Nửa Đời Phù Hoa
Chương 94: Lời hứa
Phù Hoa cũng như vậy chia đều bánh cho mọi người. Rồi tiễn hai người Bích Nguyệt và Phúc nhi ra khỏi Tứ nghi đường, nhìn họ đi theo Tô công công cùng mấy người Tiểu Phúc tử mới yên tâm.
Bấy giờ trong sân của Tứ nghi đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn chiếc bàn đang ngồi cùng xào treo bánh trưng.
Âu Dương Phong thấy mọi người về hết cũng xin phép ra về :
" Tỷ tỷ, đệ cũng trở về đây, ở nhà còn nhiều sổ sách chưa hoàn thành xong nữa. "
Phù Hoa đưa rố bánh cho đệ ấy rồi nói :
" Tỷ biết đệ muốn kiếm tiền. Nhưng nhớ phải chú ý sức khỏe, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ. Công việc cũng đừng ôm đồn quá. "
" Đệ nhớ rồi, đệ xin phép về đây. Tứ gia, thảo dân xin phép về trước. "
"Ừ về đi, mùng 3 đến báo cáo công việc. "
Vân Cẩm thấy Âu Dương Phong trở về cũng tự lấy phần bánh của mình chạy đi ra ngoài. Phù Hoa nhìn theo nhưng cũng không nói gì hết.
Lúc nãy bầu không khí trong viện còn đang vui vẻ, đầm ấm. Giờ đây lạnh lẽo, cô đơn vô cùng.
Không biết có phải do say rượu hay không, nhưng lúc này đây Phù Hoa thấy buồn bã, cô đơn vô cùng. Nàng ngồi xuống ghế, yên lặng nhìn về phía bầu trời đêm đông. (
Trên cao, chỉ có mỗi ánh trăng cô độc trên màn đêm đen vô tận. Trên mặt nàng, từ lúc nào hai hàng nước mắt bồng chốc lăn dài trên má.
Dận Chân thấy nàng yên tĩnh ngồi nhìn lên bầu trời tưởng nàng buồn khi phải chia ly thì cũng để yên không nói gì hết. Nhưng khi thấy dòng nước mắt chảy dài trên má nàng. Phút chốc chàng thấy, nàng như xa vời vợi không thể
nam bat dudc.
Chàng tiến đến ôm chặt nàng vào lòng, vuốt ve lưng nàng nói :
" Nàng biết không? Mặt trăng trên kia không hề cô độc một chút nào hết. ở nơi chúng ta không nhìn thấy, luôn có những ngôi sao và đám mây luôn bầu bạn bên cạnh. "
Nói rồi Dận Chân nhìn xuống nàng trong lồng ngực. Phù Hoa nghe chàng nói, nước mắt càng không kiềm được, nức nở nói đứt quãng :
" Thiếp biết điều đó. Nhưng.... nhưng thiếp đã trải qua......chia ly...đau khổ một lần rồi. Thiếp không muốn.....
không muốn một chút nào hết....."
Dận Chân nhìn nàng vậy càng đau lòng hơn, đưa tay lau nước mắt cho nàng nói :
"Ta hứa với nàng. Bao giờ bỉ ngạn hoa lá gần kề , cho cá lên bờ, cho mặt trời biến mất thì ta rời xa nàng. "
Phù Hoa nghe chàng hứa thì không biết suy nghĩ ở đâu chảy ra nói :
"Bỉ ngạn hoa lá gần kề là hoa giả vẫn có. Cá sấu vẫn lên bờ mà. Mặt trời ban đêm biến mất đấy thôi. Chàng hứa kiểu gì vậy. Không biết đâu.....huhu...." (1
Nói rồi Phù Hoa khóc tiếp. Dận Chân cũng dở khóc dở cười trước lí lẽ của nàng nói với giọng nghiêm túc.
" Ái Tân giác la Dận Chân ta cả đời này chỉ có mình nàng là thê tử. Nguyện một đời một kiếp một đôi. Vĩnh viễn không xa rời. "
" Chàng nhớ lời hứa của mình đó. "
Nói rồi Phù Hoa rụi nước mắt vào vạt áo trước lồng ngực chàng. Sau đó ngẩng mặt mỉm cười rạng rỡ nhìn chàng.
"Em. Một cô gái nhỏ được trời đưa đẩy đến nơi này. Không dám hứa xa xôi sợ bản thân nhỏ bé không gánh nổi câu thề hẹn. Thời gian chưa từng mở lời nói chuyện. Nhưng nó sẽ trả lời hết tất thảy mọi chuyện cho chàng biết vào tương lai. "
Dận Chân ôm nàng chặt hơn, nhìn chằm chằm vào sâu trong đôi mắt nàng. Cuối cùng hạ xuống môi nàng một nụ hôn ngọt ngào. Như giãi bày hết nỗi lòng xúc động hạnh phúc bây giờ của bản thân cho nàng biết.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đêm đông của Bắc Kinh hàng trăm năm trước. Pháo hoa rực rỡ lan tỏa trên bầu trời.
Điểm xuyến thêm vào màn đêm đen, để tỏa sáng thay vì sao bên cạnh của mặt trăng.
Hai người nhìn nhau đắm đuối. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ giãi bày nỗi lòng khó nói của họ.
Nàng không dám hứa, vì sự tồn tại của nàng ở đây đã là phi lí rồi. Mọi sự thay đổi trong tương lai là điều nàng không dám chắc nữa. Nó hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo vốn có trong lịch sử mà nàng biết rồi. Vậy lên nàng muốn để cho thời gian thay nàng trả lời và đáp lại tấm lòng của chàng.
Cuối cùng cả hai ôm nhau, đứng đó, không cảm thấy lạnh là gì hết. Cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Soi sáng, nở rộ như tương lai cùng tình yêu của hai người.
Ngắm pháo hoa một lúc đến khi kết thúc. Phù Hoa buông chàng ra, sau đó đi dọn dẹp những cái bánh chưng còn xót lại, để mai ăn. Dận Chân thấy thế cũng phụ giúp cho nàng dọn dẹp.
Xong việc, trở về phòng, Dận Chân lấy từ trong tay áo ra một món đồ, đưa vào tay nàng :
" Phù Hoa, ta có món quà muốn tặng nàng. Nàng hãy mở ra xem đi. "
Phù Hoa tưởng buổi đoàn viên vừa rồi là quà năm mới rồi. Không ngờ chàng còn chuẩn bị món quà khác. Nàng hào hứng mở món quà ra, bên trong là một khối lệnh bài hình rồng ôm hoa sen, đằng sau còn khắc tên nàng làm bằng vàng.
Nàng nhìn về phía chàng hỏi :
" Tấm lệnh bài này là gì thế ? "
Dận Chân xoa đầu nàng nói :
" Sau này nàng sẽ biết, hãy giữ nó cẩn thận nhé. "
Sau đó cả hai cùng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Bấy giờ trong sân của Tứ nghi đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn chiếc bàn đang ngồi cùng xào treo bánh trưng.
Âu Dương Phong thấy mọi người về hết cũng xin phép ra về :
" Tỷ tỷ, đệ cũng trở về đây, ở nhà còn nhiều sổ sách chưa hoàn thành xong nữa. "
Phù Hoa đưa rố bánh cho đệ ấy rồi nói :
" Tỷ biết đệ muốn kiếm tiền. Nhưng nhớ phải chú ý sức khỏe, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ. Công việc cũng đừng ôm đồn quá. "
" Đệ nhớ rồi, đệ xin phép về đây. Tứ gia, thảo dân xin phép về trước. "
"Ừ về đi, mùng 3 đến báo cáo công việc. "
Vân Cẩm thấy Âu Dương Phong trở về cũng tự lấy phần bánh của mình chạy đi ra ngoài. Phù Hoa nhìn theo nhưng cũng không nói gì hết.
Lúc nãy bầu không khí trong viện còn đang vui vẻ, đầm ấm. Giờ đây lạnh lẽo, cô đơn vô cùng.
Không biết có phải do say rượu hay không, nhưng lúc này đây Phù Hoa thấy buồn bã, cô đơn vô cùng. Nàng ngồi xuống ghế, yên lặng nhìn về phía bầu trời đêm đông. (
Trên cao, chỉ có mỗi ánh trăng cô độc trên màn đêm đen vô tận. Trên mặt nàng, từ lúc nào hai hàng nước mắt bồng chốc lăn dài trên má.
Dận Chân thấy nàng yên tĩnh ngồi nhìn lên bầu trời tưởng nàng buồn khi phải chia ly thì cũng để yên không nói gì hết. Nhưng khi thấy dòng nước mắt chảy dài trên má nàng. Phút chốc chàng thấy, nàng như xa vời vợi không thể
nam bat dudc.
Chàng tiến đến ôm chặt nàng vào lòng, vuốt ve lưng nàng nói :
" Nàng biết không? Mặt trăng trên kia không hề cô độc một chút nào hết. ở nơi chúng ta không nhìn thấy, luôn có những ngôi sao và đám mây luôn bầu bạn bên cạnh. "
Nói rồi Dận Chân nhìn xuống nàng trong lồng ngực. Phù Hoa nghe chàng nói, nước mắt càng không kiềm được, nức nở nói đứt quãng :
" Thiếp biết điều đó. Nhưng.... nhưng thiếp đã trải qua......chia ly...đau khổ một lần rồi. Thiếp không muốn.....
không muốn một chút nào hết....."
Dận Chân nhìn nàng vậy càng đau lòng hơn, đưa tay lau nước mắt cho nàng nói :
"Ta hứa với nàng. Bao giờ bỉ ngạn hoa lá gần kề , cho cá lên bờ, cho mặt trời biến mất thì ta rời xa nàng. "
Phù Hoa nghe chàng hứa thì không biết suy nghĩ ở đâu chảy ra nói :
"Bỉ ngạn hoa lá gần kề là hoa giả vẫn có. Cá sấu vẫn lên bờ mà. Mặt trời ban đêm biến mất đấy thôi. Chàng hứa kiểu gì vậy. Không biết đâu.....huhu...." (1
Nói rồi Phù Hoa khóc tiếp. Dận Chân cũng dở khóc dở cười trước lí lẽ của nàng nói với giọng nghiêm túc.
" Ái Tân giác la Dận Chân ta cả đời này chỉ có mình nàng là thê tử. Nguyện một đời một kiếp một đôi. Vĩnh viễn không xa rời. "
" Chàng nhớ lời hứa của mình đó. "
Nói rồi Phù Hoa rụi nước mắt vào vạt áo trước lồng ngực chàng. Sau đó ngẩng mặt mỉm cười rạng rỡ nhìn chàng.
"Em. Một cô gái nhỏ được trời đưa đẩy đến nơi này. Không dám hứa xa xôi sợ bản thân nhỏ bé không gánh nổi câu thề hẹn. Thời gian chưa từng mở lời nói chuyện. Nhưng nó sẽ trả lời hết tất thảy mọi chuyện cho chàng biết vào tương lai. "
Dận Chân ôm nàng chặt hơn, nhìn chằm chằm vào sâu trong đôi mắt nàng. Cuối cùng hạ xuống môi nàng một nụ hôn ngọt ngào. Như giãi bày hết nỗi lòng xúc động hạnh phúc bây giờ của bản thân cho nàng biết.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đêm đông của Bắc Kinh hàng trăm năm trước. Pháo hoa rực rỡ lan tỏa trên bầu trời.
Điểm xuyến thêm vào màn đêm đen, để tỏa sáng thay vì sao bên cạnh của mặt trăng.
Hai người nhìn nhau đắm đuối. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ giãi bày nỗi lòng khó nói của họ.
Nàng không dám hứa, vì sự tồn tại của nàng ở đây đã là phi lí rồi. Mọi sự thay đổi trong tương lai là điều nàng không dám chắc nữa. Nó hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo vốn có trong lịch sử mà nàng biết rồi. Vậy lên nàng muốn để cho thời gian thay nàng trả lời và đáp lại tấm lòng của chàng.
Cuối cùng cả hai ôm nhau, đứng đó, không cảm thấy lạnh là gì hết. Cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Soi sáng, nở rộ như tương lai cùng tình yêu của hai người.
Ngắm pháo hoa một lúc đến khi kết thúc. Phù Hoa buông chàng ra, sau đó đi dọn dẹp những cái bánh chưng còn xót lại, để mai ăn. Dận Chân thấy thế cũng phụ giúp cho nàng dọn dẹp.
Xong việc, trở về phòng, Dận Chân lấy từ trong tay áo ra một món đồ, đưa vào tay nàng :
" Phù Hoa, ta có món quà muốn tặng nàng. Nàng hãy mở ra xem đi. "
Phù Hoa tưởng buổi đoàn viên vừa rồi là quà năm mới rồi. Không ngờ chàng còn chuẩn bị món quà khác. Nàng hào hứng mở món quà ra, bên trong là một khối lệnh bài hình rồng ôm hoa sen, đằng sau còn khắc tên nàng làm bằng vàng.
Nàng nhìn về phía chàng hỏi :
" Tấm lệnh bài này là gì thế ? "
Dận Chân xoa đầu nàng nói :
" Sau này nàng sẽ biết, hãy giữ nó cẩn thận nhé. "
Sau đó cả hai cùng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương