẹp lắm đó. "
'Ta tặng cô thật mà. "
" Ta sẽ may một bộ y phục thật đẹp. Cảm ơn cô nhiều "
Sau đó nàng tiễn Trương ma ma và Vân Cẩm ra về. Còn bản thân ôm cây vải về chính phòng. Nàng lấy giấy bút, chuẩn bị vẽ mấy bản thiết kế y phục cho Tứ gia. Suy nghĩ lại những bộ y phục đẹp để từng thấy trên ti vi. Nàng vừa hoạ vừa thay đổi một số chi tiết sao cho phù hợp với thời này.
Nàng mải vẽ mà không biết sau lưng mình đã xuất hiện thêm một người. Đến khi vẽ xong, nàng mới giật mình khi thấy chàng đang đứng ở sau lưng.
Dận Chân thấy vẻ mặt của nàng thì cười khẽ nói :' Tập trung vẽ gì thế ? Ta vào phòng mà nàng cũng không phát hiện ra. Nhỡ có người lạ đến thì sao. "
Giọng chàng nói yêu chiều pha một chút trách cứ. Nhưng điều chàng nói khiến nàng nhận ra một điều quan trọng. Điều đó là nguy hiểm trí mạng của cả hai. Nàng phải cẩn trọng hơn mới được. Không thể gây thêm phiền phức cho chàng, càng không thể là điểm yếu mặc người nắm bóp. Nàng phải mạnh mẽ hơn, có ích hơn nữa. Để có thể sánh ngang với con người ưu tú là chàng.
Đến lúc Phù Hoa dậy đã là gần trưa rồi. Nàng đánh răng rửa mặt, thay y phục sau đó lại ngồi ngây ngốc ở ngoài sân. Nàng nhìn bầu trời trong xanh, có nắng hơi nhẹ, cảnh tượng hiếm có trong mùa đông này. Nàng vẫn không thể tưởng tượng được những chuyện đã xảy ra. Nó khó tin vô cùng, khiến nàng nghĩ đó chỉ là giấc mộng dài tối hôm qua. Nhưng nhìn cái khăn đang băng bó trên tay nàng biết đó là sự thật.
Vừa vui vừa hạnh phúc nhưng trong lòng cũng có phần lo lắng. Nàng nhất định sẽ không ngáng chân chàng. Cố gắng để vun đắp tình cảm của hai người. Còn chuyện của cô tiểu thư Phú Sát thị kia. Nàng sẽ tin tưởng vào Tứ gia .
Ngồi ngây ngốc ở đó một lát thì Vân Cẩm và Trương ma ma đến thăm nàng. Trương ma ma thì hỏi thăm xem tình trạng của nàng thế nào :
" Phù Hoa, con đã đỡ hơn chưa ? Hôm qua lúc con ngất đi làm ta lo lắng vô cùng. "
Cảm ơn ma ma quan tâm. Con đã đỡ nhiều rồi ạ. Xin lỗi vì đã làm ma ma lo lắng. "
Sau đó Vân Cẩm lại chen vào kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra hôm qua:
" Phù Hoa cô không biết đâu, ngày hôm qua sau khi cô ngất đi......Nghe xong những chuyện mà Vân Cẩm kể. Nàng vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Nhất là hành động của Bát gia. Ngài ấy làm như vậy rốt cuộc là vì lí do gì ?
Sau đó Vân Cẩm lại đưa cho nàng nói với nàng :
" Phù Hoa, cây vải hôm qua cô xem đã được mang đến rồi. Sáng nay Cửu gia sai người mang đến bồi tội cho cô vụ việc hôm qua đó. Thêm nữa ngài ấy còn cho người mang mấy sấp vải khác nữa . Màu sắc tấm vải nào cũng đẹp hết. Cô định may y phục mới không ?
Phù Hoa nghe thấy thế thì không có gì ngạc nhiên hết. Với tính cách của Tứ gia thì chắc chắn chàng ấy sẽ không bỏ qua vụ hôm qua. Dù cho Cửu gia chỉ bị liên lụy. Hôm nay ngài ấy mang đồ đến để là để lấy lòng thôi.
Nàng lúc này thấy Tiểu Thuận Tử từ ngoài tiến đến. Hắn vừa đến đã nói :
' Phù Hoa cô nương, Tứ gia dặn nô tài là lúc nào người dậy thì bảo người hôm nay ngài ấy có việc chiều mới về phủ. Buổi trưa không trở về ăn cơm ạ.
Phù Hoa nghe xong thì gật đầu tỏ đã biết. Nàng lên tiếng hỏi :
"Tiểu Thuận Tử ca, mấy sấp vải Cửu gia mang đến được để ở đâu. "
'Dạ được để ở nhà kho trong viện ạ. Tứ gia nói rằng từ giờ nhà kho này sẽ là nhà kho riêng của cô ạ. "
" Ừ tôi biết rồi. "
Nàng biết vị trí nhà kho đó ở đâu. Ngày trước là nhà kho trống không có gì hết. Nàng dẫn Vân Cẩm và Trương ma ma đến đó. Mở cửa nhà kho ra. Bên trong không còn trống không răng đầy mạng nhện nữa. Nó được chất rất nhiều vải vóc, hộp đựng đồ trang sức. Tiến đến chỗ mấy tấm vải, nàng cầm tấm vải màu tím hôm trước lên. Sau đó lại cầm một tấm vải màu hồng phấn đưa cho Vân Cẩm, 1 tấm vải gấm thổ cẩm đưa cho Trương ma ma .
Trương ma ma, Vân Cẩm sấp vải này tặng hai người. Cảm ơn hai người đã giúp đỡ và chăm sóc con rất nhiều."
" Ma ma già rồi không cần đâu. "
" Ma ma đừng từ chối. Sấp vải này là tấm lòng của con mong ma ma không chê. Còn phiền sau này nhờ ma ma dạy con may y phục nữa."
Con đã nói thế thì ma ma xin nhận. Lúc nào con muốn học thì cứ đến tìm ta.
Quay qua chỗ Vân Cẩm, cô nàng yêu thích tấm vải trên tay không thôi. Hưng phấn nói với nàng :
" Cô tặng ta thật sao. Tấm vải này đẹp lắm đó. "
'Ta tặng cô thật mà. "
" Ta sẽ may một bộ y phục thật đẹp. Cảm ơn cô nhiều "
Sau đó nàng tiễn Trương ma ma và Vân Cẩm ra về. Còn bản thân ôm cây vải về chính phòng. Nàng lấy giấy bút, chuẩn bị vẽ mấy bản thiết kế y phục cho Tứ gia. Suy nghĩ lại những bộ y phục đẹp để từng thấy trên ti vi. Nàng vừa hoạ vừa thay đổi một số chi tiết sao cho phù hợp với thời này.
Nàng mải vẽ mà không biết sau lưng mình đã xuất hiện thêm một người. Đến khi vẽ xong, nàng mới giật mình khi thấy chàng đang đứng ở sau lưng.
Dận Chân thấy vẻ mặt của nàng thì cười khẽ nói :' Tập trung vẽ gì thế ? Ta vào phòng mà nàng cũng không phát hiện ra. Nhỡ có người lạ đến thì sao. "
Giọng chàng nói yêu chiều pha một chút trách cứ. Nhưng điều chàng nói khiến nàng nhận ra một điều quan trọng. Điều đó là nguy hiểm trí mạng của cả hai. Nàng phải cẩn trọng hơn mới được. Không thể gây thêm phiền phức cho chàng, càng không thể là điểm yếu mặc người nắm bóp. Nàng phải mạnh mẽ hơn, có ích hơn nữa. Để có thể sánh ngang với con người ưu tú là chàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương