Nương Tử Lưu Manh
Chương 11: ĐẾN QUỐC TỬ GIÁM
- Chàng đang làm cái gì vậy?
- Dọn đồ giúp nàng
Diệp Nghê Thường còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vài ngày trước mới về lại mặt xong mà, còn ở lại mấy ngày, hôm nay hắn tính đuổi nàng về Diệp gia rồi phải không?!
- Để làm gì
- Quốc tử giám mở một học kỳ mới, ta đã đăng ký giúp nàng rồi, ngày mai cả hai chúng ta đều vào đó học
- Gì chứ, lớn tầm này còn bắt đi học sao? Tứ thư ngũ kinh gì đó ta không hứng thú đâu
- Quan trọng là ta không yên tâm để nàng một mình trong phủ, theo ta học hỏi thêm cũng không phải chuyện xấu
- Đi thì đi, tuỳ chàng
Nàng đảo mắt suy nghĩ liền nhanh chóng để hắn đưa mình đi cùng, dù sao trong phủ cũng chán rồi, đến Quốc tử giám một chuyến thử xem biết đâu lại có trò gì vui.
- Trong danh sách ta thấy có khuê mật của nàng Hàn Chiêu Chiêu, có nàng ấy nàng không sợ buồn chán
- Ừm, tính ra lâu rồi không gặp A Chiêu
Nàng còn cay cú việc nàng ấy hạ xuân dược cho nàng vào đêm tân hôn, đợi khi có cơ hội nàng liền trả đũa một chút.
- Được rồi, ngủ sớm thôi, ngày mai còn đến Quốc tử giám, không được báo danh trễ đâu
- Ta biết rồi mà, nhìn xem chàng lải nhải giống y phụ thân ta vậy
Nghê Thường nằm xuống giường, hắn đến thổi nến rồi cũng đến nằm cạnh nàng, hai người cứ vậy ôm nhau ngủ yên giấc đến bình minh ló dạng.
Bên ngoài cổng lớn đề ba chữ Quốc tử giám, nàng nhanh chân chạy vào trong xem náo nhiệt.
- Tiểu Nghê, cầm lấy thẻ bài báo danh, đợi sắp xếp lớp học ổn định ta sẽ đến tìm nàng sau
- Được thôi
Nàng cầm thẻ bài nhảy nhót vui vẻ vào trong, Sở Thương Dạ cũng đi vào sau nàng thế nhưng hắn lại rẽ đến một hướng khác.
- A Chiêu!
- Thường nhi, ngươi cũng đến đây sao?
- Đúng vậy a!
- Vậy tốt quá rồi, đám quý nữ kia thật nhàm chán, có ngươi cùng ta là vui rồi
- Học kỳ trước ngươi cũng có học sao?
- Không có, đây là học kỳ đầu tiên ta học ở đây, ta cũng giống ngươi thôi
Đối với việc nữ tử được vào quốc tử giám đã là chuyện mới đây, thế nên nữ tử trên mười bảy mới vào học là chuyện không có gì lạ.
- Nghe nói có cả vị tam công chúa kia nữa đấy
- Nhưng thân phận nàng ta khác biệt chắc gì đã cùng lớp
- Ngươi nói đúng, nhưng cũng là lớp cạnh chúng ta
Hai người vừa tán gẫu vừa đi vào lớp học, lớp học không phân biệt nam hay nữ tử, chỉ dựa trên thân phận.
- Nhưng mà phu quân ngươi thân phận hoàng thân quốc thích, nếu vậy sẽ cùng lớp với vị tam công chúa kia rồi
- Chẳng trách... hừ, chàng ấy đợi đấy!
Hắn không đi cùng nàng thì ra là có nguyên do cả, Nghê Thường hừ một tiếng trong lòng thầm khó chịu.
Nàng bực dọc ngồi xuống lại vô ý ngồi lên đùi người ta, đúng là cái tính hậu đậu này vẫn chưa sửa được mà.
- Nương tử, đây là lớp học đó, nàng muốn thân mật với ta tại đây luôn sao?
- Hử, là chàng?!
Giọng nói vang lên bên tai rất quen thuộc, Diệp Nghê Thường bật dậy xoay qua nhìn người ngồi trên ghế.
- Chỗ của nàng là ở chỗ này
Hắn chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh chỗ hắn đang ngồi nói với nàng, nàng tròn xoe mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc.
- Chẳng phải chàng nên học cùng lớp với tam công chúa sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
- Nàng ghen rồi?
Sở Thương Dạ cười tà mị ghé sát tai nàng, đương nhiên nàng dễ gì chịu thừa nhận, Diệp Nghê Thường xua xua tay chối lia lịa.
- Ta không có, chàng đừng nói bậy
Một bên Hàn Chiêu Chiêu xem hai người đối đáp liền chậc lưỡi khinh thường, quả là con người dính vào ái tình thật là chẳng còn để ý đến ai khác, chẳng cần quan tâm mình đang ở đâu mà cứ rải cẩu lương khiến nàng ấy nhặt mãi không hết.
- Khụ, các trò ổn định chỗ ngồi
Lý tiên sinh bước vào ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ông ấy hình như là người rất nghiêm túc, tuổi tác có vẻ chỉ nhỏ hơn phụ thân nàng vài tuổi.
Y phục xám tro ngồi ngay ngắn trên ghế, mấy người kia nhanh chóng ai về chỗ nấy chẳng dám hé miệng.
- Ông ấy là ai vậy?
- Là Lý tiên sinh
Nàng nghiêng người hỏi nhỏ Sở Thương Dạ, người khác không dám nói chuyện không có nghĩa là nàng cũng không dám nói.
- Trong lớp này có ai thiếu tiền của ông ấy sao?
- Ta cũng không biết nữa
Sở Thương Dạ lắc đầu, Diệp Nghê Thường trề môi cũng không hỏi nữa.
Lý Tường mang ra quyển Luận Ngữ đặt trên bàn, học trò liền theo ông lấy sách ra.
- Sách của nàng đâu ?
- Đây
Nàng đặt sách trên bàn, ban nãy nam nhân thối nào đó va phải nàng, cũng may là nhặt lại được quyển sách nếu không sẽ phiền phức lớn.
- Các trò mở Luận Ngữ ra, hôm nay chúng ta bàn về những câu nói trong đó
- Thôi toi rồi, tên thất đức nào lấy nhầm sách của ta rồi
Nàng mở sách ra, tranh vẽ bên trong khiến nàng giật bắn mình, quyển Luận Ngữ vô duyên vô cớ biến thành xuân cung đồ.
Lý Tường nhíu mày ý không hài lòng, Nghê Thường thấy ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ liền cắn môi ngồi trở xuống ghế.
- Cho chàng nè
Nàng đổi sách của mình lấy mất quyển sách của hắn, Sở Thương Dạ không biết bên trong là gì vừa mở ra liền vội vã gấp lại.
- Nàng lấy đâu ra quyển sách này vậy?
- Chắc ban nãy đụng trúng người ta, sách rơi, lấy nhầm thôi
Hắn thật sự vạn phần bất lực đối với nàng, sao hắn lại có linh cảm nàng sẽ khiến Quốc tử giám gà chó không yên.
- Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi. Trò nào có thể hiểu được câu này nghĩa là gì?
Cả lớp vậy mà chẳng có lấy một cánh tay giơ lên, Lý Tường sầm mặt đành tự gọi người đến trả lời.
- Thương Dạ, trò trả lời
- Câu này có nghĩa là chỉ đọc sách mà không suy ngẫm sẽ cảm thấy u mê, không hiệu quả. Chỉ suy nghĩ mà không đọc sách, đôi khi sẽ suy nghĩ viển vông, chẳng thể phá mê
- Giỏi lắm, không hổ danh là học trò ta yêu thương nhất
- Tiên sinh quá khen
- Dọn đồ giúp nàng
Diệp Nghê Thường còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vài ngày trước mới về lại mặt xong mà, còn ở lại mấy ngày, hôm nay hắn tính đuổi nàng về Diệp gia rồi phải không?!
- Để làm gì
- Quốc tử giám mở một học kỳ mới, ta đã đăng ký giúp nàng rồi, ngày mai cả hai chúng ta đều vào đó học
- Gì chứ, lớn tầm này còn bắt đi học sao? Tứ thư ngũ kinh gì đó ta không hứng thú đâu
- Quan trọng là ta không yên tâm để nàng một mình trong phủ, theo ta học hỏi thêm cũng không phải chuyện xấu
- Đi thì đi, tuỳ chàng
Nàng đảo mắt suy nghĩ liền nhanh chóng để hắn đưa mình đi cùng, dù sao trong phủ cũng chán rồi, đến Quốc tử giám một chuyến thử xem biết đâu lại có trò gì vui.
- Trong danh sách ta thấy có khuê mật của nàng Hàn Chiêu Chiêu, có nàng ấy nàng không sợ buồn chán
- Ừm, tính ra lâu rồi không gặp A Chiêu
Nàng còn cay cú việc nàng ấy hạ xuân dược cho nàng vào đêm tân hôn, đợi khi có cơ hội nàng liền trả đũa một chút.
- Được rồi, ngủ sớm thôi, ngày mai còn đến Quốc tử giám, không được báo danh trễ đâu
- Ta biết rồi mà, nhìn xem chàng lải nhải giống y phụ thân ta vậy
Nghê Thường nằm xuống giường, hắn đến thổi nến rồi cũng đến nằm cạnh nàng, hai người cứ vậy ôm nhau ngủ yên giấc đến bình minh ló dạng.
Bên ngoài cổng lớn đề ba chữ Quốc tử giám, nàng nhanh chân chạy vào trong xem náo nhiệt.
- Tiểu Nghê, cầm lấy thẻ bài báo danh, đợi sắp xếp lớp học ổn định ta sẽ đến tìm nàng sau
- Được thôi
Nàng cầm thẻ bài nhảy nhót vui vẻ vào trong, Sở Thương Dạ cũng đi vào sau nàng thế nhưng hắn lại rẽ đến một hướng khác.
- A Chiêu!
- Thường nhi, ngươi cũng đến đây sao?
- Đúng vậy a!
- Vậy tốt quá rồi, đám quý nữ kia thật nhàm chán, có ngươi cùng ta là vui rồi
- Học kỳ trước ngươi cũng có học sao?
- Không có, đây là học kỳ đầu tiên ta học ở đây, ta cũng giống ngươi thôi
Đối với việc nữ tử được vào quốc tử giám đã là chuyện mới đây, thế nên nữ tử trên mười bảy mới vào học là chuyện không có gì lạ.
- Nghe nói có cả vị tam công chúa kia nữa đấy
- Nhưng thân phận nàng ta khác biệt chắc gì đã cùng lớp
- Ngươi nói đúng, nhưng cũng là lớp cạnh chúng ta
Hai người vừa tán gẫu vừa đi vào lớp học, lớp học không phân biệt nam hay nữ tử, chỉ dựa trên thân phận.
- Nhưng mà phu quân ngươi thân phận hoàng thân quốc thích, nếu vậy sẽ cùng lớp với vị tam công chúa kia rồi
- Chẳng trách... hừ, chàng ấy đợi đấy!
Hắn không đi cùng nàng thì ra là có nguyên do cả, Nghê Thường hừ một tiếng trong lòng thầm khó chịu.
Nàng bực dọc ngồi xuống lại vô ý ngồi lên đùi người ta, đúng là cái tính hậu đậu này vẫn chưa sửa được mà.
- Nương tử, đây là lớp học đó, nàng muốn thân mật với ta tại đây luôn sao?
- Hử, là chàng?!
Giọng nói vang lên bên tai rất quen thuộc, Diệp Nghê Thường bật dậy xoay qua nhìn người ngồi trên ghế.
- Chỗ của nàng là ở chỗ này
Hắn chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh chỗ hắn đang ngồi nói với nàng, nàng tròn xoe mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc.
- Chẳng phải chàng nên học cùng lớp với tam công chúa sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
- Nàng ghen rồi?
Sở Thương Dạ cười tà mị ghé sát tai nàng, đương nhiên nàng dễ gì chịu thừa nhận, Diệp Nghê Thường xua xua tay chối lia lịa.
- Ta không có, chàng đừng nói bậy
Một bên Hàn Chiêu Chiêu xem hai người đối đáp liền chậc lưỡi khinh thường, quả là con người dính vào ái tình thật là chẳng còn để ý đến ai khác, chẳng cần quan tâm mình đang ở đâu mà cứ rải cẩu lương khiến nàng ấy nhặt mãi không hết.
- Khụ, các trò ổn định chỗ ngồi
Lý tiên sinh bước vào ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ông ấy hình như là người rất nghiêm túc, tuổi tác có vẻ chỉ nhỏ hơn phụ thân nàng vài tuổi.
Y phục xám tro ngồi ngay ngắn trên ghế, mấy người kia nhanh chóng ai về chỗ nấy chẳng dám hé miệng.
- Ông ấy là ai vậy?
- Là Lý tiên sinh
Nàng nghiêng người hỏi nhỏ Sở Thương Dạ, người khác không dám nói chuyện không có nghĩa là nàng cũng không dám nói.
- Trong lớp này có ai thiếu tiền của ông ấy sao?
- Ta cũng không biết nữa
Sở Thương Dạ lắc đầu, Diệp Nghê Thường trề môi cũng không hỏi nữa.
Lý Tường mang ra quyển Luận Ngữ đặt trên bàn, học trò liền theo ông lấy sách ra.
- Sách của nàng đâu ?
- Đây
Nàng đặt sách trên bàn, ban nãy nam nhân thối nào đó va phải nàng, cũng may là nhặt lại được quyển sách nếu không sẽ phiền phức lớn.
- Các trò mở Luận Ngữ ra, hôm nay chúng ta bàn về những câu nói trong đó
- Thôi toi rồi, tên thất đức nào lấy nhầm sách của ta rồi
Nàng mở sách ra, tranh vẽ bên trong khiến nàng giật bắn mình, quyển Luận Ngữ vô duyên vô cớ biến thành xuân cung đồ.
Lý Tường nhíu mày ý không hài lòng, Nghê Thường thấy ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ liền cắn môi ngồi trở xuống ghế.
- Cho chàng nè
Nàng đổi sách của mình lấy mất quyển sách của hắn, Sở Thương Dạ không biết bên trong là gì vừa mở ra liền vội vã gấp lại.
- Nàng lấy đâu ra quyển sách này vậy?
- Chắc ban nãy đụng trúng người ta, sách rơi, lấy nhầm thôi
Hắn thật sự vạn phần bất lực đối với nàng, sao hắn lại có linh cảm nàng sẽ khiến Quốc tử giám gà chó không yên.
- Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi. Trò nào có thể hiểu được câu này nghĩa là gì?
Cả lớp vậy mà chẳng có lấy một cánh tay giơ lên, Lý Tường sầm mặt đành tự gọi người đến trả lời.
- Thương Dạ, trò trả lời
- Câu này có nghĩa là chỉ đọc sách mà không suy ngẫm sẽ cảm thấy u mê, không hiệu quả. Chỉ suy nghĩ mà không đọc sách, đôi khi sẽ suy nghĩ viển vông, chẳng thể phá mê
- Giỏi lắm, không hổ danh là học trò ta yêu thương nhất
- Tiên sinh quá khen
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương