Nương Tử Lưu Manh
Chương 13: PHONG NGUYỆT LÂU
- Chuyện ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?
- Dạ nhi thần đã phái người đi làm, hiện tại còn chưa có kết quả
- Vô dụng, ngươi phải biết đêm dài lắm mộng, càng kéo dài càng bất lợi
- Là nhi thần làm việc bất lực, xin phụ hoàng thứ tội
Sở Mạch Thần quỳ xuống thỉnh tội với hoàng đế, Sở vương không phải dạng dễ đối phó, huống hồ hắn lại càng không muốn động thủ, phải biết rằng hắn cùng hoàng đế đã có rạn nứt, đối với người phụ hoàng này vốn đã có tâm chống đối chỉ là ngoài mặt vẫn chưa xé rách lớp mặt nạ này.
- Ta cho ngươi ba ngày, nhất định phải thành công
- Vâng, nhi thần sẽ dốc sức
- Lui đi
- Nhi thần cáo lui
Sở Mạch Thần bước ra từ ngự thư phòng, trên nét mặt của hắn không nhìn ra cảm xúc gì, hắn một đường trở về Đông cung không biết là làm gì mà cả ngày không bước ra khỏi cửa.
...----------------...
Bên trong Phong Nguyệt lâu bàn đều đầy người, hai người được dẫn lên lầu ba. Phong Nguyệt lâu nằm hướng ra đường lớn, bên trong chia ra đến tận bảy lầu, ít ai biết bên trong Phong Nguyệt lâu chứa bao nhiêu bí mật chấn động.
Bên dưới cùng là gian dành cho thường dân, miễn là có đủ tiền hạng người nào cũng có thể đến đây, gian thứ hai cùng thứ ba là dành cho giới quý tộc, nơi này khá hỗn tạp bởi vì đám quan lại quý tộc có tiền đâu dễ đến nơi như thế này, đương nhiên phải có mánh khoé.
Bên trên lầu ba được xem như một kỹ viện, bề ngoài vẫn là tửu lâu, chỉ có khách quen mới biết. Lầu bốn cùng lầu năm chính là nơi giành để tiếp các vị khách vô cùng quan trọng, ít ai có thể đặt chân đến hai địa điểm này.
Hai lầu trên cùng chỉ có chủ nhân của Phong Nguyệt lâu mới có thể đặt chân đến, bên trên cùng chính là nơi tối mật, kẻ nào cố tình lẻn vào đều bị mất mạng.
- A Dạ, chàng có thấy điểm nào không đúng không?
- Quả thật kỳ lạ, nhưng ta không nhìn ra kỳ lạ ở đâu
Nghê Thường chú ý xung quanh, phòng ốc rất hoa lệ chỉ là nàng nghe được bên trong gian phòng rất ồn ào, thính lực của người luyện võ rất tốt, động tĩnh bên trong mấy gian phòng đó nàng đều có thể nghe thấy.
Nàng chợt hiểu ra bên trong là cái động tĩnh gì, chẳng phải là đang làm chuyện giữa một nam nhân và một nữ nhân hay sao. Hai mắt nàng loé lên tia giảo hoạt, Nghê Thường kéo tay Sở Thương Dạ tách khỏi tiểu nhị dẫn đường.
- Bên trong có động tĩnh, chàng xem thử đi
Cánh cửa bị nàng chọc cho một lỗ, Sở Thương Dạ đương nhiên biết nàng đang có âm mưu gì, hắn kéo nàng đến chỗ khác không cho nàng nhìn vào trong.
- Nàng đừng tò mò, mau đi thôi
Diệp Nghê Thường bĩu môi, chỉ là xem một chút cũng không cho. Nàng bị hắn xách đi theo sau tiểu nhị, hắn sợ buông nàng ra nàng sẽ chạy đi làm phiền người ta mất.
Hai người được dẫn đến một căn phòng, bày trí rất xa hoa, không hổ chỉ vừa mới xuất hiện đã đông khách như vậy.
Sở Thương Dạ dặn tò tiểu nhị mang điểm tâm lên bản thân hắn lại rót trà cho nàng.
- Này, chàng thật sự không tò mò bên trong căn phòng đó là gì sao?
- Có gì phải tò mò, chẳng phải là biết rồi sao
- Nhưng rõ ràng là tửu lâu nhưng lại có những chuyện đó
- Ta thấy nơi này mở ra còn có mục đích khác
- Ý chàng nói là mua bán tin tức, tổ chức mật thám?
- Không sai
Những nơi như vậy thường là tổ chức mua bán tin tức, ngoài kinh doanh theo kiểu tửu lâu còn có thể là thanh lâu, đám người quyền quý kia một khi có tửu lại có sắc đẹp mê hoặc, muốn moi tin tức gì mà không được.
' Két'
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, tiểu nhị mang theo điểm tâm, trên khay còn có cả bình rượu mang đến, nhưng hình như là hắn không có bảo tiểu nhị mang rượu a.
Chân này vấp phải chân kia, bình rượu trên khay vô tình đổ lên trên y phục của Nghê Thường, hắn lấy khăn tay lau giúp nàng nhưng trên y phục vẫn là còn lưu lại mùi rượu.
- Xin lỗi, tiểu nhân sơ ý quá, vốn là tửu lâu muốn tặng một món quà cho các vị nhưng bị ta lỡ tay hất đổ rồi
- Không sao đâu, ngươi cẩn thận hơn chút là được
- Khách quan, chỗ chúng ta có nơi để thay y phục, hay tiểu nhân đưa ngài đến thay một bộ y phục sạch sẽ
- Vậy cũng được
Nàng đồng ý theo tiểu nhị đi thay y phục, trên người toàn mùi rượu thật không thoải mái, Sở Thương Dạ ánh mắt có chút cảnh giác nhưng vẫn không nói gì, hắn sợ đánh rắn sẽ động cỏ, huống hồ có cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám hại nàng.
Hành lang uốn khúc dẫn vào một gian phòng kín, lập tức có người mang y phục đến, tửu lâu này không hổ danh, làm việc rất nhanh nhẹn.
- Cô nương cứ vào trong thay y phục sạch sẽ, tiểu nhân đợi ngài bên ngoài, chủ thân của ta muốn gặp cô nương
- Chủ nhân nhà ngươi?
- Vâng
Nàng tuy có thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm lấy y phục đưa tới liền vào bên trong đổi y phục. Vị chủ nhân của Phong Nguyệt lâu này muốn gặp nàng làm gì cơ chứ, nàng nhớ không có quen biết ai giống như vậy.
- Xin mời ngài theo tiểu nhân một chuyến
- Được thôi, ngươi dẫn đường đi
- Thỉnh ngài theo tiểu nhân
Tên tiểu nhị này thoạt nhìn không phải người bình thường, bước chân nhẹ nhàng giống như người luyện võ, chỉ là một tên tiểu nhị cũng có võ công, nàng nhất định phải cẩn thận.
- Tiểu nhân chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi, ngài chỉ cần đi tiếp đến một gian phòng trên tầng bảy, sẽ có người khác dẫn ngài đến nơi
- Nhưng ta biết là gian phòng nào mà đi chứ
- Tầng bảy chỉ có duy nhất một căn phòng, ngài không cần lo lắng
- Ồ, thì ra là vậy, được, ngươi cứ đi làm việc đi
Diệp Nghê Thường nhìn đến cầu thang dẫn lên tầng thứ sáu, xem ra nơi này cũng không phải ai cũng được vào.
Cầu thang vòng quanh xoắn ốc, nàng đi một lúc liền đến tầng thứ bảy, quả thật nơi này chỉ có một căn phòng lớn, bên ngoài cửa còn có hai thủ vệ canh gác.
- Diệp tiểu thư, chủ nhân đợi ngài ở bên trong
- Ừm
- Dạ nhi thần đã phái người đi làm, hiện tại còn chưa có kết quả
- Vô dụng, ngươi phải biết đêm dài lắm mộng, càng kéo dài càng bất lợi
- Là nhi thần làm việc bất lực, xin phụ hoàng thứ tội
Sở Mạch Thần quỳ xuống thỉnh tội với hoàng đế, Sở vương không phải dạng dễ đối phó, huống hồ hắn lại càng không muốn động thủ, phải biết rằng hắn cùng hoàng đế đã có rạn nứt, đối với người phụ hoàng này vốn đã có tâm chống đối chỉ là ngoài mặt vẫn chưa xé rách lớp mặt nạ này.
- Ta cho ngươi ba ngày, nhất định phải thành công
- Vâng, nhi thần sẽ dốc sức
- Lui đi
- Nhi thần cáo lui
Sở Mạch Thần bước ra từ ngự thư phòng, trên nét mặt của hắn không nhìn ra cảm xúc gì, hắn một đường trở về Đông cung không biết là làm gì mà cả ngày không bước ra khỏi cửa.
...----------------...
Bên trong Phong Nguyệt lâu bàn đều đầy người, hai người được dẫn lên lầu ba. Phong Nguyệt lâu nằm hướng ra đường lớn, bên trong chia ra đến tận bảy lầu, ít ai biết bên trong Phong Nguyệt lâu chứa bao nhiêu bí mật chấn động.
Bên dưới cùng là gian dành cho thường dân, miễn là có đủ tiền hạng người nào cũng có thể đến đây, gian thứ hai cùng thứ ba là dành cho giới quý tộc, nơi này khá hỗn tạp bởi vì đám quan lại quý tộc có tiền đâu dễ đến nơi như thế này, đương nhiên phải có mánh khoé.
Bên trên lầu ba được xem như một kỹ viện, bề ngoài vẫn là tửu lâu, chỉ có khách quen mới biết. Lầu bốn cùng lầu năm chính là nơi giành để tiếp các vị khách vô cùng quan trọng, ít ai có thể đặt chân đến hai địa điểm này.
Hai lầu trên cùng chỉ có chủ nhân của Phong Nguyệt lâu mới có thể đặt chân đến, bên trên cùng chính là nơi tối mật, kẻ nào cố tình lẻn vào đều bị mất mạng.
- A Dạ, chàng có thấy điểm nào không đúng không?
- Quả thật kỳ lạ, nhưng ta không nhìn ra kỳ lạ ở đâu
Nghê Thường chú ý xung quanh, phòng ốc rất hoa lệ chỉ là nàng nghe được bên trong gian phòng rất ồn ào, thính lực của người luyện võ rất tốt, động tĩnh bên trong mấy gian phòng đó nàng đều có thể nghe thấy.
Nàng chợt hiểu ra bên trong là cái động tĩnh gì, chẳng phải là đang làm chuyện giữa một nam nhân và một nữ nhân hay sao. Hai mắt nàng loé lên tia giảo hoạt, Nghê Thường kéo tay Sở Thương Dạ tách khỏi tiểu nhị dẫn đường.
- Bên trong có động tĩnh, chàng xem thử đi
Cánh cửa bị nàng chọc cho một lỗ, Sở Thương Dạ đương nhiên biết nàng đang có âm mưu gì, hắn kéo nàng đến chỗ khác không cho nàng nhìn vào trong.
- Nàng đừng tò mò, mau đi thôi
Diệp Nghê Thường bĩu môi, chỉ là xem một chút cũng không cho. Nàng bị hắn xách đi theo sau tiểu nhị, hắn sợ buông nàng ra nàng sẽ chạy đi làm phiền người ta mất.
Hai người được dẫn đến một căn phòng, bày trí rất xa hoa, không hổ chỉ vừa mới xuất hiện đã đông khách như vậy.
Sở Thương Dạ dặn tò tiểu nhị mang điểm tâm lên bản thân hắn lại rót trà cho nàng.
- Này, chàng thật sự không tò mò bên trong căn phòng đó là gì sao?
- Có gì phải tò mò, chẳng phải là biết rồi sao
- Nhưng rõ ràng là tửu lâu nhưng lại có những chuyện đó
- Ta thấy nơi này mở ra còn có mục đích khác
- Ý chàng nói là mua bán tin tức, tổ chức mật thám?
- Không sai
Những nơi như vậy thường là tổ chức mua bán tin tức, ngoài kinh doanh theo kiểu tửu lâu còn có thể là thanh lâu, đám người quyền quý kia một khi có tửu lại có sắc đẹp mê hoặc, muốn moi tin tức gì mà không được.
' Két'
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, tiểu nhị mang theo điểm tâm, trên khay còn có cả bình rượu mang đến, nhưng hình như là hắn không có bảo tiểu nhị mang rượu a.
Chân này vấp phải chân kia, bình rượu trên khay vô tình đổ lên trên y phục của Nghê Thường, hắn lấy khăn tay lau giúp nàng nhưng trên y phục vẫn là còn lưu lại mùi rượu.
- Xin lỗi, tiểu nhân sơ ý quá, vốn là tửu lâu muốn tặng một món quà cho các vị nhưng bị ta lỡ tay hất đổ rồi
- Không sao đâu, ngươi cẩn thận hơn chút là được
- Khách quan, chỗ chúng ta có nơi để thay y phục, hay tiểu nhân đưa ngài đến thay một bộ y phục sạch sẽ
- Vậy cũng được
Nàng đồng ý theo tiểu nhị đi thay y phục, trên người toàn mùi rượu thật không thoải mái, Sở Thương Dạ ánh mắt có chút cảnh giác nhưng vẫn không nói gì, hắn sợ đánh rắn sẽ động cỏ, huống hồ có cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám hại nàng.
Hành lang uốn khúc dẫn vào một gian phòng kín, lập tức có người mang y phục đến, tửu lâu này không hổ danh, làm việc rất nhanh nhẹn.
- Cô nương cứ vào trong thay y phục sạch sẽ, tiểu nhân đợi ngài bên ngoài, chủ thân của ta muốn gặp cô nương
- Chủ nhân nhà ngươi?
- Vâng
Nàng tuy có thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm lấy y phục đưa tới liền vào bên trong đổi y phục. Vị chủ nhân của Phong Nguyệt lâu này muốn gặp nàng làm gì cơ chứ, nàng nhớ không có quen biết ai giống như vậy.
- Xin mời ngài theo tiểu nhân một chuyến
- Được thôi, ngươi dẫn đường đi
- Thỉnh ngài theo tiểu nhân
Tên tiểu nhị này thoạt nhìn không phải người bình thường, bước chân nhẹ nhàng giống như người luyện võ, chỉ là một tên tiểu nhị cũng có võ công, nàng nhất định phải cẩn thận.
- Tiểu nhân chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi, ngài chỉ cần đi tiếp đến một gian phòng trên tầng bảy, sẽ có người khác dẫn ngài đến nơi
- Nhưng ta biết là gian phòng nào mà đi chứ
- Tầng bảy chỉ có duy nhất một căn phòng, ngài không cần lo lắng
- Ồ, thì ra là vậy, được, ngươi cứ đi làm việc đi
Diệp Nghê Thường nhìn đến cầu thang dẫn lên tầng thứ sáu, xem ra nơi này cũng không phải ai cũng được vào.
Cầu thang vòng quanh xoắn ốc, nàng đi một lúc liền đến tầng thứ bảy, quả thật nơi này chỉ có một căn phòng lớn, bên ngoài cửa còn có hai thủ vệ canh gác.
- Diệp tiểu thư, chủ nhân đợi ngài ở bên trong
- Ừm
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương