Nửa Đời Phù Hoa
Chương 95: Lì xì
Sáng ngày hôm sau, Phù Hoa dậy muộn. Khi tỉnh dậy thì đầu hơi đau, người hơi ê ẩm. Tất cả đều là triệu chứng của việc uống rượu hôm qua.
Nàng ngồi ngẩn ngơ trên giường một lát, suy nghĩ lại những chuyện ngày hôm qua xem bản thân mình có làm chuyện gì quá đáng không.
Hình như hôm qua nàng tự nhiên trở thành bà mối, sau đó thì chê bai gương mặt của Tiểu ngụy tử, chọc ghẹo
Bích Nguyệt và Phúc nhi. Nói chung là tội không nặng nhưng có tội. Thôi để hôm nay bù cho Tiểu ngụy tử một bao lì xì to mới được.
Nàng đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị thay quần áo. Thấy trên tấm bình phong đã vắt sẵn một bộ y phục màu đỏ nhạt thêu hoa sơn trà rồi. Nghĩ chắc rằng chàng chuẩn bị sẵn muốn nàng mặc bộ này lên Phù Hoa cũng nhanh chóng thay bộ y phục đó lên người.
Mặc dù chỉ là màu đỏ nhạt thôi nhưng cũng đã rất nổi bật khi mặc trên người nàng rồi. Nàng ngắm nhìn bản thân trong gương sau đó chải cho mình một kiểu tóc phù hợp với bộ y phục rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, nàng đã thấy chàng đang ngồi đọc sách, uống trà ở bàn. Dận Chân thấy nàng đến thì ngẩng lên nhìn rồi nói :
" Nàng mặc bộ này thật đẹp không uổng công ta chọn nó cho nàng. Mà hôm nay trời đổ tuyết, nàng lấy cái áo choàng lông hồ ly mặc vào đi."
"Trời đổ tuyết sao, để thiếp ngắm nhìn một lát. "
Nói rồi nàng nhìn qua cửa sổ, thấy khoảng sân bên ngoài đã phủ tuyết trắng xóa. Trên bầu trời, tuyết vẫn bay bay trong gió. Nhìn thôi đã cảm thấy lạnh rồi. Nghĩ rồi nàng rùng mình một cái vì gió lạnh thổi đến. Nhưng ngay sau đó một thứ ấm áp đã phủ lên người nàng :
" Bảo nàng mặc thì nàng bảo từ từ. Ốm thì làm sao bây giờ."
Phù Hoa cười hì hì khi chiếc áo khoác lông hồ ly đã được chàng lấy ra và khoác lên người mình. Sau đó nói với chàng :
"Không phải có chàng rồi sao."
Dận Chân sủng nịnh nhìn nàng, gõ vào trán nàng nói :
"Bó tay với nàng. Mau đi ăn sáng thôi. "
Nói rồi cả hai đi ra bàn ngồi ăn sáng. Bữa sáng hôm nay còn có cả bánh chưng hôm qua nàng làm nữa . Ăn một đồng bánh chưng mềm mềm ngon ngon. Nàng cảm giác bản thân có thể ăn liên tục vài ngày liền.
Dận Chân cũng vậy, lần đầu tiên ăn bánh chưng do bản thân góp sức làm thấy ngon miệng vô cùng. Bánh dẻo mềm không hề bị cứng mặc dù để qua đêm mùa đông.
Ăn xong cả hai dắt tay nhau đi đến tiền viện. Nơi đó đã tập hợp đầy đủ tất cả các hạ nhân trong phủ đến.
Khi thấy nàng và chàng đến, mọi người đồng thanh hô to :
"Tứ gia cát tường, Phù Hoa cô nương cát tường. Năm mới vạn thọ lộc phúc. Phát tài phát lộc. Trăm năm hạnh phúc. "
Dận Chân dắt nàng ngồi xuống hai cái ghế ở giữa tiền sảnh. Nghe mọi người hành lễ hô to chúc tết thì hơi ngạc nhiên. Sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đánh giá mọi thứ xung quanh.
Dận Chân ra lệnh cho Tô Bồi Thịnh ở bên cạnh bắt đầu phát lì xì cho mọi người.
Tô Bồi Thịnh nhận lệnh, cùng Tiểu Thuận Tử đang bê một khay phủ vải đỏ đi đến trước mặt các hạ nhân đang xếp hàng. Lần lượt theo thứ tự phát lì xì cho mọi người.
Phù Hoa nhìn tấm vải đỏ được Tô Bồi Thịnh mở ra. Bên trên toàn các thỏi bạc 20 lượng thì trầm trồ. Bên dưới cũng có khoảng một trăm người cả nha hoàn, bà tử, đầu bếp, gã sai vặt, thị vệ. Phát mỗi người một thỏi vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền nha. C
Ngạc nhiên là thế nhưng bên ngoài nàng cũng không có biểu hiện gì. Nhìn Tiểu Thuận Tử lấy hết khay bạc này đến khay bạc kia phát cho mọi người. Đến khi phát hết xong, Tô Bồi Thịnh cũng phát luôn cho Tiểu Thuận Tử, rồi trở về bên cạnh Tứ gia bẩm báo :
" Bấm Tứ gia, nô tài đã phát hết lì xì của ngài cho mọi người theo dặn dò rồi ạ. "
Nói rồi Dận Chân lấy từ trong tay áo ra một túi tiền nặng trịch đưa cho Tô Bồi Thịnh rồi nói :
" Thưởng thêm cho ngươi vì làm tốt công việc. "
Sau đó chàng nói với những người ở bên dưới với chất giọng lạnh lùng uy nghiêm :
" Năm mới đã đến, ta không muốn trong phủ xảy ra những chuyện thị phi như hồi trước nữa. Mọi người hiểu ý ta rồi chứ. Ta cần người trung thành, còn không thì rời phủ đi. "
Mọi người nghe vậy đồng loạt quỳ xuống hành lễ nói :
"Cả đời tận trung với Tứ gia, quyết không hai lòng. " •
Dận Chân hài lòng nói tiếp :
" Sau này Phù Hoa sẽ có quyền lực như ta ở trong phủ này. Mọi người thấy nàng như thấy ta. Lời của nàng như của ta. "
Mọi người lại đồng thanh nói :
"Nguyện tận trung với Phù Hoa cô nương như Tứ gia, quyết không hai lòng. "
Phù Hoa ngạc nhiên trước lời nói của nàng . Nhưng biết chàng muốn lập uy cho mình bèn tiếp lời nói :
"Mọi người, nếu ta và Tứ gia tốt nhất định sẽ để mọi người cùng tốt. Sẽ không quyên những người tận trung vì mình. Mọi người trở về làm việc của mình đi. "
Sau đó mọi người hành lễ rồi ai đi làm việc đó. Còn nàng và Tứ gia trở về Tứ nghi đường, theo sau là Tô Bồi Thịnh và nhóm người Tiểu Thuận Tử .
Nàng ngồi ngẩn ngơ trên giường một lát, suy nghĩ lại những chuyện ngày hôm qua xem bản thân mình có làm chuyện gì quá đáng không.
Hình như hôm qua nàng tự nhiên trở thành bà mối, sau đó thì chê bai gương mặt của Tiểu ngụy tử, chọc ghẹo
Bích Nguyệt và Phúc nhi. Nói chung là tội không nặng nhưng có tội. Thôi để hôm nay bù cho Tiểu ngụy tử một bao lì xì to mới được.
Nàng đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị thay quần áo. Thấy trên tấm bình phong đã vắt sẵn một bộ y phục màu đỏ nhạt thêu hoa sơn trà rồi. Nghĩ chắc rằng chàng chuẩn bị sẵn muốn nàng mặc bộ này lên Phù Hoa cũng nhanh chóng thay bộ y phục đó lên người.
Mặc dù chỉ là màu đỏ nhạt thôi nhưng cũng đã rất nổi bật khi mặc trên người nàng rồi. Nàng ngắm nhìn bản thân trong gương sau đó chải cho mình một kiểu tóc phù hợp với bộ y phục rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, nàng đã thấy chàng đang ngồi đọc sách, uống trà ở bàn. Dận Chân thấy nàng đến thì ngẩng lên nhìn rồi nói :
" Nàng mặc bộ này thật đẹp không uổng công ta chọn nó cho nàng. Mà hôm nay trời đổ tuyết, nàng lấy cái áo choàng lông hồ ly mặc vào đi."
"Trời đổ tuyết sao, để thiếp ngắm nhìn một lát. "
Nói rồi nàng nhìn qua cửa sổ, thấy khoảng sân bên ngoài đã phủ tuyết trắng xóa. Trên bầu trời, tuyết vẫn bay bay trong gió. Nhìn thôi đã cảm thấy lạnh rồi. Nghĩ rồi nàng rùng mình một cái vì gió lạnh thổi đến. Nhưng ngay sau đó một thứ ấm áp đã phủ lên người nàng :
" Bảo nàng mặc thì nàng bảo từ từ. Ốm thì làm sao bây giờ."
Phù Hoa cười hì hì khi chiếc áo khoác lông hồ ly đã được chàng lấy ra và khoác lên người mình. Sau đó nói với chàng :
"Không phải có chàng rồi sao."
Dận Chân sủng nịnh nhìn nàng, gõ vào trán nàng nói :
"Bó tay với nàng. Mau đi ăn sáng thôi. "
Nói rồi cả hai đi ra bàn ngồi ăn sáng. Bữa sáng hôm nay còn có cả bánh chưng hôm qua nàng làm nữa . Ăn một đồng bánh chưng mềm mềm ngon ngon. Nàng cảm giác bản thân có thể ăn liên tục vài ngày liền.
Dận Chân cũng vậy, lần đầu tiên ăn bánh chưng do bản thân góp sức làm thấy ngon miệng vô cùng. Bánh dẻo mềm không hề bị cứng mặc dù để qua đêm mùa đông.
Ăn xong cả hai dắt tay nhau đi đến tiền viện. Nơi đó đã tập hợp đầy đủ tất cả các hạ nhân trong phủ đến.
Khi thấy nàng và chàng đến, mọi người đồng thanh hô to :
"Tứ gia cát tường, Phù Hoa cô nương cát tường. Năm mới vạn thọ lộc phúc. Phát tài phát lộc. Trăm năm hạnh phúc. "
Dận Chân dắt nàng ngồi xuống hai cái ghế ở giữa tiền sảnh. Nghe mọi người hành lễ hô to chúc tết thì hơi ngạc nhiên. Sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đánh giá mọi thứ xung quanh.
Dận Chân ra lệnh cho Tô Bồi Thịnh ở bên cạnh bắt đầu phát lì xì cho mọi người.
Tô Bồi Thịnh nhận lệnh, cùng Tiểu Thuận Tử đang bê một khay phủ vải đỏ đi đến trước mặt các hạ nhân đang xếp hàng. Lần lượt theo thứ tự phát lì xì cho mọi người.
Phù Hoa nhìn tấm vải đỏ được Tô Bồi Thịnh mở ra. Bên trên toàn các thỏi bạc 20 lượng thì trầm trồ. Bên dưới cũng có khoảng một trăm người cả nha hoàn, bà tử, đầu bếp, gã sai vặt, thị vệ. Phát mỗi người một thỏi vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền nha. C
Ngạc nhiên là thế nhưng bên ngoài nàng cũng không có biểu hiện gì. Nhìn Tiểu Thuận Tử lấy hết khay bạc này đến khay bạc kia phát cho mọi người. Đến khi phát hết xong, Tô Bồi Thịnh cũng phát luôn cho Tiểu Thuận Tử, rồi trở về bên cạnh Tứ gia bẩm báo :
" Bấm Tứ gia, nô tài đã phát hết lì xì của ngài cho mọi người theo dặn dò rồi ạ. "
Nói rồi Dận Chân lấy từ trong tay áo ra một túi tiền nặng trịch đưa cho Tô Bồi Thịnh rồi nói :
" Thưởng thêm cho ngươi vì làm tốt công việc. "
Sau đó chàng nói với những người ở bên dưới với chất giọng lạnh lùng uy nghiêm :
" Năm mới đã đến, ta không muốn trong phủ xảy ra những chuyện thị phi như hồi trước nữa. Mọi người hiểu ý ta rồi chứ. Ta cần người trung thành, còn không thì rời phủ đi. "
Mọi người nghe vậy đồng loạt quỳ xuống hành lễ nói :
"Cả đời tận trung với Tứ gia, quyết không hai lòng. " •
Dận Chân hài lòng nói tiếp :
" Sau này Phù Hoa sẽ có quyền lực như ta ở trong phủ này. Mọi người thấy nàng như thấy ta. Lời của nàng như của ta. "
Mọi người lại đồng thanh nói :
"Nguyện tận trung với Phù Hoa cô nương như Tứ gia, quyết không hai lòng. "
Phù Hoa ngạc nhiên trước lời nói của nàng . Nhưng biết chàng muốn lập uy cho mình bèn tiếp lời nói :
"Mọi người, nếu ta và Tứ gia tốt nhất định sẽ để mọi người cùng tốt. Sẽ không quyên những người tận trung vì mình. Mọi người trở về làm việc của mình đi. "
Sau đó mọi người hành lễ rồi ai đi làm việc đó. Còn nàng và Tứ gia trở về Tứ nghi đường, theo sau là Tô Bồi Thịnh và nhóm người Tiểu Thuận Tử .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương