Nửa Đời Phù Hoa
Chương 69: May y phục
Khi cả hai đến viện của Trương ma ma đã thấy bà ấy chuẩn bị sẵn đồ đạc cần dùng ở trên bàn rồi. Phù Hoa tiến vào hành lễ :
" Ma ma hảo, mấy hôm nay phải làm phiền ma ma rồi. "
Trương ma ma cười hiền từ kéo nàng ngồi xuống nói :
" Phiền gì chứ. Ta rất vui khi con có thể đến đây thường xuyên. "
" Vậy từ giờ con sẽ liên tục đến làm phiền ma ma đó.
Cả hai cùng cười vui vẻ trước câu nói của nàng. Phù Hoa quay sang nhìn Vân Cẩm thì thấy cô nàng đã cắt xong vải từ trước rồi, giờ đang se chỉ chuẩn bị may. Nàng lại nhìn cây vải còn nguyên của mình mà không biết bắt đầu từ đâu. Thế là quay sang nhìn ma ma mong được giúp đỡ.
' Bây giờ ta sẽ hướng dẫn con cắt vải. Con cho ta biết là con muốn may đồ cho ai ? "
'Ma ma, con muốn may tăng vòn Tử gia một bộ y phục mặc năm mới. Con chuẩn bị vải và đã vẽ bản thiết kế rồi. Ma ma xem rồi chỉ cho con biết lên làm gì ạ. "
Phù Hoa lấy bản vẽ của mình đưa cho ma ma xem. Trương ma ma cầm bản vẽ vừa xem vừa gật gù tán thưởng.
Bản vẽ này của con vừa mới lạ vừa đẹp. Rất sang trọng . Ta nghĩ Tử gia sẽ rất vui khi nhận được món quà này của con."
Ma ma quá khen rồi. Mong ma ma chỉ dẫn con bây giờ nên làm thế nào ạ ? "
NOV
Bây giờ con trải tấm vải lên trên mặt bàn rộng này đi. Sau đó dùng phấn phác thảo nên tấm vải những chỗ con cần dùng để may. Con cứ làm thử trước. Ta xem rồi sẽ sửa sau.
Nghe lời ma ma nói, phù Hoa trải tấm vải tím ra bàn, sau đó lấy phấn trắng bắt
đầu vạch theo những gì nàng tưởng tượng. Khi làm xong thì Trương ma ma xem qua sau đó chỉ cho nàng vài chỗ cần sửa đổi cho phù hợp kích cỡ, cũng như để không phí vải.
Sửa đi sửa lại vài lần cũng xong. Bấy giờ ma ma mới cho nàng bắt đầu cầm kéo cắt vải theo những gì đã vạch trước. Nàng cầm cây kéo to cắt rất chậm chỉ sợ cắt sai. Nhưng may mắn tấm vải nguyên vẹn ban đầu đã được nàng cắt thành những miếng vải nhỏ cho từng phần của y phục mà không có sai sót nào hết.
Làm xong Trương ma ma kêu nàng cất gọn từng phần vải chưa dùng đến vào rổ, sau đó kéo nàng ra một bàn khác. Từ trong đống kim chỉ nàng mang đến tỉ mỉ chỉ cho nàng cách chọn màu chỉ sao cho phù hợp. Chọn được xong, nàng mới ngồi xuống xỏ chỉ vào cây kim vẫn còn thô hơn nhiều so với cây kim ở hiện đại.
Trương ma ma kêu nàng xem bà ấy may từng mũi khâu rồi thử làm trên tấm vải bỏ để học hỏi. Có lẽ do từng dùng kim khâu vết thương ở kiếp trước lên những mũi khâu mà Trương ma ma chỉ dạy nàng học rất nhanh, rất dễ hiểu.
Sau đó Trương ma ma bắt đầu lấy vải thật để may phần cổ áo, bắt đầu làm cũng yêu cầu nàng làm thật với vải của mình. Phù Hoa lo lắng rằng mới học sẽ làm không tốt lên từng đường kim mũi chỉ nàng làm rất chậm. Vừa làm nàng vừa kiểm tra xem nó có đều không, có đẹp không ? Chỗ nào chưa được là nàng lại tháo chỉ ra may lại. Bên cạnh đó Trương ma ma vừa làm vừa hướng dẫn nàng.
Phù Hoa mải làm từ chiều đến tối muộn mới xong được một phần cổ áo. Nhưng nhìn bầu trời đã tối, nghĩ đến Tứ gia còn đợi ở viện liền sắp xếp đồ đạc gọn gàng, gửi nhờ ở chỗ ma ma sau đó xin phép ra về.
Về đến Tứ nghi đường, đúng như nàng đã nghĩ, Tứ gia đang ngồi giữa phòng đợi nàng về. Mặt lạnh lùng nghiêm trang vô cùng. Khi nàng tiến vào, chưa kịp lên tiếng thì chàng đã tiến tới ôm nàng vào lòng rồi nói :
'Nàng có biết mấy giờ rồi không mà về muộn vậy ? Có biết ta chờ lâu lắm không ? "
Phù Hoa vỗ nhẹ ở lưng chàng nói :
" Bình thường thiếp vẫn đợi chàng thế mà. Hôm nay đổi lại cho chàng đợi thiếp tí thôi.
Dận Chân cọ cọ đầu vào tóc nàng, nhẹ nhàng nói :
" Ta sai rồi. Từ sau sẽ không thế nữa. Nàng cũng đừng vậy nha.
Được rồi thiếp nhớ rồi. Chàng đã ăn chưa. "
" Ta chưa ăn, vẫn đang đợi nàng về ăn cùng. Để ta bảo Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên.
Dận Chân gọi Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên sau đó dắt nàng về bàn ngồi. Phù Hoa trong lúc đó thì đưa tay chỉnh lại tóc trên đầu lúc nãy bị chàng cọ rối. Nói cũng hay thật. Biết chàng ấy cao nhưng không ngờ cao hơn nàng vừa vặn một cái đầu. Thế này không phải mỗi lần ôm tóc nàng đều bị cọ rối hết sao.
Dận Chân dắt tay nàng đi đến bàn ngồi xuống. Nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng chuyền sang vẫn là cảm giác lạnh lẽo như tối hôm đó. Chắc phải bảo Ngô đại phu vấn đề này mới được. Chàng cau mày nói :
'Nàng đi đâu thì nhớ mặc ấm vào. Ta sai người may thêm y phục mùa đông cho nàng rồi. Nhất là tay nàng, ta nhớ có may bao tay cho nàng. Sao không đeo mà lại để lạnh thế này. "' Thiếp đến chỗ Vân Cẩm chơi, lúc đi không lạnh lên không đeo. Sau này thiếp sẽ nhớ. "
Nàng không thể trả lời là đi may đồ lên không tiện đeo được. Như thế còn gì đâu là bất ngờ nữa. Sau này lúc ra ngoài vẫn đeo đến lúc may thì lại tháo ra vậy.
Sau đó cả hai cùng nhau ăn cơm, uống trà rồi đi nghỉ ngơi. Trong quãng thời gian đó cả hai trò chuyện với nhau nhiều điều nhưng tuyệt nhiên Tử gia không hỏi về việc nàng làm gì ở chỗ Vân Cẩm mà về muộn. Nàng cũng nghĩ may mắn khi chàng không hỏi chứ nếu hỏi nàng không biết trả lời thế nào luôn. Nhưng đâu biết rằng Tứ gia nắm rõ mọi hoạt động của nàng lên mới không cho người đi gọi nàng về, thay vào đó là yên tĩnh ngồi đợi.
" Ma ma hảo, mấy hôm nay phải làm phiền ma ma rồi. "
Trương ma ma cười hiền từ kéo nàng ngồi xuống nói :
" Phiền gì chứ. Ta rất vui khi con có thể đến đây thường xuyên. "
" Vậy từ giờ con sẽ liên tục đến làm phiền ma ma đó.
Cả hai cùng cười vui vẻ trước câu nói của nàng. Phù Hoa quay sang nhìn Vân Cẩm thì thấy cô nàng đã cắt xong vải từ trước rồi, giờ đang se chỉ chuẩn bị may. Nàng lại nhìn cây vải còn nguyên của mình mà không biết bắt đầu từ đâu. Thế là quay sang nhìn ma ma mong được giúp đỡ.
' Bây giờ ta sẽ hướng dẫn con cắt vải. Con cho ta biết là con muốn may đồ cho ai ? "
'Ma ma, con muốn may tăng vòn Tử gia một bộ y phục mặc năm mới. Con chuẩn bị vải và đã vẽ bản thiết kế rồi. Ma ma xem rồi chỉ cho con biết lên làm gì ạ. "
Phù Hoa lấy bản vẽ của mình đưa cho ma ma xem. Trương ma ma cầm bản vẽ vừa xem vừa gật gù tán thưởng.
Bản vẽ này của con vừa mới lạ vừa đẹp. Rất sang trọng . Ta nghĩ Tử gia sẽ rất vui khi nhận được món quà này của con."
Ma ma quá khen rồi. Mong ma ma chỉ dẫn con bây giờ nên làm thế nào ạ ? "
NOV
Bây giờ con trải tấm vải lên trên mặt bàn rộng này đi. Sau đó dùng phấn phác thảo nên tấm vải những chỗ con cần dùng để may. Con cứ làm thử trước. Ta xem rồi sẽ sửa sau.
Nghe lời ma ma nói, phù Hoa trải tấm vải tím ra bàn, sau đó lấy phấn trắng bắt
đầu vạch theo những gì nàng tưởng tượng. Khi làm xong thì Trương ma ma xem qua sau đó chỉ cho nàng vài chỗ cần sửa đổi cho phù hợp kích cỡ, cũng như để không phí vải.
Sửa đi sửa lại vài lần cũng xong. Bấy giờ ma ma mới cho nàng bắt đầu cầm kéo cắt vải theo những gì đã vạch trước. Nàng cầm cây kéo to cắt rất chậm chỉ sợ cắt sai. Nhưng may mắn tấm vải nguyên vẹn ban đầu đã được nàng cắt thành những miếng vải nhỏ cho từng phần của y phục mà không có sai sót nào hết.
Làm xong Trương ma ma kêu nàng cất gọn từng phần vải chưa dùng đến vào rổ, sau đó kéo nàng ra một bàn khác. Từ trong đống kim chỉ nàng mang đến tỉ mỉ chỉ cho nàng cách chọn màu chỉ sao cho phù hợp. Chọn được xong, nàng mới ngồi xuống xỏ chỉ vào cây kim vẫn còn thô hơn nhiều so với cây kim ở hiện đại.
Trương ma ma kêu nàng xem bà ấy may từng mũi khâu rồi thử làm trên tấm vải bỏ để học hỏi. Có lẽ do từng dùng kim khâu vết thương ở kiếp trước lên những mũi khâu mà Trương ma ma chỉ dạy nàng học rất nhanh, rất dễ hiểu.
Sau đó Trương ma ma bắt đầu lấy vải thật để may phần cổ áo, bắt đầu làm cũng yêu cầu nàng làm thật với vải của mình. Phù Hoa lo lắng rằng mới học sẽ làm không tốt lên từng đường kim mũi chỉ nàng làm rất chậm. Vừa làm nàng vừa kiểm tra xem nó có đều không, có đẹp không ? Chỗ nào chưa được là nàng lại tháo chỉ ra may lại. Bên cạnh đó Trương ma ma vừa làm vừa hướng dẫn nàng.
Phù Hoa mải làm từ chiều đến tối muộn mới xong được một phần cổ áo. Nhưng nhìn bầu trời đã tối, nghĩ đến Tứ gia còn đợi ở viện liền sắp xếp đồ đạc gọn gàng, gửi nhờ ở chỗ ma ma sau đó xin phép ra về.
Về đến Tứ nghi đường, đúng như nàng đã nghĩ, Tứ gia đang ngồi giữa phòng đợi nàng về. Mặt lạnh lùng nghiêm trang vô cùng. Khi nàng tiến vào, chưa kịp lên tiếng thì chàng đã tiến tới ôm nàng vào lòng rồi nói :
'Nàng có biết mấy giờ rồi không mà về muộn vậy ? Có biết ta chờ lâu lắm không ? "
Phù Hoa vỗ nhẹ ở lưng chàng nói :
" Bình thường thiếp vẫn đợi chàng thế mà. Hôm nay đổi lại cho chàng đợi thiếp tí thôi.
Dận Chân cọ cọ đầu vào tóc nàng, nhẹ nhàng nói :
" Ta sai rồi. Từ sau sẽ không thế nữa. Nàng cũng đừng vậy nha.
Được rồi thiếp nhớ rồi. Chàng đã ăn chưa. "
" Ta chưa ăn, vẫn đang đợi nàng về ăn cùng. Để ta bảo Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên.
Dận Chân gọi Tiểu Thuận Tử dọn cơm lên sau đó dắt nàng về bàn ngồi. Phù Hoa trong lúc đó thì đưa tay chỉnh lại tóc trên đầu lúc nãy bị chàng cọ rối. Nói cũng hay thật. Biết chàng ấy cao nhưng không ngờ cao hơn nàng vừa vặn một cái đầu. Thế này không phải mỗi lần ôm tóc nàng đều bị cọ rối hết sao.
Dận Chân dắt tay nàng đi đến bàn ngồi xuống. Nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng chuyền sang vẫn là cảm giác lạnh lẽo như tối hôm đó. Chắc phải bảo Ngô đại phu vấn đề này mới được. Chàng cau mày nói :
'Nàng đi đâu thì nhớ mặc ấm vào. Ta sai người may thêm y phục mùa đông cho nàng rồi. Nhất là tay nàng, ta nhớ có may bao tay cho nàng. Sao không đeo mà lại để lạnh thế này. "' Thiếp đến chỗ Vân Cẩm chơi, lúc đi không lạnh lên không đeo. Sau này thiếp sẽ nhớ. "
Nàng không thể trả lời là đi may đồ lên không tiện đeo được. Như thế còn gì đâu là bất ngờ nữa. Sau này lúc ra ngoài vẫn đeo đến lúc may thì lại tháo ra vậy.
Sau đó cả hai cùng nhau ăn cơm, uống trà rồi đi nghỉ ngơi. Trong quãng thời gian đó cả hai trò chuyện với nhau nhiều điều nhưng tuyệt nhiên Tử gia không hỏi về việc nàng làm gì ở chỗ Vân Cẩm mà về muộn. Nàng cũng nghĩ may mắn khi chàng không hỏi chứ nếu hỏi nàng không biết trả lời thế nào luôn. Nhưng đâu biết rằng Tứ gia nắm rõ mọi hoạt động của nàng lên mới không cho người đi gọi nàng về, thay vào đó là yên tĩnh ngồi đợi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương