Nương Tử Lưu Manh

Chương 12: CHỌC GIẬN TIÊN SINH



Cả buổi Lý tiên sinh cứ thao thao bất tuyệt giảng nghĩa mấy câu trong Luận Ngữ, bản thân Nghê Thường cái hiểu cái không cứ ngáp lấy ngáp để.

- Nghê Thường, trò đứng dậy

Lý Tường từ đầu đến cuối đã chú ý đến nàng, nhiều hơn vẫn là không hài lòng, lần này chắc là muốn ra câu hỏi cho nàng.

- Triêu văn Đạo, tịch tử khả hỷ, trò nói xem đây là có ý nghĩa gì?

- Không biết

- Tại sao lại không biết

- Ta cũng không biết bản thân tại sao lại không biết, ngài là tiên sinh đương nhiên ngài biết, còn ta làm sao mà biết

- Câu này ta vừa giảng xong, trò không chú ý lại còn cãi bướng

Lý Tường tức giận nhíu mày, đây là lần đầu ông gặp học trò giống như nàng, đã không hiểu gì lại còn không sợ mà cãi lại.

- Vậy cho hỏi tiên sinh, câu này có nghĩa là gì?

- Câu này có nghĩa Sáng nghe đạo, tối đến chết cũng vui lòng, ban ngày thấu hiểu đạo lý, cho dù tối đến chết đi cũng không có gì hối tiếc

- Vậy tại sao lại phải chết, thấu hiểu đạo lý lại chết đi thì thật đáng tiếc nha, nói như vậy kẻ hiểu đạo lý đều chết hết rồi

- Trò đúng là khiến ta tức chết mà! Mau ra ngoài đứng phạt cho ta

- Haiz, không ngờ lão nương lại có ngày hôm nay

Nghê Thường đứng dậy ỉu xìu rời đi, đến khi ra khỏi cửa liền trở mặt một bộ đắc ý.

" Lão tiên sinh này đúng là dễ chọc giận, chỉ cần chọc ông ấy tức giận là ta có thể ra ngoài rồi"

Vừa ra khỏi lớp học nàng đã chạy một vòng Quốc tử giám để xem thử, nơi này quả thật là rất rộng.

- Ây da

- Cô nương không sao chứ?

- Thái tử, lại là ngươi, sao ngươi lại ở đây?



- Ta đến tìm tiên sinh muốn hỏi một chút vấn đề

- Ồ

Sở Mạch Thần mỉm cười với nàng, hắn biết nàng hôm nay đến Quốc tử giám học tập, ngoài mặt đến đây hỏi tiên sinh chỉ là cái cớ, thực chất là muốn đến xem nàng.

Hắn biết nàng đã là thê tử của người khác, còn là đường huynh của mình, thế nhưng kể từ khi nàng cứu hắn, hắn cùng nàng ở chung một tháng, một tháng đó hắn đã thích nàng mất rồi.

- Ngươi mau đi đi, còn đứng đây là muốn làm gì, đừng có nói muốn trách phạt ta hai lần đụng phải ngươi nha

- Ta không phải là có ý đó, nhưng sao giờ này nàng đi loanh quanh ở ngoài này?

- Ta bị tiên sinh phạt, xong rồi lại chạy ra đây

- Xem ra ngày đầu tiên của nàng không dễ dàng gì

- Không hẳn

Nàng lắc đầu cười đắc ý, là nàng cố ý để bị đuổi ra ngoài sao có thể nói là nàng chịu thiệt. Cho dù là trước đây ở trên núi học tập với sư phụ, cho dù nàng quậy phá cỡ nào ông ấy cũng không trách phạt nàng, bởi vì ông ấy biết nàng cố tình gây sự.

Nói đến thật là nhớ những ngày tháng ở trên núi, chỉ có vỏn vẹn vài người nhưng lại rất vui, sư phụ trừ nghiêm khắc bắt nàng luyện công nhưng lại mềm lòng mỗi khi nàng làm nũng, mỗi lần nàng phá phách lại có sư huynh đứng ra dọn dẹp tàn cuộc.

- Tiểu Nghê !

- Hửm, A Dạ, tan học rồi sao ?

- Ừm, nàng chạy mất có biết ban nãy Lý tiên sinh gọi nàng hay không, ông ấy rất tức giận đó

Ban nãy chỉ hai khắc Lý Tường đã tìm nàng, nếu để tư nghiệp thấy lớp học của ông ấy có học trò bị phạt chắc chắn thành tích sẽ giảm sút, ai ngờ được người đã chẳng thấy đâu, Lý tiên sinh tức giận đến muốn đánh người.

Kể ra Bạch tư nghiệp cùng Lý tiên sinh từ trước đã khắc khẩu, Bạch tư nghiệp tuổi trẻ tài cao, tính ra hắn hơn nàng có ba tuổi thôi đã làm đến chức tư nghiệp, Lý tiên sinh vậy mà mới chỉ là tiên sinh, ông ấy không phục thế nên hai người cứ gặp là xảy ra tranh cãi.

- Chắc là ông ấy hiện tại có ấn tượng sâu sắc với ta rồi

- Nàng nói xem

- Khụ, hai người có phải là không thấy ta rồi hay không?



Thái tử khụ vài tiếng cho bọn họ nhớ ra sự tồn tại của mình, hết lần này đến lần khác hắn bị lơ, có phải là cảm giác tồn tại của hắn quá thấp rồi không?!

- Thái tử, sao người lại ở đây?

- Ta... haiz, quả nhiên là như vậy, thôi ta đi tìm tiên sinh đây

- Điện hạ đi thong thả

Sở Thương Dạ không có ý giữ người, thái tử cũng không còn gì để nói đành rời đi.

- Thái tử đã nói nhưng gì với nàng vậy ?

- Chẳng nói gì quan trọng cả, chỉ tán gẫu vài câu thôi

- Thật sao?

- Chàng nghĩ xem

Nghê Thường bắt chước giọng điệu của hắn khi nãy, Sở Thương Dạ thở dài bất lực, thê tử nhà hắn đúng là khó quản thúc mà.

- Hiện tại chúng ta về phủ sao?

- Ừm, nành muốn ăn chút đồ ăn ngoài không, chút ta đến tửu lâu mới mở gần đây thử xem

- Từ khi nào chàng lại thích ra ngoài như vậy, có âm mưu gì đúng không?

- Nương tử sao lại nghĩ vi phu như vậy

Dụng ý của hắn lộ liễu đến như vậy sao? Hắn chỉ là muốn nàng vui vẻ kể ra chút chuyện thái tử nói với nàng ban nãy thôi mà, kể từ lần gặp trước đó hắn đã ngửi thấy mùi bất ổn trên người thái tử rồi, làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy.

Phải biết thái tử trước nay ghét đồ ngọt vậy mà lại chạm mặt hắn ở tửu lâu mua điểm tâm, việc này đúng là khả nghi.

- Đùa chàng chút thôi, đi, ta cũng muốn đến đó thử

- Được vậy chúng ta đi thôi

Xe ngựa của hai người dừng trước cửa Phong Nguyệt lâu, nghe nói Xuân Nguyệt lâu là tửu lâu dưới tên Mục Thần Canh, nàng từ nhỏ chưa nghe qua cái tên này, hẳn là hắn chỉ mới xuất hiện ở nơi này vài năm nay thôi.

Thế nhưng thế lực của người này không hề nhỏ, trước đó Sở Thương Dạ đã cho thuộc hạ điều tra về người này, quả thật không thể xem thương.
Chương trước Chương tiếp