Nửa Đời Phù Hoa
Chương 68: ôm nhau
Dận Chân ngắm nghía bức tranh trên tay. Đó là thiết kế của một bộ y phục cho nam, kiểu dáng mới mẻ, đẹp mắt. Chàng quay lại hỏi nàng :
'Nàng định may y phục à ?"Phù Hoa nghe câu hỏi của chàng, xong nghĩ đến bản thân định tạo bất ngờ nên đành nói dối :
'Thiếp chỉ định vẽ chơi chơi thôi. Mà sao chàng về sớm vậy. Không phải cho người thông báo chiều mới về sao.
Dận Chân nghe ra ý trong lời nói của nàng. Biết nàng muốn giấu nên cũng không gặng hỏi. Chàng nói :
" Ta nhớ nàng. Lên mới làm xong việc sớm để về nhà cùng ăn cơm với nàng. Ăn một mình ta không ngon miệng. "
" Từ lúc nào mà chàng dẻo miệng như vậy. "
" Từ lúc thích nàng, ta đã trở lên không giống bình thường rồi.
Phù Hoa cười khúc khích, Tứ gia nghiêm túc của nàng giờ biết nói lời ngon ngọt rồi. Còn đâu hình tượng lạnh lùng soái ca ban đầu chứ. Nhưng nàng cũng thích chàng ngọt ngào như bây giờ.
'Để thiếp kêu Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên. Chàng đi thay y phục trước đi."
'Được, để ta đi thay y phục. "
Sau đó Tứ gia vào trong phòng ngủ thay bộ y phục đầy bụi bẩn trên người bằng bộ đồ sạch sẽ tươm tất khác . Từ lúc xác định tình cảm của mình, chàng không hề để nàng hầu hạ bản thân nữa. Cũng không muốn nhóm người Tiểu Thuận Tử tiến vào trong phòng nhiều ảnh hưởng đến không gian riêng tư. Nên chàng đều tự làm một số thứ.
Phù Hoa thì dọn dẹp giấy vẽ trên bàn sau đó ra ngoài nói với Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên. Nàng thì quay trở lại phòng xem chàng có cần gì không. Nhưng quay vào đã thấy chàng thay y phục xong rồi đang đi ra.
Thế là cả hai cùng ngồi xuống bàn chờ Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên. Trong bầu không khí này, nàng vẫn còn hơi ngại ngùng nhưng phía chàng lại bình thường như không.
Rất nhanh sau đó Tiểu Thuận Tử đã dọn đồ ăn lên. Cả hai ăn cơm trong im lặng, rồi cùng ngồi uống trà. Rồi nàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó :
'Sáng nay Cửu gia có mang mấy sấp vải tới tặng thiếp, thiếp tự làm chủ tặng hai sấp cho Trương ma ma và Vân Cẩm rồi.
" Đồ trong kho đấy có một phần là ta đặt làm riêng cho nàng. Sau này ta sẽ nhanh chóng lấp đầy nó. Nàng cứ dùng thoải mái. Đồ của ta là của nàng, đồ của nàng cũng là của nàng. " (T)
Phù Hoa cười to trước câu nói của chàng. Cái gì mà của chàng cũng là của nàng chứ. Làm sao có thể.
Không cần cười. Ta đã kêu Tô Bồi Thịnh thông báo với tất cả hạ nhân trong phủ việc nàng là chủ mẫu tương lai. Vậy lên sau ta thì nàng có quyền lực nhất ở phủ này "
Ôi trời, chẳng trách nàng thấy kì kì khi lúc sáng Tiểu Thuận Tử xưng hô như thế. Nhưng như này có phải quá sớm không. Nàng đưa mắt nhìn chàng. Dận Chân như hiểu ý nghĩa của nó lên tiếng trả lời :
'Nàng yên tâm có ta ở đây. Chiều ta vẫn phải đi xử lí công việc. Buồn chán thì nàng đến kho mà ngắm nhìn đồ đạc.
" Vâng thiếp biết rồi. Chàng đi nghỉ ngơi đi.
Dận Chân nhìn thấy nét mặt hơi thất vọng của nàng thì buồn cười. Nàng không lỡ xa mình một chút nào đây mà. Thế là chàng tiến lên ôm nàng vào lòng nói :
' Yên tâm, chiều ta sẽ về sớm.
Phù Hoa hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đáp lại cái ôm của chàng. Hai
người ôm nhau một lát, sau đó phải nhanh chóng buông ra vì sự xuất hiện bất ngờ của Vân Cẩm.
" Phù Hoa, ơi cô đâu rồi "
Đập vào mắt Vân Cẩm là hai con người đang ôm nhau ở giữa phòng. Nàng vội lấy tay che mắt mình nhưng để ra một khe hở nói :
" Ta không thấy gì hết. Hai người tiếp tục đi.
Cả hai ngượng ngùng buông tay, Dận Chân nhanh chóng chào từ biệt rồi đi ra khỏi phòng. Để lại Phù Hoa với gương mặt đỏ hồng ngại ngùng và Vân Cẩm với gương mặt tò mò, hóng chuyện. T
" Phù Hoa cô với Tứ gia thành đôi rồi à. "
Phù Hoa nhẹ nhàng gật đầu nhưng không nói.
" Mắt nhìn của ta khẳng định không sai mà. Từ lúc đầu ta đã biết Tứ gia có tình cảm với cô rồi "
Nói xong cô nàng còn cười lớn nữa chứ. Phù Hoa thì ngại quá không muốn tiếp tục câu chuyện lên nói sang chuyện khác :
" Mà cô đến tìm ta có việc gì vậy."
À quên mất. Mẹ ta kêu cô đến phòng cùng nhau may y phục. Không phải lúc sáng cô nói muốn học sao. Vừa đúng lúc ta và mẹ cũng muốn may luôn. "
" Vậy hả. Cô đợi ta tí, ta lấy chút đồ rồi cùng đi. "
Nói rồi, Phù Hoa vào phòng lấy vải và bản thiết kế quay ra. Vân Cẩm thấy nàng mang đồ ra thì thắc mắc.
" Cô không mang theo kim chỉ thì may đồ kiểu gì.
' Ta quên mất, hay cô cùng ta đến nhà kho lấy đi nha. "
' Thế cũng được."
Rồi cả hai cầm đồ đến nhà kho lấy kim chỉ sau đó cùng tiến về viện của Trương ma ma . Suốt dọc đường đi, Vân Cẩm liên tục nói về thiết kế của nàng ta cho y phục. Nói sẽ làm thế nọ thế kia nhất định sẽ làm một bộ y phục đẹp nhất. Còn nhờ nàng vẽ cho mấy hoạ tiết để thêu lên trang trí nữa . Nghe thế Phù Hoa đồng ý luôn. Cũng rất mong chờ thành phẩm của cô nàng.
'Nàng định may y phục à ?"Phù Hoa nghe câu hỏi của chàng, xong nghĩ đến bản thân định tạo bất ngờ nên đành nói dối :
'Thiếp chỉ định vẽ chơi chơi thôi. Mà sao chàng về sớm vậy. Không phải cho người thông báo chiều mới về sao.
Dận Chân nghe ra ý trong lời nói của nàng. Biết nàng muốn giấu nên cũng không gặng hỏi. Chàng nói :
" Ta nhớ nàng. Lên mới làm xong việc sớm để về nhà cùng ăn cơm với nàng. Ăn một mình ta không ngon miệng. "
" Từ lúc nào mà chàng dẻo miệng như vậy. "
" Từ lúc thích nàng, ta đã trở lên không giống bình thường rồi.
Phù Hoa cười khúc khích, Tứ gia nghiêm túc của nàng giờ biết nói lời ngon ngọt rồi. Còn đâu hình tượng lạnh lùng soái ca ban đầu chứ. Nhưng nàng cũng thích chàng ngọt ngào như bây giờ.
'Để thiếp kêu Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên. Chàng đi thay y phục trước đi."
'Được, để ta đi thay y phục. "
Sau đó Tứ gia vào trong phòng ngủ thay bộ y phục đầy bụi bẩn trên người bằng bộ đồ sạch sẽ tươm tất khác . Từ lúc xác định tình cảm của mình, chàng không hề để nàng hầu hạ bản thân nữa. Cũng không muốn nhóm người Tiểu Thuận Tử tiến vào trong phòng nhiều ảnh hưởng đến không gian riêng tư. Nên chàng đều tự làm một số thứ.
Phù Hoa thì dọn dẹp giấy vẽ trên bàn sau đó ra ngoài nói với Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên. Nàng thì quay trở lại phòng xem chàng có cần gì không. Nhưng quay vào đã thấy chàng thay y phục xong rồi đang đi ra.
Thế là cả hai cùng ngồi xuống bàn chờ Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên. Trong bầu không khí này, nàng vẫn còn hơi ngại ngùng nhưng phía chàng lại bình thường như không.
Rất nhanh sau đó Tiểu Thuận Tử đã dọn đồ ăn lên. Cả hai ăn cơm trong im lặng, rồi cùng ngồi uống trà. Rồi nàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó :
'Sáng nay Cửu gia có mang mấy sấp vải tới tặng thiếp, thiếp tự làm chủ tặng hai sấp cho Trương ma ma và Vân Cẩm rồi.
" Đồ trong kho đấy có một phần là ta đặt làm riêng cho nàng. Sau này ta sẽ nhanh chóng lấp đầy nó. Nàng cứ dùng thoải mái. Đồ của ta là của nàng, đồ của nàng cũng là của nàng. " (T)
Phù Hoa cười to trước câu nói của chàng. Cái gì mà của chàng cũng là của nàng chứ. Làm sao có thể.
Không cần cười. Ta đã kêu Tô Bồi Thịnh thông báo với tất cả hạ nhân trong phủ việc nàng là chủ mẫu tương lai. Vậy lên sau ta thì nàng có quyền lực nhất ở phủ này "
Ôi trời, chẳng trách nàng thấy kì kì khi lúc sáng Tiểu Thuận Tử xưng hô như thế. Nhưng như này có phải quá sớm không. Nàng đưa mắt nhìn chàng. Dận Chân như hiểu ý nghĩa của nó lên tiếng trả lời :
'Nàng yên tâm có ta ở đây. Chiều ta vẫn phải đi xử lí công việc. Buồn chán thì nàng đến kho mà ngắm nhìn đồ đạc.
" Vâng thiếp biết rồi. Chàng đi nghỉ ngơi đi.
Dận Chân nhìn thấy nét mặt hơi thất vọng của nàng thì buồn cười. Nàng không lỡ xa mình một chút nào đây mà. Thế là chàng tiến lên ôm nàng vào lòng nói :
' Yên tâm, chiều ta sẽ về sớm.
Phù Hoa hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đáp lại cái ôm của chàng. Hai
người ôm nhau một lát, sau đó phải nhanh chóng buông ra vì sự xuất hiện bất ngờ của Vân Cẩm.
" Phù Hoa, ơi cô đâu rồi "
Đập vào mắt Vân Cẩm là hai con người đang ôm nhau ở giữa phòng. Nàng vội lấy tay che mắt mình nhưng để ra một khe hở nói :
" Ta không thấy gì hết. Hai người tiếp tục đi.
Cả hai ngượng ngùng buông tay, Dận Chân nhanh chóng chào từ biệt rồi đi ra khỏi phòng. Để lại Phù Hoa với gương mặt đỏ hồng ngại ngùng và Vân Cẩm với gương mặt tò mò, hóng chuyện. T
" Phù Hoa cô với Tứ gia thành đôi rồi à. "
Phù Hoa nhẹ nhàng gật đầu nhưng không nói.
" Mắt nhìn của ta khẳng định không sai mà. Từ lúc đầu ta đã biết Tứ gia có tình cảm với cô rồi "
Nói xong cô nàng còn cười lớn nữa chứ. Phù Hoa thì ngại quá không muốn tiếp tục câu chuyện lên nói sang chuyện khác :
" Mà cô đến tìm ta có việc gì vậy."
À quên mất. Mẹ ta kêu cô đến phòng cùng nhau may y phục. Không phải lúc sáng cô nói muốn học sao. Vừa đúng lúc ta và mẹ cũng muốn may luôn. "
" Vậy hả. Cô đợi ta tí, ta lấy chút đồ rồi cùng đi. "
Nói rồi, Phù Hoa vào phòng lấy vải và bản thiết kế quay ra. Vân Cẩm thấy nàng mang đồ ra thì thắc mắc.
" Cô không mang theo kim chỉ thì may đồ kiểu gì.
' Ta quên mất, hay cô cùng ta đến nhà kho lấy đi nha. "
' Thế cũng được."
Rồi cả hai cầm đồ đến nhà kho lấy kim chỉ sau đó cùng tiến về viện của Trương ma ma . Suốt dọc đường đi, Vân Cẩm liên tục nói về thiết kế của nàng ta cho y phục. Nói sẽ làm thế nọ thế kia nhất định sẽ làm một bộ y phục đẹp nhất. Còn nhờ nàng vẽ cho mấy hoạ tiết để thêu lên trang trí nữa . Nghe thế Phù Hoa đồng ý luôn. Cũng rất mong chờ thành phẩm của cô nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương